Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

No 14. Sau này

「𝓗𝓪̀𝓷𝓰 𝓝𝓱𝓾𝓪̣̂𝓷」𝓢𝓪𝓾 𝓷𝓪̀𝔂

"Trần Thiên Nhuận, chúng ta chia tay đi."

Tả Hàng đứng trước mặt Trần Thiên Nhuận, lạnh lùng thốt ra câu "chia tay đi" khiến em bất ngờ, suýt chút thì đứng không vững nữa.

Trần Thiên Nhuận ngớ người, chẳng phải cả hai đang rất hạnh phúc hay sao? Đột nhiên anh nói câu đó là có ý gì chứ?

"Tả Hàng, a..anh đừng đùa nữa, đùa như thế không vui đâu anh."

Em bắt đầy run rẩy, em sợ lắm, em sợ Tả Hàng rời xa em lắm!

"Tôi không rảnh để đùa với cậu, tôi chán lắm rồi! Chán cái cuộc sống ngày nào cũng có người lẽo đẽo theo sau làm phiền, ai cũng phải có cuộc sống riêng tư của mình chứ không phải cuộc sống có một cái đuôi bám lấy, làm phiền như cậu. Tôi muốn tập trung theo đuổi ước mơ, muốn hoàn thành được mong ước của bản thân, mong cậu hiểu. Đây là lần đầu cũng như lần cuối chúng ta yêu nhau, từ giờ đều là huynh đệ cả, mong cậu đừng đi quá giới hạn. Nếu không đừng trách tôi sẽ làm cậu đau hơn nữa."

Tả Hàng không kiểm soát được bản thân, bắt đầu to tiếng, dùng những lời nói chua xót làm đau em. Hóc mắt của anh đỏ lên, Tả Hàng anh chính là đang kiềm chế để nước mắt đừng rơi ư?

Em run rẩy, câu nói cũng không còn nghe rõ, cổ họng nghẹn lại, em nắm lấy tay của anh, sợ hãi nói:

"Anh ơi đừng chia tay được không? Em xin anh đấy! Đừng chia tay có được không anh ơi? Em thật sự rất sợ mất anh, em xin anh đó! Xin anh... xin anh... đừng rời bỏ em... em sợ lắm!"

Hai mắt em đỏ ửng, nước mắt bắt đầu rơi xuống, em cố gắng để đừng khóc nấc lên nhưng, em không làm được...

Em ôm lấy anh, nói lời cầu xin anh đừng đi. Nhưng Tả Hàng lại lạnh nhạt xô em ra, quát vào mặt em những câu từ mới đau đớn làm sao.

"Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Cậu đừng làm phiền tôi nữa có được không? Ngu ngốc như cậu mà cũng xứng để tôi yêu sao?"

Anh như muốn phát điên, liên tục quát tháo em. Quát xong một trận thì lại để em ngồi ở đấy còn mình thì đi vào trong. Trần Thiên Nhuận cố gắng níu kéo anh nhưng lại bị anh nhìn với ánh mắt sắt bén, lạnh lùng. Thứ em cần là ánh mắt ôn nhu, ấm áp của anh cơ mà? Thế sao bây giờ ánh mắt ấy đâu rồi?

Chẳng lẽ ánh mắt đó không còn dành cho em nữa ư?

Ông trời đột nhiên đổ mưa, cứ như đang khóc thay cho chuyện tình của em vậy. Trần Thiên Nhuận suy sụp, em khóc nấc lên, những giọt nước mắt hoà tan trong mưa. Em khóc đến ngất đi lúc nào cũng không hay, đúng lúc Đặng Giai Hâm đang đi ngang thì thấy em đang nằm ngất xỉu ở đấy, cậu hốt hoảng chạy lại gần em.

"Lạnh quá!"

Đặng Giai Hâm lay người của em thì thấy cơ thể em rất lạnh, anh hoảng hốt vứt cây dù quá một bên, ôm lấy Trần Thiên đang ngất trong tay, chạy thật nhanh vào trong công ty, điều quan trọng bây giờ chính là cứu người!

Mọi người thấy Đặng Giai Hâm bế em vào, thấy cả hai đều ướt sũng thì mọi người bối rối. Chuyện gì đang xảy ra đây?

Đặng Giai Hâm gần như hét lên.

"Mọi người mau đi gọi bác sĩ mau lên! Trần Thiên Nhuận em ấy ngất rồi! Tay chân rất lạnh!"

Cậu lo sợ làm cho mọi người cũng hốt hoảng theo. Trương Cực chạy đi tìm staff, các anh em còn lại thì phụ đỡ Trần Thiên Nhuận vào trong. Một lúc sau bác sĩ cũng đến, đến xem mạch và khám cho em.
"Mạch yếu quá, cậu ấy ở bên ngoài mưa rất lâu đấy. Tay chân cũng lạnh đi nhiều lắm."

Bác sĩ vừa xem mạch cho em vừa nói.

"Thế phải làm sao đây hả bác sĩ?"

Chu Chí Hâm sợ hãi hỏi.

"Cũng may là chỉ mới có 2 3 tiếng thôi, nếu mà ở lâu quá thì mạng của cậu ấy chưa chắc gì đã còn. Mấy đứa cứ đắp khăn ấm cho thằng nhỏ, còn đây là thuốc, các cháu cho cậu ấy uống 2 lần 1 ngày là được rồi. Vài hôm nữa sẽ khỏi, bây giờ tôi phải về rồi. Tạm biệt."

Vị bác sĩ thu dọn đồ nghề vào túi, chào tạm biệt mọi người rồi đi về. Cả đám đồng thành nói lời tạm biệt rồi quay sang Trần Thiên Nhuận.

Nhìn em bây giờ rất đáng thương, mặt mày tái nhợt, đôi môi sớm đã không còn màu nữa rồi. Về phần Tả Hàng, anh cũng không muốn chia tay đâu nhưng hoàn cảnh lại không cho phép.

Bọn họ khó khăn lắm mới có được nhau, cả hai phải vượt qua mạng xã hội, vượt qua sự ngăn cản của ba mẹ để được công nhận. Cuối cùng họ cũng đến được với nhau. Cứ ngỡ sẽ được hạnh phúc nhưng không. Họ càng bị quấy rối nhiều hơn trước, đi đâu cũng gặp những lời nói chửi rủa, mắng mỏ của mọi người xung quanh.

Fan tư sinh còn gửi những chiếc hộp quà có nhiều dao găm cho em, làm em nhiều lần chảy máu vì không biết trong đấy là gì. Có lần vì bảo vệ cho anh mà Trần Thiên Nhuận bị fan tư đánh đập đến bầm mình. Thế nhưng em vẫn luôn cười tươi để cho anh đừng lo.

Tả Hàng biết chứ, em rất hay đợi anh ngủ xong lại trốn vào một góc trong phòng rồi khóc. Anh thương bạn nhỏ của anh lắm! Nhưng để bạn nhỏ không còn bị quấy rối nữa, anh đành phải dùng cách này thôi..! Khi nãy thấy em ngã anh cũng xót lắm nhưng nếu đỡ em thì anh sẽ lại mềm lòng mất.

"Xin lỗi, anh quả là một thằng tồi đúng không, a Nhuận?"

Tả Hàng không ngừng tát vào mặt mình, miệng không ngừng nói xin lỗi em. Tát đến khi môi chảy máu anh mới dừng lại, anh gục đầu khóc lên, anh không muốn rời xa em đâu, nhưng anh cũng mệt mỏi lắm. Xin lỗi em, mong em sẽ tìm được người mới tốt hơn anh.

Và sau đó, kể từ ngày Trần Thiên Nhuận tỉnh lại thì cả hai cũng không nói chuyện với nhau nữa.

Tả Hàng ngày một trầm lặng hơn, ngày nào cũng luyện tập đến khuya mới về. Về phần Trần Thiên Nhuận, sau khi tỉnh lại em cũng không nói không rằng mà bay về Sơn Đông.

Mọi người không còn thấy em quay lại chốn thành phố náo nhiệt này nữa. Cũng là lần em cuối nói chuyện với anh. Hỏi ra mới biết, Trần Thiên Nhuận đã sớm ký hợp đồng rời công ty rồi, là tự nguyện rời.

[Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không có phận...]

Mãi đến năm 2024, Tả Hàng đã được debut trong nhóm 6 người. Hôm đó là ngày biểu diễn ca khúc ra mắt đầu tiên của nhóm. Cứ ngỡ em ấy sẽ không đến nhưng Tả Hàng khi nhìn xuống dưới khán đài lại thấy em. Chiếc áo em mặc thật quen mắt. Nó chính là món quà mà Tả Hàng đã tặng.

Tả Hàng có chút bất ngờ, cứ nghĩ rằng em ấy đã quên mất mình là ai.

Bất giác Tả Hàng mỉm cười nhìn em, Trần Thiên Nhuận cũng mỉm cười nhìn anh, cả hai cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nhau rồi. Mong sau này họ sẽ thành công trên con đường của mình, còn những kỉ niệm này thì thôi, đành xin phép gói gấm để ở một góc trong lòng nhé!
________

@季初Han-su

P/S: Nay là sinh nhật R13U nè. Cùng tung hoa và hát "Happy birthday" nha 🙆‍♀️

#nienie
#R13U
#CalanthaCurtis

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com