02
Xuyên qua hàng cây phía sau nhà chính là nhà phụ, có lẽ là nơi ở của chị em Nghiêm Hạo Tường. Từ phía xa đã nhìn thấy một khoảng sân đầy ắp hoa tươi, nhìn là đủ biết buổi lễ ngày mai sẽ tổ chức tại đây rồi. Tống Á Hiên cơ hồ nhìn thấy được sự xa hoa mà nhà anh dành cho cô con gái duy nhất này, cũng tưởng tượng được hôn lễ sau này của Nghiêm Hạo Tường sẽ sang trọng tới mức nào. Trái ngược với hình ảnh của nhà chính, nhà phụ được trang hoàng rất tao nhã thậm chí có chút đơn giản. Ở đó có một thân ảnh dù chỉ nhìn từ sau lưng cũng có thể thấy được vẻ đẹp của đại tiểu thư Quảng Đông Nghiêm thị - Nghiêm Tĩnh Dung.
- Chị
Nghe thấy có người gọi mình, Nghiêm Tĩnh Dung quay lại, nhìn anh rồi lại nhìn cậu sau đó liền mỉm cười. Đẹp, đúng là vô cùng đẹp, giống mẹ Nghiêm mày liễu, giống ba Nghiêm mũi cao. Gen di truyền nhà này quá mạnh, Nghiêm Hạo Tường góc cạnh sắc xảo, Nghiêm Tĩnh Dung xinh đẹp, kiều diễm. Còn gì bằng hai người này nữa.
- Uầy, em về rồi đấy à. Vị này phải chăng là em dâu tương lai?
- Em chào chị. Em dâu thì em không chắc nhưng nếu là em rể thì chắc chắn là em.
Tống Á Hiên đáp lại câu nói đùa của Nghiêm tỷ. Dù không ai biết cậu với anh đang diễn kịch nhưng cậu vẫn muốn vạch ra ranh giới với anh rằng "Tôi ở nhà anh là rể not dâu"
- Thú vị đấy, lần này về em định ở lại bao lâu? Đừng bảo là tiệc kết thúc liền ly khai ngay nhé.
- Chị cũng biết em với ba không hợp, ở lại cũng chẳng tốt. Với cả Á Hiên cũng không thể ở lại lâu.
- Nói cũng đúng. Tiểu Tống không thích hợp với nhà chúng ta.
Cô nói xong liền cảm thấy cậu chắc hiểu lầm, vội vàng giải thích thêm
- Em đừng hiểu lầm, tộc quy Nghiêm thị rất nhiều, với lại trưởng bối rất cổ quái. Em không hợp với họ chứ không phải không hợp với Tường Tường. Với cả em rất được lòng mẹ, nay có thêm chị và anh rể của Tường Tường. Đừng lo mọi người làm khó em.
- Vâng ạ. À, đúng rồi em có lễ vật tặng cho chị. Hy vọng chị sẽ thích.
Tống Á Hiên đưa chiếc hộp cho Nghiêm Tĩnh Dung, đảo mắt liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường tỏ ý bảo anh giúp giải thích lý do cậu tặng cô món quà này. Nghiêm Hạo Tường gật đầu nhẹ, coi như đồng ý với cậu. Nghiêm Tĩnh Dung nhận lễ vật từ cậu, mở ra bên trong là một chiếc bút chì mô phỏng từ một nhà thiết kế nước Pháp, trên đó có khắc chữ kí của người nọ. Cậu có thể nhìn thấy sự kích động từ đôi mắt của cô, chứng tỏ món quà này rất được lòng cô.
- Đến chơi được rồi, mang theo lễ vật làm gì. Nhưng mà để không phụ kỳ vọng của em, chị rất thích nó. Cảm ơn em, Hiên Hiên.
Nghiêm Tĩnh Dung cười với cậu, dù muốn nói nữa nhưng người làm đã gọi cô đến kiểm tra vài thứ cho buổi tiệc ngày mai. Nên cô bảo anh đưa cậu về nghỉ còn mình thì đi làm việc.
- Chị ấy tự lo mọi thứ à? Không ai giúp sao?
- Có, ba tôi giúp trang hoàng cái chỗ xa hoa kia ấy. Còn lại mọi thứ chị đều tự làm, đến cả lễ phục cũng tự thiết kế, tự may. Chị ấy muốn như vậy.
- Nói mới nhớ, chị anh là nhà thiết kế. Thế nên món quà lúc nãy rất phù hợp.
- Còn phải nói, chiếc bút đó mỗi năm người kia chỉ làm mười chiếc, hàng thủ công, rất khó mua. Nhớ năm đó mới ra trường, chị muốn mua nhưng không tranh được, rất buồn.
Tống Á Hiên sốc, cây bút chì đó ấy vậy mà giá trị liên thành cơ đấy. Nghiêm Hạo Tường tranh không biết bao lâu, bỏ không biết bao nhiêu tiền mua về, vậy mà lại đưa cho cậu, dùng danh nghĩa của cậu tặng cho Nghiêm Tĩnh Dung. Như vậy, cậu gánh làm sao nổi đây.
- Nghĩ gì đấy? - Nghiêm Hạo Tường nhìn Tống Á Hiên ngơ ngác hỏi, nhưng cũng không đợi cậu trả lời liền nói tiếp - Mà đi thôi, về phòng nghỉ, tiệc tối rất nhanh sẽ bắt đầu. Rất mệt đấy.
Tống Á Hiên gật đầu đi theo Nghiêm Hạo Tường, về phòng anh. Phòng ở đây so với phòng ở nhà chung kia không khác nhau lắm, trắng đen làm chủ đạo, bày trí đơn giản.
- Em thay đồ đi.
Nghiêm Hạo Tường chỉ về phía chiếc vali cạnh bàn, trong đó là đồ của cậu, những thứ thiết yếu mà bình thường cậu hay dùng thì được chuẩn bị sẵn trong phòng tắm. Vô cùng tinh tế, vô cùng chu đáo. Tống Á Hiên ở nhà đã tắm rồi, nên cậu chỉ thay một bộ đồ thoải mái mà thôi. Sau khi trở ra thì Nghiêm Hạo Tươngf đã chợp mắt trên giường. Nếu như bình thường thì cậu chắc chắc sẽ hỏi anh phòng khác, nhưng mà ở đây có cái giường rộng 3m thế này, mỗi người một bên là được rồi. Tống Á Hiên trèo lên giường, phát hiện Nghiêm Hạo Tường vẫn còn đeo cà vạt, không nới lỏng nó. Có ai cởi bỏ áo vest rồi không nới lỏng cà vạt mà đi ngủ như anh không chứ, thật bó tay.
Vốn muốn giúp anh nới lỏng cà vạt một chút, nhưng bàn tay vừa chạm vào cà vạt liền bị nắm chặt. Nghiêm Hạo Tường mở mắt ra nhìn Tống Á Hiên như đang đè lên mình có chút ngây ngốc mà lộ ra vẻ tinh ranh.
- Này em, định quyến rũ tôi đấy à?
- Nói ... nói gì bậy bạ đó. Tôi... tôi chỉ là muốn giúp anh...
*Chụt*
- ...nới lõng cà vạt
Câu nói trên chưa hoàn chỉnh, Tống Á Hiên đã bị Nghiêm Hạo Tường hôn môi. Sau đó nửa câu kia tiếp tục văng ra khỏi miệng theo quán tính. Cậu đỏ mặt, có chút xấu hổ. Nghiêm Hạo Tường bị làm sao ấy, tự nhiên hôn cậu.
- Á Hiên, à không, Hiên Nhi. Không biết em có nhận ra hay không, tôi thật sự muốn giấu em với mọi người trong gia tộc. Không phải vì tình cảm của tôi và em là giả, mà dù nó là thật thì tôi vẫn muốn làm thế.
Nghiêm Hạo Tường ghé sát vào tai Tống Á Hiên thủ thỉ, giọng nói trầm ấm rót vào tai khiến Tống Á Hiên có chút ngây dại, suy nghĩ một chút cậu cũng đáp lại anh.
- Dù không biết lý do anh muốn làm như vậy là gì, nhưng tôi thật mong mình có cơ hội đối mặt với mọi người trong gia tộc của anh. Chỉ tiếc là chúng ta chỉ là tình giả.
Nghiêm Hạo Tường nhìn Tống Á Hiên cười rồi gõ vào trán cậu như thể muốn nói "Ngốc quá, người của tôi, tôi sẽ không để em chịu thiệt."
- Nghỉ chút đi.
Cả hai trở về trạng thái nghỉ ngơi bình thường, mỗi người một phía giường. Nhưng Tống Á Hiên không chợp mắt được, trong đầu cậu cứ nghĩ về khoảng thời gian sống chung vừa qua, có rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai người. Từ việc lần đầu gặp nhau cho đến việc gặp ba mẹ cậu, chuyển về sống chung nhà, sinh hoạt cùng giờ. Mặc dù cậu không để lộ ra nhưng thâm tâm cậu không biết nói dối. Cậu đối với vị thiếu gia trước mắt này, đã thích anh rồi. Gương mặt này, cơ thể này, từ lâu đã khắc ghi vào tim cậu, khắc rất sâu, rất khó phai mờ. Chỉ là không biết tâm ý anh thế nào mà thôi.
Mặc dù nằm cách xa Nghiêm Hạo Tường nhưng trái tim Tống Á Hiên không tự chủ được mà đập liên hồi, đặc biệt là sau nụ hôn lúc nãy, nó càng đập mãnh liệt hơn. Ngay lúc này cậu rất mong anh sẽ không nghe thấy được tiếng lòng của mình, bởi nếu anh không thích cậu, như vậy rất mất mặt a. Cố gắng đè nén cảm xúc, Tống Á Hiên rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay, lúc cậu thức dậy thì đã không thấy Nghiêm Hạo Tường đâu nữa. Cậu lấy điện thoại định gọi cho anh, nhưng thấy tin nhắn anh gửi cho cậu.
"Nghỉ ngơi cho tốt, tiệc tối nay không cần đến."
#Keelin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com