Chương 78 - Mục tiêu thực sự
Dưới ánh trăng đỏ rực, những thuyền viên này trông giống như cái xác lắc lư lảo đảo đi về phía bến tàu, hướng về các tòa nhà chìm trong bóng đêm.
Ước chừng khoảng bảy tám phút sau, bóng dáng của bọn họ biến mất ở những nơi khác nhau.
Ngay sau đó, Nolfi và Batner thấy từng khoảng tối đen xuất hiện ở mép khoang tàu, từng đốm lửa hoặc tái nhợt hoặc xanh lục u ám chợt bùng lên ở khắp các nơi trên boong tàu.
Trong khoảng tối đen này, trong ánh lửa này, từng bóng dáng đi ra.
Trong số đó có cái xác mặc quần áo rách nát, bằng mắt thường có thể nhìn thấy lớp da bên dưới đang phân hủy, có cái xác chỉ còn lại một bộ xương trắng, có cái xác chỉ còn dính chút máu thịt, trong mỗi hốc mắt đều có một đốm lửa đang cháy.
Đây đều là tử thi!
Rất nhanh sau đó, một xác chết mặc một chiếc áo khoác dơ bẩn đã mục nát một nửa kéo buồm lên, một cái xác thiếu phần xương ngực kéo neo thuyền bằng sắt, những cái xác còn lại cũng tiến vào vị trí của mình, điều khiển chiếc thuyền buồm này chậm rãi rời khỏi cảng.
Nhìn những cái xác thối rữa, xương cốt trắng nhợt và những ngọn lửa âm trầm có màu sắc không giống nhau này, Batner và Nolfi đều có một loại ảo giác giống như bước vào thế giới tiểu thuyết.
Loại tiểu thuyết kinh dị! Loại tiểu thuyết quỷ quái!
"Hoa tiêu, đến giờ làm việc rồi." Giọng nói của Charname làm Nolfi định thần lại.
…
Bên trong phủ "Thống đốc biển".
Lumian tựa lưng vào góc vách tường không có pho tượng, ánh mắt liếc nhìn các phụ trợ tế còn lại trong sảnh lớn, bao gồm cả Juan Oro.
Hiện tại cậu không dám chắc ai trong số bọn họ có vấn đề, bởi vì tất cả đều có thể là "Người không mặt" cải trang.
Trong hành động tiếp theo, cậu chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng vào chính mình.
Trong không khí trầm lặng, tĩnh mịch khó có thể diễn tả bằng lời, 1 giờ đồng hồ cuối cùng cũng trôi qua, lần này, Lumian và Juan Oro chủ động đi xuống tầng hầm ngầm, lấy "Chiếc nhẫn của biển" đã hoàn thành bước "Kính lễ tổ tiên".
Cái nhẫn này quả thật vẫn nằm trên bệ đá tàn phá kia, không hề bị mất, nhưng Lumian không thể khẳng định nó là đồ thật, chưa bị đánh tráo, chỉ có thể nói rằng hoa văn, ký hiệu và kết cấu đều không có vấn đề gì, kiểm tra trong tầng hầm ngầm cũng không có người khác ẩn nấp.
Trong trạng thái ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng căng thẳng, Lumian kiên nhẫn đợi đến 6 giờ sáng, mới cảm giác được sự mệt mỏi trong tinh thần và thân thể đều nháy mắt biến mất.
2 giờ sau, "Thống đốc biển" đương nhiệm tên là Simon kia dẫn theo bốn "Nữ hầu của biển" rời khỏi căn phòng gác đêm, đi về phía cửa lớn của tòa nhà này.
Lumian, Juan Oro và hai gã phụ trợ tế khác lập tức đứng dậy, đi theo phía sau.
Chiếc thuyền lễ hai tầng với cột buồm được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi đủ màu sắc đang neo ở bến tàu của làng Milo, dân làng chủ động làm nhiệm vụ canh gác, ngăn không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
Lúc Lumian đi dọc theo cầu thang lên boong tàu, cậu cảm giác mỗi ô cửa sổ của con thuyền lễ, mỗi một đóa hóa rực rỡ, mỗi một tấc trên cột buồm đều có vô số ánh mắt nhìn về phía mình, kiểm tra thật kỹ, cảm giác đó giống y đúc như khi những pho tượng trong phủ "Thống đốc biển" sống lại.
Cậu bình tĩnh vượt qua những ánh mắt này, dựa theo lời nhắc nhở của Juan Oro, đứng ở mép phía trái boong tàu.
Đây là vị trí của phụ trợ tế tên Brian.
Bùm, bùm, bùm!
Trên bến tàu Milo, một khẩu pháo lễ phun một lượng lớn giấy đủ màu sắc ra.
Trong không khí vui mừng, thuyền lễ chậm rãi rời khỏi nơi này, đầu tiên là chạy một vòng quanh cảng Santa, đón nhận niềm hân hoan và lời chúc phúc của người dân, sau đó mới hướng về phương xa, đi ra biển lớn.
Juan Oro đóng giả Jorge làm hoa tiêu, dẫn đường cho con thuyền khi thì rẽ trái, khi thì rẽ phải, khi thì đi theo hướng ngược lại trên một khoảng đại dương xanh thẳm không có bất kỳ vật đánh dấu nào cả.
Gần 1 giờ đồng hồ sau, phía trên là bầu trời trong xanh, nhưng bốn phía thuyền lễ lại đột nhiên tràn ngập sương mù đậm đặc.
Rầm!
Ở chỗ sâu trong sương mù, sóng biển dâng cao giống như những ngọn núi, cho dù là loại thuyền nào, nếu chẳng may bị chúng nó đổ ập lên, kết cục tất nhiên sẽ là lật úp hoặc vỡ nát.
"Thống đốc biển", "Nữ hầu của biển", thủy thủ và hai phụ trợ tế lần đầu tiên tham gia bước tế biển này, đều bị cảnh tượng khủng khiếp trước mắt dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Juan Oro đã có nhiều kinh nghiệm tham gia tế biển, tựa như đang nhìn một món đồ chơi trẻ con, bình tĩnh chỉ huy nhóm thủy thủ, để con thuyền tiếp tục di chuyển về phía trước theo tuyến đường an toàn duy nhất trong hoàn cảnh sóng to và sương mù dày đặc.
Không biết qua bao lâu, sương mù chợt tan, sóng to chợt yên tĩnh một cách kỳ lạ, biển xanh như ngọc bích ánh vào trong mắt Lumian.
Vùng biển này nhìn giống như không có ranh giới, nhưng bầu trời phía xa xa đều xám xịt, ánh mặt trời chỉ có thể len lỏi một chút vào bên trong.
...
Bên trong khách sạn Solow, cảng Santa.
Lugano đứng trước cửa sổ, nhìn dân chúng dưới đường tụ tập thành từng tốp hân hoan đi khắp các con phố lớn nhỏ, lan tỏa niềm vui khắp nơi.
Trước đó hắn đã dẫn Ludwig đi xem nghi thức thuyền lễ trang trí đầy hoa rực rỡ màu sắc đưa của "Thống đốc biển" rời cảng, tham gia hai lễ mừng do dân chúng tự tổ chức, đến gần bữa trưa mới quay tở về phòng, trên đường cũng đã cho Ludwig ăn và mua thêm thực phẩm dự bị.
"Đợi lát nữa còn có thể đi dạo, chờ 'Thống đốc biển' trở về lại có ít nhất ba lễ mừng, tiếc là mình phải dẫn theo đứa nhỏ này, không thể đáp lại sự nhiệt tình của các cô gái Feynapotte…" Lugano tiếc nuối nghĩ.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng đập cửa.
"Ai?" Là thợ săn tiền thưởng có nhiều năm kinh nghiệm, Lugano vẫn luôn đề cao cảnh giác.
"Là tôi." Một giọng nói dịu dàng từ ngoài cửa truyền vào.
Lugano nghe ra, đó là phu nhân Georgia, vợ của Rubio Paco.
Cô ta đến tìm ông chủ sao? Nhà Paco lại xảy ra chuyện gì? Lugano liếc nhìn Ludwig vẫn đang tập trung ăn, bước nhanh ra tới cửa, mở cửa phòng.
Hôm nay Georgia không mặc váy áo màu mè xinh đẹp giống như bình thường nữa, ngược lại mặc váy dài màu đen giống như quả phụ.
Lúc này, mái tóc dài màu nâu được chải cao của cô ta đã hơi rối, hàng lông mi dày đậm cũng không che nổi vẻ kích động và sợ hãi bên trong đôi mắt xanh thẳm kia.
"Ngài Louis Berry đâu?" Vị phu nhân này mở miệng hỏi.
"Đi tham gia các lễ mừng của nghi thức cầu biển rồi." Lugano viện cớ giúp Lumian.
Hắn bất lực nhìn phu nhân Georgia, theo bản năng quan tâm nói:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ra, ra…" Georgia nói với vẻ mặt kích động, ánh mắt hoảng sợ, "Tôi phát hiện ra thân phận của thằn lằn hình người kia!"
Thằn lằn hình người kia? Là thằn lằn hình người đã bị ông chủ xử lý? Trong lúc Lugano còn đang nghi hoặc thì đột nhiên Georgia ngã vào lòng hắn.
Mùi thơm lập tức xông vào khoang mũi của Lugano, khiến cho hắn không lập tức đẩy vị phu nhân này ra.
Georgia đè thấp giọng nhưng lại khó dấu nổi sợ hãi:
"Thằn lằn hình người kia, là, là chồng của tôi, Rubio Paco!"
"Hả?" Lugano vừa kinh ngạc lại khó hiểu.
Georgia nghiến răng nói:
"Kẻ mà các anh thấy kia, là, là giả!"
Giả? Có người đóng giả Rubio Paco, mà Rubio Paco biến thành thằn lằn hình người kia đã bị ông chủ xử lý? Trong đầu Lugano vừa nảy ra suy đoán này thì suy nghĩ lại đột nhiên trở nên chậm chạp, trước mắt giống như bị bít kín bởi một lớp thủy tinh mờ.
Hắn theo bản năng giãy dụa, lại bị Georgia ôm chặt bằng sức lực rất mạnh, dùng các loại động tác nhỏ để ngăn hắn lại.
Ludwig ngồi bên bàn ăn đang vùi đầu cắn một cái xiên bạch tuộc nướng, tựa như không phát hiện ra dị thường ở cửa.
Trong một căn phòng nằm chếch đối diện, Rubio Paco đang lẳng lặng ngồi trên ghế bành, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn cố ý chế tạo ra sự kiện thằn lằn hình người và mời Louis Berry đến giải quyết, thứ nhất là muốn xác định thân phận của đối phương, thứ hai là để lại sơ hở là gia tộc Paco lại không có biện pháp xử lý một con quái vật nhỏ yếu, khiến cho người khác không thể nghi ngờ chuyện này do "Người không mặt" gây ra, với ý đồ mê hoặc mục tiêu.
Nhưng sau đó, hắn từ bỏ dự tính đối phó với Louis Berry, không khởi động cạm bẫy tương ứng.
Điều này không phải hắn không thể xác định đối phương chính là mục tiêu mà là khí tức quỷ dị trong ngực Lumian Lee có thể lừa gạt được người khác nhưng không thể qua mắt hắn được, mà hắn lại có ý tưởng mới.
Hành động của "Ngày cá tháng tư" và mục đích cá nhân của "Loki" hắn chưa chắc đã giống nhau!
Mục tiêu hiện tại của hắn là cậu nhóc tên Ludwig này.
Đối với hắn mà nói, một cường giả cấp bậc Bán thần bị phong ấn quả thật là ban ân của Thiên Tôn ban cho hắn!
Không có đối tượng nào thích hợp hơn cho nghi thức tiếp theo của hắn.
Cho nên, hắn mới nhắc nhở biển lớn xảy ra dị biến, tiếp tục mê hoặc Lumian Lee, đồng thời khiến cho đối phương liên tưởng đến khái niệm "Phong ấn" và "Đánh cắp", điều tra ra trò chơi khăm năm ngoái là gì mà chủ động đi lên thuyền lễ, tới nơi cử hành lễ tế biển trước.
Hắn đẩy đối thủ có thực lực rõ ràng không kém này ra xem, để đồng đội bên kia giữ chân đối phương.
Kế tiếp, hắn sẽ thức hiện một màn trình diễn long trọng trước ánh mắt của tất cả người dân cảng Santa.
Trên mặt biển xanh thẳm giống như bảo thạch, yên bình không cuộn sóng, bốn "Nữ hầu của biển" bắt đầu nhảy điệu nhảy hiến tế đã được rút gọn, nhóm thủy thủ mang các tế phẩm như dê, gà trống, đầu bò… từ trong khoang thuyển ra, chất đống trước mũi thuyền.
Juan Oro, người bảo quản "Chiếc nhẫn của biển" đi đến gần "Thống đốc biển", đợi để giao lễ vật cầu hôn cho chú rể của biển cả này.
Lumian nhìn bốn phía, cảnh giác mỗi người ở nơi này.
Bất kỳ ai trong số bọn họ đều có khả năng đột nhiên bộc phát với thân phận là "Gleeman", "Mad woman", "Ultraman","Loki", "Hisoka" hoặc Con rối.
Điệu nhảy nhẹ nhàng theo tiết tấu rất nhanh kết thúc, Juan Oro lấy chiếc nhân có tạo hình kỳ lạ, trao nó cho "Thống đốc biển" đương nhiệm là Simon Guiaro.
Ngay lúc này, một người đi ra khỏi khoang thuyền, quang minh chính đại bước ra mà không cần che dấu.
Đó là một người phụ nữ mặc trang phục nữ tu sĩ màu đen, đội một cái mũ tương ứng với vẻ mặt đờ đẫn mang theo ưu thương.
Nhóm thủy thủ xung quanh không hề ngăn cản người phụ nữ này, giống như cô ta cũng không hề tồn tại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của Lumian chợt phóng lại, ánh mắt cấp tốc ngưng tụ.
Đó là, đó là ngọn nguồn của bệnh điên!
Đó là vật phong ấn hình người mà giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng" đánh mất!
Ngay lập tức trong lúc đó, Lumian đột nhiên hiểu rõ hai chuyện:
Nghe nói là "Thống đốc biển" biến thành "Hoa tiêu tử vong" trùng hợp xuất hiện ở gần "Asuka" kéo theo một trận sóng to.
Vật phong ấn hình người kia lại có thể vô thức lên thuyền ra khơi, nhưng lại đi cùng tuyến đường, đến cùng đích đến với mình là cảng Santa.
Tất cả đều là có nguyên nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com