Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương extra 2

Cả hai ung dung thưởng thức các màn trình diễn. Sôi động từ Trúc Nhân, tươi tắn của Tiên Tiên, lắng đọng nơi Trung Quân. Tất cả các sắc màu âm nhạc đều được phơi bày ngay tại đêm nay. Lâu lâu, một trong hai lại lợi dụng cơ hội khi bài hát kết thúc, khán giả đang vỗ tay mà chồm người ra nhìn đối phương. Nghĩ lại thật buồn cười khi cứ phải len lén nhìn nhau từ một khoảng cách khá xa, trong khi vài chục phút trước vẫn còn kề cạnh nhau như thế. Cũng đúng, vốn dĩ vì hắn và cậu chưa từng công khai, không thể công khai cũng như không được phép công khai. Bị truyền thông gọi nhau bằng danh xưng "đối thủ", lại trả lời là chưa từng giáp mặt nhau. Tiến thoái lưỡng nan, nếu hai tên này mà đường đường chính chính đứng cạnh nhau, có lẽ fan hai bên sẽ lại chí choe chí chóe. Vậy thôi nên cách đơn giản nhất để tối ưu hóa mọi việc đó chính là, coi nhau như người xa lạ.

Sơn Tùng rút điện thoại, nhắn tin Zalo sang cho Lâm.

"Hú u. Nãy giờ toàn bài hay haaa"

Sau đó nhoài người ra nhìn cậu.

Cậu mở điện thoại, đọc tin nhắn và chỉ ghi vỏn vẹn một dấu icon "-_-". Rõ ràng là cậu ám chỉ vẫn còn bực bội hắn, không thèm nói chuyện. Hắn phồng má tỏ vẻ không ưng, hắn không giận dai sao cậu lại giận? Hắn thương cậu như thế thì sao lại giận hắn chứ? Đùa đấy chứ hắn thừa biết cậu chỉ giả vờ dỗi thôi. Quen biết nhau gần hơn một năm rưỡi, lẽ nào hắn còn không biết tính cậu?

Tuy vậy, Sơn Tùng biết anh quản lí vẫn đang ngồi cạnh mình nên không dám cựa quậy gì nhiều. Hắn nhìn lên sân khấu thì thấy hai MC là Noo Phước Thịnh và Đông Nhi đang xướng tên hạng mục các nhạc sĩ được yêu thích của năm. Bất giác hắn nghe thấy tên của mình. Dù đã được thông báo trước, nhưng hắn vẫn không thể xóa đi cái cảm giác hồi hộp đó.

Hắn rời ghế và tiến về phía sân khấu. Bậc thang đi lên sân khấu đối diện với chỗ cậu đang ngồi, nên tranh thủ lúc đi qua hắn đã nhìn cậu. Dỗi thì dỗi nhưng cậu vẫn cảm thấy vui cho hắn và nở nụ cười. Hắn nghĩ vậy là được rồi. Nụ cười của cậu, hắn đã từng đánh mất nó rất lâu, hắn trân trọng điều đó, hắn đã trải qua những quãng thời gian sống trong một thế giới nội tâm vô hình, nơi hắn chôn sâu những suy nghĩ tiêu cực về một thế giới vắng bóng cậu. Cậu như một đóa hoa quỳnh ngát hương, xinh đẹp và trầm lắng, và chỉ bộc lộ nhan sắc của mình khi được chiếu rọi dưới ánh trăng khuya.

Hắn đứng trên sân khấu nhận giải, dù không phải lần đầu tiên, nhưng cảm giác bao giờ cũng giống nhau. Đến lượt hắn phát biểu, dù có hồi hộp hay bồn chồn đến đâu, hắn cũng đã hoàn thành êm xuôi. Hơn 3 năm đi diễn cũng đã tích lũy thêm cho hắn rất nhiều kinh nghiệm quý báu. Hắn nhìn về phía cậu, cậu cũng đang nhìn hắn. Tốt rồi, họ luôn có thể nhìn thấy nhau. Vậy là đủ, hắn yên tâm rồi.

Hắn quay trở về chỗ ngồi, không quên khéo léo mỉm cười niềm nở với cậu. Cậu tiếp nhận nụ cười đó rồi vội vàng quay mặt sang chỗ khác để tránh bị dò xét. Suy cho cùng, im lặng cũng là một phương pháp tuyệt mĩ để giữ an toàn cho cả đôi bên. Chỉ cần trước công chúng, họ là hai kẻ đối đầu, chỉ đơn giản là hai người dưng cùng "sống chung" trong một mái nhà mang tên showbiz, chỉ cần đừng chạm mặt nhau, đừng làm gì cả! Như vậy là được, đánh lừa khán giả, rồi sau ánh hào quang đó, họ có thể tự do tự tại hơn khi trút bỏ danh nghĩa "kỳ phùng địch thủ - kẻ tám lạng, người nửa cân", quay lại với quan hệ hai người bạn bè thân thiết, hay thậm chí là cả người yêu.

Đúng, chỉ cần im lặng mà sống thôi!

Lâm len lén bò ra phía sau, di chuyển tới hàng ghế kế tiếp còn đang bỏ trống, lựa một chỗ ngồi gần hơn, chỉ cách hắn khoảng 3-4 ghế. Khoảng cách thì khá gần nhưng cơ hội lại khá xa khi quản lí của hắn ngồi bên cạnh, không thể trao đổi gì nhiều. Cậu lại chẳng có cái cớ gì để đổi chỗ với nhạc sĩ Dương Khắc Linh cả. Thôi kệ vậy, dù sao chỗ này cũng vừa đẹp rồi, ngắm nhau cũng dễ hơn. Có gì khi tàn tiệc, tha hồ mà nói chuyện cũng được. Đòi hỏi quá, có khi bị phát giác cả đám.

Sau một loạt tiết mục khác, đến hạng mục mà Lâm được đề cử - Ca sĩ nam triển vọng. Cũng không có gì gọi là bất ngờ khi cái tên được xướng lên chính là cậu - ca sĩ Hoài Lâm. Sau bao nỗ lực cố gắng, thành công của cậu cũng đã được ghi nhận. Nhưng niềm vui sướng khi nghe tên mình là người chiến thắng, dù là biết trước hay không thì cũng mang lại cảm giác rất sảng khoái. Ắt hẳn Lâm cũng không ngoại lệ. Tất cả những nghệ sĩ ngồi ghế đầu đều là những người sẽ được lên nhận giải, cho nên không khó để biết được kết quả đêm nay. Tuy vậy, tim cậu như nhảy ra khỏi lồng ngực. Lâm nhanh chóng bước lên sân khấu mà không để ý rằng, phía dưới, có một tên đang nhìn cậu với vẻ mặt rất tự hào - thứ biểu cảm mà đẹp như trong phim, không, nói khác hơn thì còn đẹp hơn là phim nữa. Đã bao lâu rồi chưa thấy nụ cười hiền từ như thế khắc hiện trên gương mặt hắn? Đẹp, thật sự đẹp.

Trước đó, ca sĩ Ái Phương cũng đã lên sân khấu sau khi được vinh danh hạng mục Ca sĩ nữ triển vọng. Và đúng như đã thông báo, cả hai sẽ cùng song ca bài hát Có khi do cậu sáng tác. Dù không tập trước nhưng tiết mục này phải nói là rất trơn tru và nhận được tràng pháo tay rất to từ mọi khán giả trong khán đài - tất nhiên là có cả hắn. Hắn vỗ tay rất to, rất bình thản, đến nỗi anh Quang Huy còn phải ghé tai hỏi "sao chú nó nhận thưởng mà em còn vui hơn cả bản thân thế?". Hắn nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ, có ai lại không vui khi người mình thương yêu đoạt giải đâu.

Cậu quay về chỗ sau màn trình diễn, rồi chợt nhận ra một điều là, lúc nãy khi phát biểu, cậu đã nói một nội dung na ná hắn. Cũng phải, lúc ở cánh gà, cả hai đã tập phát biểu cho đối phương nghe về bài cảm nghĩ của mình lúc nhận giải cơ mà, trí nhớ cứ vậy mà khắc ghi nên cậu cứ theo thế mà nói, không cần suy nghĩ chi quá sâu xa cả. Mà kệ đi, chắc là không ai để ý.

Quản lí của Lâm nhắn tin cho cậu, bảo là nhận giải xong rồi thì về thôi, còn giữ gìn sức khỏe. Nhưng Lâm đã từ chối, cậu bảo muốn ngồi lại một lát, xem thêm vài màn trình diễn nữa rồi hẳn về. Đơn giản vì cậu biết có hắn, cậu muốn đợi hắn.

Cậu nhìn sang trái thì không thấy hắn đâu. Có lẽ hắn đã đi chuẩn bị cho phần trình diễn của mình. Nhạc nổi lên làm cậu giật mình. A, giai điệu này, hắn đã lẩm nhẩm cho cậu nghe ban nãy nên cậu nhận ra ngay. Hắn vẫn biết chiếm lĩnh sân khấu như mọi khi, không khí cuồng nhiệt lúc này là của hắn.

Còn hắn là của cậu.

Lâm bật cười khi nghĩ vậy. Điều đó chính hắn đã tự nói cơ mà.

Hắn hát chay Em của ngày hôm qua, khiến cậu cũng phản xạ trong vô thức mà nhẩm theo giai điệu quen thuộc này. Rồi nhạc nổi lên, à, là Buông đôi tay nhau ra sao? Hắn biết lừa fan từ khi nào ấy nhỉ? Đúng là gian manh.

Phần trình diễn kết thúc tuyệt vời. Sau đó cậu không còn thời gian nữa nên đành về trước. Lúc ra sau hậu trường, gặp hắn, cậu có vẫy tay gọi. Hắn chạy lại ôm chầm cậu thay cho lời cảm ơn vì đã xem hắn biểu diễn.

"Em về rồi à? Sớm vậy?". Hắn hỏi.

"Ừ. Đáng lẽ là về hồi 30 phút trước, nhưng muốn đợi xem anh làm cái gì".

"Nói thẳng là nhớ anh đi haaa. Anh có từ chối đâu mà". Hắn cười toe toét, để lộ hàm răng trắng tinh.

"Vâng vâng anh Sơn Tùng. Em nhớ anh đấy hihi". Mặt cậu thể hiện rõ nét khinh bỉ từng câu từng chữ hắn thốt ra.

"Thôi nàooo. Còn giận anh chứ?". Hắn chu mỏ.

"Có giận đâu mà hếttt". Cậu xua tay. "Thôi em về trước nha, tí có gì về thì gọi em, em đãi đi ăn"

"Thật hả?". Hắn lấy hai tay bưng mặt. "Say oh yeah! Hôm nay có ăn rồi"

"Làm như chết đói vậy? Thôi em về à, đồ khùnggg!"

"Ừa. Giữ sức khỏe nhaaa". Hắn ôm cổ cậu lần nữa, rồi nhanh bỏ ra.

Bóng cậu khuất lấp sau màn đêm. Cuộc gặp gỡ này chỉ vỏn vẹn có hơn 3 tiếng đồng hồ. Không thể gọi là lâu, không thể gọi là quá gần, nhưng có lẽ một đêm như thế này cũng đã đủ để hâm nóng tình cảm và cảm xúc của những kẻ đã, và đang đắm mình trong cái ngọt thơm của tuổi trẻ, và của tình yêu.

Có yêu dại yêu khờ, mới biết thanh xuân là hữu hạn.

Có đau thương buồn khổ, mới biết tình trĩu nặng thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com