Chương 32
Tuyết rơi trắng xóa trên con đường không khí càng lạnh thêm, hôm nay đám học sinh không có gan xuống sân trường chơi ném bóng tuyết nữa chỉ ngồi lì ở trong lớp mà bật máy sưởi công suất cao nhất thôi.
Hàm răng của Hiệu Tích run cầm cập, cậu chà chà lòng bàn tay tạo hơi ấm thầm nghĩ mùa đông đúng là không thích hợp để đi học mà!
Buổi sáng cậu đã cam chịu tắm nước lạnh rồi mà ông trời vẫn muốn cậu chết cóng sao?
Bổn thiếu gia không phục!
"Bé xinh, cậu có kế hoạch gì cho giáng sinh chưa?" Đồng Phong ôm đống đồ trang trí đi lại.
Hiệu Tích xoa xoa mũi, lắc lắc đầu, "Hôm đó tôi và Doãn Kì đi làm thêm, không có kế hoạch."
Đồng Phong câu cổ cậu: "Haha thật là! Cậu chơi với học thần bị lây tính siêng năng rồi, ngày lễ cũng không chịu đi chơi à."
Hiệu Tích ghét bỏ hất tay cậu ta ra, "Phắn đi cho tôi."
"Sao lại đuổi tôi chứ ~ Người ta cũng biết tổn thương đó."
"Nếu cậu còn ở đây nói nhảm tôi thề sẽ bẻ hết răng của cậu, nếu không thì tôi không phải là Trịnh Hiệu Tích!"
Đồng Phong vội nói, "Nè đùa thôi mà, mong bé xinh tha mạng ~"
Ai kia kiêu ngạo nói: "Không tha, cậu đáng tội chết!"
"Nhưng mà bé xinh này, cậu đã có người mình thích chưa?"
Gương mặt Hiệu Tích hồng hồng, miệng lắp bắp đáp: "Cái này, sao tự nhiên cậu lại hỏi vấn đề này chứ!"
Đồng Phong nhiều chuyện ngồi xuống, chống cằm nhìn cậu, "Tôi hỏi cậu có chưa?"
Hiệu Tích cúi thấp đầu, gật gật.
Đồng Phong ồ một tiếng rồi điều chỉnh giọng điệu: "Nhân cơ hội giáng sinh cậu tỏ tình đi."
Hiệu Tích: "!!!"
"Bởi vì người ta nói nếu tỏ tình vào giáng sinh thì sẽ được Chúa chứng giám."
"Chứng giám cái gì?" Doãn Kì kéo ghế.
Gương mặt hồng hồng của Hiệu Tích càng nóng thêm.
Đồng Phong thấy Doãn Kì quay lại liền cười hì hì ôm đống đồ trang trí cong chân chạy đi.
"Lúc nãy các cậu đã nói gì?" Doãn Kì ngồi xuống ghế.
Hiệu Tích đánh trống lãng nhìn ra cửa sổ đáp: "A tuyết rơi! Tuyết rơi!"
Nhưng mà tỏ tình vào giáng sinh cũng đâu phải là ý tồi nhỉ?
Dạo gần đây buổi tối Doãn Kì thường xuyên ra ngoài, chủ yếu là đi mấy chỗ quen thuộc của anh với Chung Nhất Trác và La Mậu, mà những nơi này khác biệt hơn những nơi bình thường là nơi của kẻ bất lương thường tụ tập nên Doãn Kì không muốn mang Hiệu Tích theo để cậu không phải gặp phiền phức.
Tối nào cũng đến sàn đấu vật rồi đi xem đua xe.
"Doãn Kì, lâu lắm mới gặp lại em." Một đàn anh vỗ vai Doãn Kì sau đó nhìn qua hai người bên cạnh, "Chung Nhất Trác, La Mậu lâu rồi không gặp."
"Anh Thâm, lâu này không gặp sao nhìn anh khác vậy?" La Mậu bước tới.
"Nghe nói anh vừa kết nạp thêm khu Vịnh Thủy hả?" Chung Nhất Trác cũng hưởng ứng theo.
Người được gọi là anh Thâm kia gật đầu, "Đám nhóc ở Vịnh Thủy đó nghịch ngợm quá, lão đại nói anh giải quyết một lượt. Sao? Doãn Kì em quay lại rồi có muốn lên đánh một trận không? Anh đưa em lên sàn đấu."
Doãn Kì đút tay vào túi quần, lắc đầu: "Em không đánh."
Anh Thâm hơi bất ngờ, "Lúc trước trận nào cũng nhận sao hôm nay lại không đánh?"
Doãn Kì nhìn xuống lòng bàn tay của mình.
"Có người quản, không cho đánh nhau."
Trước giáng sinh hai ngày lại là kỳ thi tháng, Hiệu Tích dựa vào thành tích tháng trước được phân vào phòng thi thứ hai và thi vô cùng tốt.
"Ngày mai là giáng sinh rồi mấy cậu định làm gì?" Điềm Ân ngồi xuống.
"Nhận quà giáng sinh ~"
"Chờ lời tỏ tình ~"
"Đúng ha, sao tôi lại quên ngày mai là dịp tốt của mấy cặp đôi chứ!" Điềm Ân vỗ vỗ trán mình mấy cái.
Hiệu Tích chống cằm hỏi: "Dịp tốt gì?"
"Là giáng sinh, học sinh Giả Hoa đồn rằng chỉ cần tỏ tình vào ngày giáng sinh thì người đó sẽ đồng ý lời tỏ tình!"
"Nhưng mà không phải cặp nào cũng thành đôi, có mấy đôi không thành còn khóc lóc hết ngày, có mấy đôi bị giám thị Phong bắt lên giáo huấn." Điềm Ân liệt kê tất cả tình huống từng xảy ra.
Khi trở về ký túc xá, một ngàn lẻ một viễn cảnh cùng lúc hiện trong đầu Hiệu Tích, hiện lên những câu trả lời của Doãn Kì khi nhận được lời tỏ tình của cậu.
"Không thích cậu."
"Tôi không thích con trai."
"Không có hứng thú."
Hoặc tệ hơn là: "Tôi chỉ xem cậu là em trai."
Vậy mà từ lúc nào cậu lại thích Doãn Kì nhiều như vậy rồi?
"Suy nghĩ gì vậy?" Doãn Kì đặt lên đỉnh đầu cậu một hộp sữa dâu.
Hiệu Tích giật mình, "K-Không có gì."
Doãn Kì cũng không để ý nữa anh đeo tai nghe mở điện thoại đặt lên bàn học bắt đầu vừa nghe giảng trực tuyến vừa giải đề, Hiệu Tích leo lên giường anh, nằm phịch xuống hưởng thụ.
Hơn hết gần đây cậu bắt đầu chú ý khi Doãn Kì tập trung làm một việc gì đó rất đẹp trai và cuốn hút.
Cậu có thể dành cả ngày để ngắm anh.
Ngón tay thon dài của Doãn Kì gõ gõ lên màn to di động, tay kia cầm bút chì xoay xoay.
Người này thật sự rất đẹp trai!
Hiệu Tích thở dài thở ngắn nghĩ trong lòng: Nếu người đẹp trai này của cậu thì thật tốt biết mấy.
Suy nghĩ vu vơ nhanh chóng đứa cậu vào giấc ngủ, Hiệu Tích ôm gối của anh cạ cạ mấy cái miệng lẩm bẩm: "Thích cậu... Rất thích cậu."
Sáng hôm sau là giáng sinh, không ngoài dự đoán của cậu và lớp 5 thì Doãn Kì là người nhận được nhiều lời tỏ tình nhất tính đến thời điểm hiện tại ở lớp bọn họ.
Mấy cô nữ sinh đem thư tình và quà đến để bày tỏ đều bị năm chữ của Doãn Kì lạnh lùng gạt qua.
Năm chữ đó là: "Giả Hoa cấm yêu sớm."
Cô nữ sinh thứ ba tay cầm một hộp quà trái tim rất tự nhiên mở cửa sau của lớp 5 bước vào, tập thể lớp 5 chú ý xem phim. Một bộ phim vừa hài vừa buồn, một bộ phim sẽ khiến cảm xúc buồn vui của bạn lẫn lộn.
"Anh Mẫn à không Doãn Kì, cậu có thể nhận món quà này được không?" Giọng nói nhẹ nhàng, đoạn sau còn hạ âm xuống một chút.
Hiệu Tích ngồi bên cạnh mặt nghiêm trọng nín thở, cậu biết là Doãn Kì đẹp trai, Doãn Kì học giỏi nhưng nữ sinh thời nay là thế à? Thấy người ta đẹp trai học giỏi thì lao vào như con thiêu thân à?
Cả lớp truyền miệng nhau nếu bây giờ có một hộp bỏng ngô thì lại quá hợp với không khí.
Doãn Kì nghiêng mặt nhìn Hiệu Tích, sau đó nhìn bạn nữ kia: "Xin lỗi, tôi không thể nhận món quà này."
Rồi tiếp đó anh nhìn ra phía cửa sau của lớp, nơi đang có rất đông nữ sinh đang đứng anh cố ý nói to: "Tôi đã có người trong lòng rồi."
Lớp 5 đồng loạt tát thưởng, phim nay! Phim rất hay!
Mà khoan-
Học thần lớp bọn họ đã có người trong lòng? Có nghe nhầm không vậy?
Mấy nữ sinh ngoài cửa than lên sau đó biết thân biết phận tự giải tán.
Cơ mặt Hiệu Tích cứng đờ, lúc nghe Doãn Kì từ chối cậu đang rất vui nhưng mấy giây sau liền cứng đờ lại, cẩn thận phân tích.
Có... Có người trong lòng rồi?
Lúc ăn trưa ở trường Chung Nhất Trác và La Mậu canh thời điểm Doãn Kì đi lấy cơm, lấn tới hỏi cậu.
"Không ngờ anh Mẫn đã có người trong lòng rồi! Không nghe được bất kỳ tin tức nào anh ấy giấu kín quá đi, bé xinh cậu có biết gì không? Tiếc lộ một chút đi." La Mậu giống như là đang kích động vậy.
Chung Nhất Trác bình thường không thích nhiều chuyện nhưng đây là chủ đề nóng, bắt buộc phải nhiều chuyện!
"Phải đó tiếc lộ đi, là ai mà có thể khiến anh Mẫn của chúng tôi động tâm như vậy."
Hiệu Tích sững sờ mấy giây sau đó mới ý thức được câu hỏi của hai người họ, cậu lắc đầu: "Tôi cũng không biết, Doãn Kì không có nói cho tôi."
Hai người kia buông tha cho Hiệu Tích cùng cảm thán, "Anh Mẫn giấu giỏi thật!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com