"Tớ yêu cậu." "Ừ tớ biết."
Tác giả: Liễu Vô Diêm
Thể loại: Bách hợp, hiện đại, 1x1, ngược luyến, BE.
...oOo...
Bên tai truyền đến những tiếng nói, cô nghe không rõ, dường như là hai cô gái đang nói chuyện với nhau.
"Tớ yêu cậu." Một giọng kiên định nói.
"Ừ, tớ biết." Một giọng nói ôn hòa đáp lại.
Cô nằm trên một chiếc giường bệnh rộng rãi, gương mặt trắng bệch như không có máu, cũng giống như chiếc giường trắng tinh. Cánh tay gầy nhỏ đặt ở hai bên người.
Tiếng nói, không, là ảo giác. Rất yên lặng, trong phòng bệnh không có bất cứ tiếng động gì, cũng không có sinh khí, lạnh thấu người.
Mở to mắt, cô phát ra vài âm thanh ậm ừ, nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết. Đôi mắt đẹp nhưng có vài phần lạnh lùng, "Mình đang ở đâu đây?". Cô tự hỏi chính mình.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, bước vào là một cô gái xinh đẹp, cô ấy đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn A Nhan, "Cô gái ngốc này, chịu tỉnh rồi hả, có chỗ nào không khỏe không?" Trong giọng nói kia có chút giận dữ pha lẫn yêu thương.
A Nhan cười xán lạn, đôi mắt lạnh lùng lúc trước xuất hiện một tia ấm áp, mặt hơi hồng hào hơn. Cô vươn cánh tay tái nhợt ôm lấy cổ người kia, kéo xuống hôn lên đôi môi mềm.
"Ừm, tớ sao lại ở chỗ này?"
Ray lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán A Nhan, sửa sang mái tóc dài có phần hơi rối của A Nhan, cưng chiều véo nhẹ mũi A Nhan nói:
"Ừ, chỉ là thiếu máu mà thôi, A Nhan, trong khoảng thời gian này công ty nhiều việc quá, rất là mệt! Chúng ta đi Canada nghỉ mát đi?"
A Nhan ngạc nhiên, bởi vì Ray vốn rất bận rộn, bận rộn đến mức thậm chí không có thời gian đến gặp cô. Ở bên nhau nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe cô ấy đưa ra ý kiến muốn đi đâu đó.
Trước giờ, cô rất muốn đi Canada nghỉ mát, bởi vì ở đó có rất nhiều lá Phong mà cô thích.
Tuy nhiên, lúc này Ray bỗng nhiên nói đến, khiến cô có cảm giác gì đó khá lạ. Không giống tác phong của Ray, rốt cục là vì sao cô ấy lại muốn như vậy?
A Nhan cũng không muốn nghĩ nhiều, "Ừm, cậu cứ quyết định đi." Cô luôn không phản bác ý kiến của Ray. Có đôi khi cô đã hoài nghi, nếu có một ngày, Ray muốn cô chết, thì cô có chết thật không?
"Được rồi, chúng ta đi liền hôm nay đi, cậu ở đây chờ tớ, tớ về nhà sắp xếp hành lý, đợi tài xế đến đón cậu, không được tùy tiện chạy loạn đấy." Ray lặp lại bằng giọng nghiêm túc, không có phóng khoáng như bình thường, bỗng dưng lại luyên thuyên. Dường như A Nhan là một đứa trẻ, cô chưa bao giờ thấy qua, thật là kì lạ.
"Biết rồi... Lúc nào cũng luyên thuyên..." A Nhan bướng bỉnh nói.
Nhìn Ray dần dần đi xa, A Nhan đi xuống giường, tìm đến phòng bác sĩ, cô liền đi vào. Khi cô đi vào thì nhìn thấy một người trẻ và rất đẹp trai, "Bác sĩ trẻ thật!" Cô nghĩ thầm.
"Bác sĩ, kết quả kiểm tra của tôi ra sao?" A Nhan điềm nhiên hỏi.
Gương mặt vị bác sĩ trẻ hơi không tự nhiên, "À, vừa rồi cô gái kia không có nói cho cô biết sao... Ừm... chỉ là bệnh nhỏ, chút thiếu máu mà thôi." Bác sĩ cúi mặt thấp, hai tay bắt đầu sắp xếp giấy tờ trên bàn tựa như đang che giấu gì đó.
Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên của bác sĩ, A Nhan cúi đầu nhỏ giọng nói, "Thật ra..." Dừng một lát, cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ, "Cô ấy đã nói cho tôi biết, chỉ là tôi không tin, tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi."
Trên gương mặt trẻ của vị bác sĩ xuất hiện vẻ bối rối, "Aiz... thưa cô, đã quá muộn, nếu nhập viện sớm hơn, có lẽ còn có thể thay tủy. Thế nhưng bệnh tình của cô chuyển biến rất nghiêm trọng, mọi lúc đều có khả năng..."
Gương mặt trắng bệch, A Nhan đi ra từ phòng bác sĩ. Bệnh máu trắng, mấy chữ này xoay quanh trong đầu cô, cô còn trẻ như vậy, mới 27 tuổi sao có thể bị bệnh này được!
Nhìn hướng Ray đang từ xa đi đến, cô nhếch miệng cười, đi qua ôm lấy cô ấy, vùi đầu vào lòng cô ấy, "Mệt quá!"
Nhìn thấy A Nhan cư nhiên chạy đi ra, Ray mất hứng nói: "Sao còn chạy ra, không nghe lời, còn như vậy thì không yêu nữa." Giọng nói chứa rất nhiều sự trách cứ.
"Người ta chỉ là muốn đi tản bộ không được sao?" Nếu bệnh của cô có thể khiến Ray lo lắng, thì cứ như vậy đi. Nếu như có thể độc chiếm Ray, thì hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đi.
Đáng tiếc bây giờ là mùa xuân, không biết còn có cơ hội nhìn thấy lá Phong đỏ mùa thu không...
Có thể được Ray quan tâm chăm sóc cũng tốt, cứ như vậy đi. Sự chăm sóc và cưng chiều của Ray, đổi lại sinh mệnh này, A Nhan cũng không hối tiếc.
Chỉ là đã mười năm qua rồi, cô không biết Ray còn yêu cô không?
Đã mười năm rồi, dường như bệnh máu trắng đến rất đúng lúc. Chung quy là dù cô có chết đi cũng không muốn nhìn Ray rời xa cô, nhưng trong khoảng thời gian sinh mệnh ngắn ngủi này còn có thể được Ray chăm sóc, tất cả đều đáng giá.
Chờ bên cạnh Ray mười năm, tất cả đều vì mong muốn hạnh phúc, năm đó là vì cô dựa vào sự mềm lòng của Ray và sự chăm sóc của cô ấy, mới có thể ở bên cạnh Ray mười năm, bây giờ hẳn là nên cho cô ấy tự do!
Canada,
"Thơm quá, đây là mùi của lá Phong nha, ngửi thật thích." A Nhan tựa vào Ray, làm nũng nói.
"Ừ, cậu thích là được rồi." Ray nhìn gương mặt tái nhợt của A Nhan hơi hồng lên.
Mấy ngày nay, A Nhan cứ vui vẻ như thế, bây giờ tiếng cười như chuông reo vang khắp rừng Phong. Mà những điều này lại càng làm cô thống khổ, trong mười năm qua, cô đã từng cho A Nhan được thứ gì?
Nhìn A Nhan chạy trong rừng Phong, Ray trầm ngâm, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Mười năm, cùng A Nhan ở bên cạnh nhau, đã mười năm. Trong mười năm này, cô vẫn bận rộn sự nghiệp mà thờ ơ với A Nhan, năm đó A Nhan đã nói muốn ở bên cạnh cô mười năm. Cô đồng ý, chỉ là cảm giác trong mười năm, cô sẽ không tính đến chuyện kết hôn. Mà bây giờ đã mười năm, A Nhan lại như vậy, cô ấy chỉ mới 27 tuổi mà thôi!
Cô có yêu A Nhan? Cô không biết, cô chỉ biết là A Nhan thật sự yêu cô. Chỉ là cô không biết rằng bản thân cô có yêu A Nhan hay không?
Ray ngước mắt lên, dù sao thì A Nhan cũng sắp hết thời gian, chẳng lẽ nói tiếng yêu khó khăn vậy sao?
A Nhan trong mấy năm qua cũng chưa từng muốn cô nói yêu cô ấy. Đơn giản là mỗi lần A Nhan nói yêu cô, cô luôn muốn trả lời rằng cô cũng yêu A Nhan, nhưng rốt cục chỉ trả lời là "Ừ, tớ biết."
Trong quá khứ, họ đều còn trẻ, mà gương mặt trẻ con của A Nhan cứ xuất hiện trước mắt cô, cô ấy nâng gương mặt kiên định tuổi 17 nói với cô: "Ray, biết nhau đã hơn một năm, tớ vẫn muốn nói với cậu, tớ yêu cậu. Tớ có thể ở bên cạnh cậu không? Chỉ cần mười năm là đủ rồi. Trong mười năm này, cậu là của tớ. Mười năm sau tớ sẽ đi." Thời điểm đó A Nhan là cô bạn học mà cô cưng chiều nhất.
Lúc ấy cô chẳng hề ngạc nhiên, bởi vì cô biết, A Nhan thực sự yêu cô. Thời điểm đó và bây giờ đều giống nhau, cô vẫn không biết cô thực sự có yêu A Nhan hay không, chỉ biết là, A Nhan là cô gái mà cô nhìn rất thuận mắt, là cô gái mà cô muốn bảo vệ.
Vì thế họ sống chung với nhau, mười năm, thật ra sinh hoạt của họ không giống nhau. Ray bận rộn nhiều việc, bận đến nỗi mỗi đêm rất muộn mới về nhà, suốt một năm chỉ trừ ngày sinh nhật A Nhan, hầu như Ray đều ở công ty. Cô vẫn luôn phấn đấu vì sự nghiệp, thế nhưng A Nhan cũng cảm thấy thoải mái rồi, chung quy thì Ray vẫn ở bên cạnh cô.
A Nhan là một cô nhi, cho nên từ nhỏ đến lớn đều mong có một gia đình riêng. Từ sau khi có Ray, cô đem hết mọi sự chăm sóc yêu thương dành cho Ray, không còn tình cảm dư thừa để làm những chuyện khác. Thế giới của cô đơn thuần chỉ có Ray, cho nên mười năm qua của cô đều chỉ xoay quanh Ray.
Nhìn A Nhan từ một cô bé dần lột xác trưởng thành, trong lòng Ray có phần ấm áp. Mỗi lần cô trở về nhà, A Nhan đều ngủ trên sofa, thế nên dù bận rộn cách mấy cô vẫn trở về nhà vì biết có người đang đợi chờ cô, nhưng sau này sẽ không còn ai đợi cô trở về, trống rỗng.
Bỗng nhiên A Nhan té xỉu, Ray vội vàng chạy đến, ôm lấy A Nhan, cảm xúc hoảng sợ dâng lên trong lòng cô, "A Nhan, cậu sao vậy? Tỉnh lại đi."
A Nhan chỉ cảm thấy thật ấm áp, nơi ấm áp kia kêu gọi cô bước đến, nhưng khi cô nghe được giọng Ray ở một nơi thật tối tăm, A Nhan không hề do dự chọn Ray, vì thế cô chạy về phía tối tăm có Ray.
Mở mắt ra, A Nhan nhận thấy đại nạn của cô đã đến, "Tớ không sao, rất ổn..." Cô dừng một lúc, chớp mắt rồi nói: "Ray, tớ thực sự rất yêu cậu."
"Ừ, tớ biết." Câu trả lời vẫn như bình thường, chẳng lẽ đến lúc chết, Ray cũng không chịu nói một câu yêu sao? A Nhan thở dài.
"Trong thời gian này tớ thực sự rất vui, rất hạnh phúc. Cám ơn cậu, Ray, đã cho tớ biết ý nghĩa cuộc sống như thế nào. Đến bây giờ, có cậu ở bên thật tốt."
"Không cần..." Cứ như vậy im lặng, mãi đến khi trong lòng Ray mất đi độ ấm, chỉ còn lại băng lạnh.
Ray nhìn nụ cười hạnh phúc của A Nhan lúc mất đi, "A Nhan, xin lỗi, đến bây giờ, tớ rất tàn nhẫn, tớ thật sự không biết thế nào là yêu, nhưng cả đời này, tớ chỉ chăm sóc, chiều chuộng mỗi mình cậu." Một giọt lệ chảy trên mặt Ray, rơi trên gương mặt lạnh như băng của A Nhan.
Mất đi, cứ như vậy không một tiếng động, cũng không ai biết, cứ như thể cô ấy chưa từng tồn tại trên đời này, mà Ray đơn giản chỉ là một nhân chứng cho tình yêu của cô.
Nhiều năm sau...
Canada,
Có một vị làm từ thiện qua đời, trước khi chết, bà muốn đứa con gái nuôi lớn mai táng bà tại mộ viện trong rừng Phong, bên cạnh một ngôi mộ đã có từ thật lâu trước đó.
Gió thổi qua, lá Phong cuối mùa thu bay trên nấm mộ mới và cũ, dường như u uất, tiếc hận, lại dường như một câu nói: "Tớ đến với cậu đây!"
Lại nhiều năm sau, khi những đứa con nuôi của Ray tìm lại di vật của mẹ nuôi, một bà mẹ vô cùng nghiêm khắc cứ như không biết gì là yêu thương. Họ phát hiện một bức di thư, mà kia chính là bức thư của người mẹ nuôi từng yêu.
Di thư:
"Khi cậu đọc phong thư này, có lẽ bổn tiểu thư đã đi theo tử thần rồi, ha ha, không ghen tị chứ? Tớ đi trước một bước vậy. Người ta mặc kệ, tớ biết cậu nhất định sẽ sống, cho nên không cần nói với cậu cái gì mà "tớ không muốn chết, muốn được sống", ha ha!
Người ta không dễ dàng tha cho cậu vậy đâu, người ta chờ cậu, ha ha, muốn biết vì sao trước lúc chết đi tớ lại nói yêu cậu không? Thông minh như cậu nhất định đã biết, ha ha, đúng vậy, trước khi chết nói một câu, cướp đi hạnh phúc của cậu, mà tớ lại trở thành sinh mệnh vĩnh hàng, cả đời này cậu sẽ mãi nhớ đến tớ, cứ xem như tớ ích kỉ đi.
Mười năm trước, tớ nói muốn cậu cho tớ mười năm chung sống, thế nhưng cậu chẳng cho gì cả, tớ cũng không trách cậu, chiếm lấy mười năm của cậu, thực sự tớ đã thỏa mãn rồi.
Hắc hắc. Tớ là một cô gái siêu ích kỉ, tớ vốn định sau mười năm sẽ cho cậu tự do thế nhưng tớ còn rất quyến luyến cậu, cho nên tớ cũng không buông tay, cho dù có chết, tớ cũng tuyệt đối không buông tay.
Tớ không vui, tớ không hạnh phúc, nhưng tớ có cậu. cho nên tớ sống. Nhưng bây giờ, tớ dám xác định cậu cũng sẽ không hạnh phúc, trước khi chết nói một câu yêu cậu, đã cướp đi hạnh phúc đời này của cậu rồi."
Xem xong phong thư này mọi người đều biết, thực ra trước lúc cô ấy mất đi nói một câu "Tớ yêu cậu" nhưng lại sợ cũng nhận lại một câu "Tớ yêu cậu" như thế, cho nên để lại phong di thư này. Nhưng mà mọi người không biết, không ngờ sau này Ray thật sự không yêu bất cứ ai khác. A Nhan đến cuối đời chỉ có một mình Ray, mà Ray cả đời cũng chỉ có một mình A Nhan.
---HOÀN---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com