Tập 44: Ảo giác gì thế này?
Tối đó Lập vẫn ngồi như một người mất hồn, ngây dại, đôi mắt mờ đi như không thể nhận thức rõ những gì đang diễn ra. Cảm giác lo âu trong cậu vẫn chưa buông tha. Nhưng khi dụi mắt để có thể nhì rõ ràng nhất Lập nhìn thấy một thứ khác. Bức tranh mà bé Mun đang vẽ,vốn chỉ là những nét nguệch ngoạc của một đứa trẻ, giờ đây lại mang một vẻ lạ lùng.
Lập nghiêng người, đôi mắt tối tăm dừng lại ở những đường vẽ mà bé Mun để lại. Hai bóng đen mờ nhạt xuất hiện trong bức tranh, thoạt nhìn tưởng như chỉ là trò đùa của ánh sáng, nhưng không, chúng có gì đó kỳ quái. Một bóng cao lớn, một bóng nhỏ, chúng đứng im lìm như đang quan sát Lập từ xa. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng cậu.
Lập không thể rời mắt khỏi chúng. Đôi bàn tay siết chặt chiếc gối như một phản xạ tự nhiên, nhưng cậu không thể hiểu được lý do tại sao lại cảm thấy sợ hãi. Bức tranh này rõ ràng chỉ là của bé Mun, nhưng tại sao lại có cảm giác như những bóng đen này là một lời cảnh báo?
Bóng đen nhỏ từ từ di chuyển trong bức tranh, giống như đang tiến lại gần hơn. Lập hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đứng dậy, đôi mắt cậu bắt đầu sáng lên với sự bối rối và lo âu.
Lập:* lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn như vừa thức dậy từ cơn ác mộng*
Đây là... cái gì vậy?
Tú đứng ở cửa, nhìn thấy Lập đang chăm chú vào bức tranh của Mun. Ánh mắt của Lập, giờ đây đầy hoang mang và sợ hãi, làm Tú không khỏi lo lắng.
"Em sao rồi?" Tú hỏi, bước lại gần, ánh mắt đầy quan tâm. Anh thấy Lập như đang chìm vào một thế giới khác, xa rời hiện thực.
Lập không trả lời ngay lập tức, mắt vẫn đắm chìm vào bức tranh. Cảm giác sợ hãi ngày càng dâng lên trong cậu, và bất chợt, Lập thốt lên trong vô thức: "Có ai đó... đang đến... họ không phải là người tốt..."
Tú:* cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ lên vai Lập*Lập, nhìn anh này. Không có ai ở đây cả. Anh sẽ không để em gặp bất kỳ ai làm em sợ đâu,anh sẽ bảo vệ em mà
Lập không đáp lại, vẫn tiếp tục nhìn vào bức tranh như thể một lực hút vô hình khiến cậu không thể thoát ra. Mỗi lần nhìn vào những bóng đen đó, cảm giác kỳ lạ càng lúc càng mạnh mẽ, như thể có điều gì đó sắp xảy ra mà cậu không thể lường trước được.
'Bé Mun bước vào vì đứng quan sát cậu ở ngoài nãy giờ cũng rất lo lắng,cô bé nghĩ là sẽ vào và đem xé bức tranh này để baba không suy nghĩ nhiều nữa!'
Mun: Ba ơi..baba ơi*cô bé bẽn lẽn bước vào*
Lập:*bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, giọng cậu run run* Con..con ơi qua đ-đây với baba
'Bé Mun cũng chạy lại thốt ra những lời ngây ngô đó, muốn xoa dịu cho cậu nhưng chắc vẫn không biết cách ra sao'
'Cậu ôm lấy Mun và bật khóc làm cho anh cũng rưng rưng theo,bé Mun cũng bị cậu làm cho rơi nước mắt theo rồi'
Lập: hức...hức baba không muốn con đi đâu hết!Con sẽ ở đây với baba không đi đâu hết!Anh Tú ơi em sợ lắm anh đừng bỏ em*cậu ôm chặt lấy anh và bé Mun tiếng sụt sịt nước mắt vẫn không dứt*
Tú:Anh biết rồi!Anh biết rồi!Anh không bỏ đi đâu hết anh luôn ở bên em ngoan không khóc nữa!*anh cũng ráng vỗ về cậu mong có thể xoa dịu lại nổi sợ của cậu*
Mun:baba đừng k-khóc nữa Mun ở đây không đi đâu hết,baba khóc Mun buồn lắm!
'Khoản tầm mấy phút sau tiếng khóc cũng không còn nữa,cậu đã ngã người ra và ngủ thiếp đi rồi nên anh cũng đỡ cậu nằm xuống đắp mền lại cho cậu'
Tú:*hun lên trán của cậu* Ngoan!Em ngủ ngon nha có anh ở đây rồi!
---
Sáng hôm sau, Lập thức dậy với cảm giác mệt mỏi hơn bình thường. Cậu cố gắng ngồi dậy khỏi giường, nhưng đầu óc quay cuồng, buồn nôn bất chợt trào lên. Lập vội vã rời khỏi giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng.
Tú nghe tiếng động liền tỉnh dậy, bước nhanh theo sau.
Tú:Lập, em sao vậy?
"Tú hỏi, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy Lập đang cúi người bên bồn rửa mặt, tay vịn chặt để giữ thăng bằng"
Lập:Em... không biết nữa. Tự nhiên thấy người mệt, rồi cứ muốn ói thôi...*thều thào, hơi thở gấp gáp*
"Tú nhẹ nhàng đỡ cậu ra giường, lấy ly nước để bên bàn cạnh đó và đưa cho Lập."
Tú:Em uống chút nước đi. Tối qua em có ăn gì lạ không?
Lập:*lắc đầu*Không, em vẫn ăn như mọi ngày mà... Nhưng...
*Cậu khẽ đặt tay lên bụng, ánh mắt có chút lo lắng*
Tú:*ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cậu*Em nghĩ là... do bé con à?
Lập: gật đầu, giọng nhỏ nhẹ*Có lẽ vậy đó anh Tú, anh nghĩ em nên kiểm tra lại không? Em sợ mình làm gì ảnh hưởng đến con...
Tú:* đặt tay lên vai Lập, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết*
Không sao đâu. Anh sẽ gọi anh Khoa qua kiểm tra ngay. Em đừng lo lắng quá, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Lúc này, bé Mun mở cửa phòng ngủ, tay ôm gấu bông, nhìn ba mẹ với vẻ tò mò.
Mun:Baba không khỏe hả? Mun xoa bụng cho baba nha!
* Bé trèo lên giường, nhẹ nhàng áp tay lên bụng Lập, cười tươi.*
Lập:*bật cười khẽ, vuốt tóc con gái* Cảm ơn Mun, baba chỉ hơi mệt chút thôi. Mun ngoan lắm.
Tú đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Hồng Khoa. Trong lòng anh, xen lẫn giữa niềm vui là nỗi lo lắng, vì anh biết rằng Lập cần được chăm sóc thật cẩn thận trong giai đoạn nhạy cảm này
Anh Khoa cũng không quên đưa ít thuốc cho Lập để ổn định về tinh thần,xong rồi anh cũng ra về
____________()_______
Tú và Lập tiếp tục ngồi trong phòng, không khí dần trở nên tĩnh lặng hơn sau những phút giây căng thẳng. Bé Mun ngồi ở góc phòng, với một quyển sách vẽ trong tay, nhưng đôi mắt cô bé luôn hướng về phía ba và baba, theo dõi từng động thái của họ.
Lập cảm nhận được sự yên bình trong không khí, nhưng nỗi lo âu vẫn không ngừng dâng lên. Cảm giác mệt mỏi làm cậu không thể tập trung vào bất kỳ điều gì, thậm chí cả việc trò chuyện hay nhìn vào Mun. Cậu chỉ muốn được nghỉ ngơi, nhưng lại sợ rằng sự yếu đuối của mình sẽ làm tổn thương đến những người xung quanh.
Lập:Em muốn... em muốn ngủ một chút!*cậu nói giọng khàn*
Tú gật đầu, không hỏi thêm điều gì. Anh hiểu rằng Lập cần thời gian để lấy lại sức lực"
Tú:Được rồi, em ngủ đi. Anh sẽ ở đây.
Lập nhẹ nhàng dựa vào lưng Tú, cảm nhận hơi ấm từ người anh. Cậu cảm thấy như mình được bảo vệ, nhưng lại không thể xua tan được sự lo lắng trong lòng. Cảm giác bất an khiến cậu không thể dễ dàng nghỉ ngơi.
Tú:*mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Lập* Anh sẽ không đi đâu. Em yên tâm nhé!
"Bé Mun lúc này cũng đứng lên, nhẹ nhàng lại gần ba và baba"
Mun:Ba ơi, baba ngủ nhé, con vẽ tiếp nha?* Cô bé hỏi với vẻ mặt ngây thơ, như không hiểu hết sự căng thẳng trong không khí.*
Tú:*nhìn con gái, gật đầu* Ừ, con vẽ đi. Ba sẽ ở đây.
Lập mỉm cười với Mun, dù nụ cười của cậu có chút yếu ớt, nhưng ánh mắt lại đầy sự yêu thương.
Lập:Con vẽ đẹp lắm đấy, Mun!
Bé Mun nhìn ba và baba rồi quay lại với quyển sách vẽ của mình, lật từng trang với sự chăm chú. Còn Tú, anh tiếp tục ngồi bên cạnh Lập, tay vỗ nhẹ lên tay cậu, tạo cảm giác an toàn và bảo vệ.
_________________________
Hi mọi người nha đã bước qua năm 2025 và tạm biệt năm cũ rồi chúc mọi người năm Ất Tỵ vui vẻ với gặp nhiều may mắn nha
Bữa giờ off tại cũng đi chơi dữ quá nên lười viết á hehe
À quên nữa 21/2 nhà Gia Tiên sẽ công chiếu mọi người ra rạp ủng hộ anh Lập nhaa
Cũng đừng quên xem truyện của tui nữa nghen 🥹🤣
*Hình ảnh buổi showcase*
'Flex một tí ạaa☺️'
Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ truyện tui viết nha, những chap sau mong mọi người cũng ủng hộ tui nữa nha ❤️ Hẹn mọi người chap tiếp theo
Thank~~~❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com