15
Orm đi thẳng đến nhà vệ sinh, rửa mặt, chỉnh lại tóc tai, rồi cô lại tự nhìn chính mình trong gương. Một dòng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Orm lúc này... Lần này cô thực sự không còn ghét chính mình nhiều đến vậy nữa, cô biết sợ chết rồi... Có lẽ, ở thế giới bên kia không hề có một Ling Ling đang chờ cô như những gì cô đã tưởng tượng trước đây. Tự thấy nực cười bởi những suy nghĩ ngốc nghếch của mình, Orm không biết phải phản ứng ra sao, đôi lúc cô thực sự kích động, nhưng bây giờ lại cảm thấy đầu óc thoải mái, không còn vướng bận...
"Orm ơi, ra đây ăn đi! Sao lại đứng trong đó vậy?" Tiếng Jane gọi cô từ ngoài vọng vào.
Vô thức, Orm cười một cái...
Nhìn Orm, ánh mắt của Jane đã có chút kì lạ, nhưng lần này cô không hỏi gì, chỉ lẳng lặng nhìn.
Bất giác, từ trong suy nghĩ, Jane đã nhận thức được những thay đổi vừa diễn ra...
Ánh mặt trời vừa lên tới đỉnh đầu, không biết sao hôm nay chói mắt bất thường, Orm đi trên con phố thênh thang, tấp nập người qua lại.
Không hiểu vì sao bóng lưng của Orm lại đơn độc lọt thỏm giữa dòng người náo nhiệt, cô chầm chậm cảm nhận bầu không khí tự do này sau nhiều tháng ngày ủ ê buồn bã. Trong tai cô lại ngập tràn tiếng nhạc, nhưng lần này không phải để át đi dòng cảm xúc hỗn loạn, cô cũng không dùng thứ âm nhạc kia như một liệu pháp chữa lành, chỉ là đột nhiên muốn đi dạo trong bầu không khí tươi sáng này.
Cô mở điện thoại ra, muốn chuyển bài hát, lại vô tình nhìn thấy dấu chấm thông báo đầy, cô mở ra, là tin nhắn của rất nhiều bạn bè mà lâu năm cô chưa liên lạc, nhìn một hồi, cô trả lời mấy tin nhắn.
Đi mãi, không hiểu sao cô đã đứng trước cửa thư viện ngày đầu cô gặp lại Ling. Bước vào trong, cô lại bất giác nhìn về nơi kệ sách mà Ling bắt chuyện với cô. Orm thấy nhớ Ling, cô lấy xuống ngẫu nhiên hai quyển sách, lật từng trang một nhưng không thể tập trung đọc được chữ nào.
Ting!
Tiếng tin nhắn đến làm Orm giật mình, cô nhìn vào trong màn hình là tin nhắn của Prigkhing. Cô mở ra, đọc.
[Lâu ngày không gặp, cậu vẫn không đẹp bằng tôi.] Kèm theo emoji cười nửa miệng.
Tin nhắn cách đây mấy ngày, Orm bây giờ mới chú ý đến, cô cười. Cô không nhớ nỗi cô và Prigkhing đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhớ được tính cách đanh đá của Prigkhing. Cười nửa ngày trời, Orm mới nhớ ra tin nhắn mới của Prigkhing cô vẫn chưa đọc tới.
[Hôm nay, tôi gặp chị Ling Ling này!]
Tin nhắn khiêu khích còn kèm theo ảnh chụp với Ling Ling.
Orm tắt ngay nụ cười, cô nhíu mày, ngón tay nhanh chóng gõ một tràn dài.
[Con bé này, coi chừng tôi cho cậu một trận]
Orm hết đọc sách nổi, cô đóng sách lại, dọn dẹp, chạy thẳng ra khỏi cửa, đầu cô tức muốn bóc khói.
Cơ thể Orm vặn vẹo, khoan đã, cảnh này làm cô thấy quen quen, sao cô lại nhớ cái cảm giác cùng Prigkhing đánh nhau hồi cấp ba vậy...?
Băn khoăn, cô nhanh chóng nhắn thêm tin cho Prigkhing.
[Khoan đã, chúng ta trước đây thân như vậy sao?]
Chưa đầy một phút bên kia đã trả lời,
[Sao lại không thân? Đột nhiên năm cuối trung học cậu không còn gặp tôi nữa, chỉ vậy là quên mất rồi à?]
Orm nhớ lại, hình như sau khi biết Ling Ling tự tử, cô không còn giữ liên lạc với ai nữa...
Chưa vội hỏi Prigkhing thêm gì, cô chưa chuẩn bị đủ tâm lí, chỉ xoa thái dương,...cất điện thoại vào trong túi.
[Thấy người yêu cũ nên cầm lòng không được hả?]
Prigkhing ngữ điệu cực gợi đòn, nhưng cô làm sao biết được, Ling và Orm chưa bao giờ chia tay nhau...
[Không thèm nói chuyện với cậu nữa] Orm viết một dòng, không thèm cãi nhau với Prigkhing.
Tắt điện thoại, Orm vòng ngược lại đường về nhà, cô định tìm Ling hỏi gì đó.
Trên đường về, Orm không khỏi bận tâm với mấy suy nghĩ của mình.
Cô vừa thấy gương mặt Ling, đã chạy vội tới bên cạnh, hỏi: "Ling Ling à, em muốn hỏi một chuyện?"
Ling thấy giọng Orm hơi vui vẻ, cô cũng nhanh chóng trả lời: "Là chuyện gì?"
"Prigkhing thích chị hả?"
Nghe Orm hỏi, Ling đang uống nước cũng phải phun ra. Cô hốt hoảng trả lời: "Không có, em đừng có nghe em ấy nói đùa!"
Ling cuống cuồng giải thích, cô bắt đầu sợ Orm lại hiểu lầm.
Chỉ có Orm hai mắt chớp chớp, cô lắc đầu, đáp: "Em không có ghen." Gương mặt cô nói câu này không hề có chút thay đổi sắc thái nào.
Ling lấy làm lạ, cô khó hiểu khi thấy Orm tò mò nhìn mình, nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm.
"Em biết mình đã làm sai, nhưng thực sự không nhớ nỗi mình đã sai chỗ nào..." Orm lắc đầu, cô hướng với Ling mà nói.
Ling hơi sợ sệt, cô vẫn chưa dám nói ra điều gì, chỉ nhìn Orm một hồi.
"Bây giờ chưa phải lúc..." Cô vừa nói, tay lại xoa đầu Orm.
Không nhận ra sự bất thường bên trong đôi mắt Ling, bởi Orm giờ đây tin tưởng Orm tuyệt đối, cô biết Ling không muốn cô đối mặt khi chưa sẵn sàng.
Orm cũng đành bỏ qua mọi thắc mắc, cô chỉ lặng lẽ nhìn vào trong đôi mắt của Ling.
Cô lại tiến đến bên người Ling, chui tọt vào trong lòng đối phương mà nằm, đột nhiên lại không còn ngại ngùng như trước nữa, giống như con người của chính cô vào bốn năm trước...
Ling hơi nhạy cảm, cô bị Orm ôm chặt lại thì lập tức nép người mình sang một bên, đơ cứng. Chân thẳng, lưng thẳng, điệu bộ kỳ quặc của Ling làm cho Orm lo lắng.
"Em làm chị không thoải mái hả?" Orm lập tức cảm giác có lỗi mà hỏi han.
"Không phải... Sao lại thế được..." Ling cười hề hề, giọng cô ngập ngừng, còn không dám nhìn vào mắt Orm.
"Chị không khỏe sao?" Orm lại tiếp tục tiến đến sát bên cạnh người Ling.
Ling không tự chủ được nhìn sang cơ thể của Orm. Cô tự mắng mình, không biết chừng mực, đầu cô sắp hỏng tới nơi...
"Không có." Ling nói một câu cũng khó khăn.
"..."
"Sao hôm nay chị lạ vậy?" Orm khó hiểu, hỏi.
Gạn hỏi mãi, nhưng Ling cũng không chịu trả lời, miệng cô kín như bưng, còn không thèm nhìn thẳng vào mắt Orm, cứ liên tục lảng tránh đi cái nhìn của Orm bên kia.
Orm giở giọng đáng thương, cô hoàn toàn khác cô của mấy tháng trước mà làm nũng: "Chị không thích em nữa hả?" Mặt còn làm bộ mất mác.
Ling sắp không cầm lòng nổi, cô sợ không nói Orm sẽ hiểu lầm,...
"Em...đừng tựa...vào người chị như vậy..."
Orm vẫn còn chưa hiểu ngay lập tức, ba mươi giây sau cô mới nhận ra, đỏ mặt tách người ra khỏi người Ling. Bây giờ cô mới nhận ra tại sao mặt Ling lại đỏ bừng như vậy, cả hai sắp không ổn cả rồi.
Đột nhiên một tia lửa điện chạy ngang tâm trí của Orm, hình ảnh Ling được một người đàn ông dìu về nhà, mặt Ling đỏ bừng, miệng còn lảm nhảm gì đó, nhìn qua Orm đoán là say rượu. Orm trong cơn mơ đó còn tiến đến bên cạnh Ling, dùng tay mình chạm vào tay Ling, lập tức bị đối phương đẩy ra... Cô không rõ vì sao cái chạm này lại khởi động một phần bộ nhớ của cô, rời rạc như một bộ lưu trữ hỏng...
Cảm giác khó hiểu, Orm lấy tay liên tục gõ vào đầu mình, mỗi lần gõ lên đầu lại mạnh hơn...
Ling bên cạnh nhìn vào phản ứng đột nhiên trở nên bất thường của Orm thì lập tức biến sắc, không còn lại chút tia tình, dùng tay mình ngăn cản hành động của Orm. Nhưng không hiểu sao lần này không dễ dàng như cô nghĩ, Orm không chịu dừng lại mà mỗi lúc lại gõ mạnh hơn, ánh mắt mông lung nhìn về phía không trung cố gắng khơi gợi trí nhớ.
Ling sợ, cô nói: "Có chuyện gì vậy?"
Âm lượng của Ling lớn hơn mức bình thường, làm Orm đang trong cơn mơ giật mình tỉnh dậy, cô dừng lại hành động quái lạ của mình, lắc đầu: "Em không biết! Em đau đầu quá, em nhìn thấy chị với ai đó..." kèm theo câu nói đầy băn khoăn là ánh nhìn trống rỗng của Orm.
Ling không hiểu, cô hỏi tiếp: "Em có sao không? Cần uống thuốc hay là..."
Orm nhìn thái độ nghiêm trọng của Ling thì lập tức ngắt lời của đối phương, cô trấn an Ling: "Không phải, không phải chuyện đó... hình như em nhớ lại gì đó!"
"Chỉ không hiểu sao không có gì rõ ràng..." ngập ngừng, Orm lại nói tiếp.
Ling nhíu đôi mày lại, cô không hiểu lời của Orm mấy, cô còn tưởng là Orm lại bị kích động hay gì đó...
Bây giờ, trong đầu Orm không biết có bao nhiêu luồng suy nghĩ đan xen, cô không còn biết nên giải quyết cái nào trước, khó chịu nhăn nhó.
Ling không khỏi bất an, cô không biết liệu Orm lần này lại nhớ ra chuyện gì, Ling chỉ biết cầu mong trong lòng.
"Không sao, không nhớ thì khi khác lại nhớ..." Cô không muốn ép Orm nhớ lại chuyện cũ, chỉ khẽ nuông chiều mà mở miệng cho qua.
Orm suy tư, nhìn ánh mắt có chút gì đó thay đổi của Ling làm cô ngờ ngợ, nhưng lại không biết gạn hỏi như thế nào, chỉ im lặng một hồi.
Orm một mình chìm đắm trong những suy tư bất thường của mình, cô ngồi yên đó, tay chống cằm, ánh mắt đâm chiêu.
Ling kiếm cớ bỏ đi vào nhà vệ sinh, cô soi gương mặt mình trong gương, từ trên trán có một vết sẹo nhỏ, bị cô dùng tóc che đi. Ling dùng tay xoa lên vết sẹo đó, cô nhớ lại vụ tai nạn xe lần trước, ký ức rõ ràng đến từng chi tiết...
Ký ức của Ling quay về ở khoảnh khắc cô đi tìm Orm... không hiểu sao phải tìm một mạch đến bốn năm, đến khi tìm được, Orm lại không nhớ ra cô là ai...
Ling cười cười, cô nhìn mình trong gương, hồi tưởng đến quên mất thời gian.
Đột nhiên nhớ đến chuyện còn dang dở, Ling lập tức ra ngoài, cô hối hận rồi.
"Orm muốn đi hẹn hò với chị không?" Ling hỏi Orm, khóe miệng còn cười cực kỳ tươi, như thể sắp ăn tươi nuốt sống người trong mắt.
Orm an tĩnh cũng phải giật mình, cô không hiểu sao đột nhiên Ling lại trở nên như vậy.
"Chị... làm sao vậy...?" Orm rụt rè hỏi Ling.
Không đợi Orm trả lời có đồng ý hay không, Ling đã tiến đến bên cạnh Orm, sắp giở trò "đồi bại"...
"Em đáng yêu quá!!"
"Ling Ling Kwong, chị bị làm sao vậy?" Orm hỏi Ling, điệu bộ sợ hãi, đồng thời cô cũng tự động lùi người ra xa, giọng nói run run sợ sệt.
Ling không để Orm rời khỏi tầm tay, cô tiến đến mỗi lúc một gần hơn, cuối cùng ôm chặt Orm lại. Liên tục hôn lên mặt Orm, đến mức không còn chỗ nào chưa có dấu môi của Ling.
"Này, này, khoan đã..."
Mặc kệ tiếng Orm la hét thất thanh, Ling cũng không thèm buông Orm ra, cô mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn nữa. Chỉ có Ling mới biết, hình như cô thấy lòng mình cũng sợ mất Orm rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com