Bàn tay không hơi ấm
"Nè Hậu, em biết em có nụ cười đẹp lắm không? Vì thế, hãy luôn mỉm cười nhé"
Bùi Tiến Dụng nhè nhẹ đặt bàn tay vụng về của mình lên gò má cậu. Anh nhìn cậu trìu mến, không chút xấu hổ nào. Nhưng khuôn mặt cậu thì đỏ ửng cả lên rồi.
Dưới sắc trời lạnh lẽo đó, bàn tay ấm áp của cậu đặt lên bàn tay thô ráp của anh. Không cần gì cả, chỉ là một cái nắm tay giản đơn.
"Em sẽ luôn mỉm cười. Vì vậy anh cứ đi đi. Không sao cả. Nhưng hãy nhớ rằng em luôn chờ anh quay về... Em sẽ mãi chờ..."
.
Nếu như hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời, Bùi Tiến Dụng vẫn sẽ thản nhiên nhấp một tách trà nhàn nhạt, ngồi lì trong phòng mà ngắm sắc trời trong lành.
Và dĩ nhiên, bên cạnh anh phải có một tên mè nheo khó chịu - Đoàn Văn Hậu. Mái tóc đen mun cứng cáp của cậu sẽ lại cọ cọ vào người anh mà luyên thuyên về mọi người hay mọi chuyện trong tuyển.
Kết luận lại rằng: kết thúc cuộc đời thanh thản nhất là việc dành hết quãng thời gian cạnh thằng em út khó chiều.
Chẳng biết từ khi nào, nhưng anh chưa kịp nhận ra thì bên cạnh đã xuất hiện một "cục nợ" to đùng rồi. Từ hôm mới gọi lên tuyển, hai người chung phòng, cậu đã xác định mình phải bám lấy anh, cậu cũng chẳng hiểu vì sao. Như đứa trẻ luôn cần đồ chơi, cậu đi đâu cũng phải có anh bên cạnh. Tên nhóc luôn cằn nhằn và bắt bẻ lại mọi lời nói của anh cũng chỉ có cậu mà thôi.
Chẳng hạn như thế này...
"Đoàn Văn Hậu, đi tắm mau!!"
"Mẹ ơi, con chưa muốn tắm!!"
Từ một câu nói đơn giản với một hàm ý cực kỳ mang tính bạn bè mà cậu đã biến nó thành thứ giáo huấn giữa mẹ và con cái mất rồi.
Theo lời các anh cùng câu lạc bộ với cậu có trong tuyển, Đoàn Văn Hậu là một thằng đàn em đúng chất láo lếu, xem mình là ông trời con. Thế nên "ông trời con" cần phải có "ông trời cha" cai trị, cũng giống như vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lại đúng lúc Bùi Tiến Dụng xuất hiện, anh quả thật có rất nhiều mặt, đối với đàn anh hết mực dễ chịu tôn kính, với thầy và huấn luyện viên thì vâng lời răm rắp, nhưng với đàn em, anh lại trở nên khó chịu, hay cằn nhằn. Đặc biệt là trong tình thế nếu không có cậu anh đã là út như thế này.
Ấy thế mà Đoàn Văn Hậu có ngán ai đâu. Cậu chính là loại không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ thua trận. Với ai cũng vậy, không bát nháo không phải là cậu. Bùi Tiến Dụng lại gần tuổi với cậu nhất, cậu càng không kiêng nể, luôn bày trò chọc phá anh, đến lúc anh cáu bẳn lên lại trề môi, hơn hai mươi tuổi rồi mà trẻ con thế, trưởng thành lên!
Cậu còn yêu bóng đá như sinh mệnh, từ bé đã thường xuyên bỏ học đi chơi bóng, khiến ba mẹ cậu luôn đau đầu vì việc này. Hồi ấy thi mấy giải cho thiếu nhi cậu rất hay đem huy chương về nhà, ba mẹ cũng tự hào phần nào rồi hướng cậu theo con đường chuyên nghiệp.
Bùi Tiến Dụng vẫn luôn theo sát cậu từ khi lên tuyển. Anh thấy cậu rất hay cười, nụ cười còn chói hơn cả ánh mặt trời ban trưa. Những khi ấy anh có thể không ngại ngần gì mà buông ra một câu.
"Đoàn Văn Hậu, cậu cười rất đẹp"
Quả thật, chỉ có đơn giản như thế.
Nhưng từ lúc nào, con người phức tạp như cậu lại thích tên đơn giản đó mất rồi. Rất vụng về, nói năng cũng chẳng cẩn thận nữa. Nhưng rất quan tâm đến mọi người.
Và tính cách của anh được bộc lộ rõ nhất là lúc chơi bóng đá. Bùi Tiến Dụng khi đó không chút e dè hay cáu gắt, tập trung hết đam mê vào nó.
Đó cũng là một phần lý do khiến cậu yêu thích bóng đá đến vậy.
.
Trận cuối giải U23 châu Á, cả đội đã chiến đấu hết sức mình giữa mưa tuyết và giá rét, vậy mà kết cục vẫn thua tuyển U23 Uzbekistan.
Nhưng chiến thắng đó, cậu công nhận. Đó là thứ vinh quang mà bọn họ xứng đáng nhận được, công sức bản thân cậu có bỏ ra, nghị lực của họ cũng không thể không nói đến.
Tối hôm đó, Bùi Tiến Dụng đứng chờ cậu trước cửa phòng sau khi ăn xong. Anh ta quả thật chu đáo, sợ cậu ở một mình sẽ tủi thân mà khóc nên đón cậu chứ gì.
Nhưng chớ có lo, cậu mà khóc ư? Sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Mà phản ứng của anh hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu.
Tên Dụng Dubai cáu kỉnh ấy lại gần và thì thầm với cậu.
"Đoàn Văn Hậu chết tiệt. Tôi đứng đây không phải để nghe cậu phàn nàn về trận đấu hôm nay"
"Thì sao? Anh là mẹ tôi à?"
Cậu phản kháng lại. Một đằng là tên này thật sự muốn giúp đỡ, nhưng thái độ khó coi chết đi được. Cậu phải dạy dỗ lại anh ta.
"Nè, tôi là người thấu hiểu công sức mà cậu bỏ ra, cũng là người đã gắn bó với cậu suốt một tháng qua. Tôi hiểu cậu hơn ai hết mà. Vì thế, cậu cứ tự nhiên giãi bày cảm xúc, không cần giấu"
"Thật hả? Ờ thì trước hết nè, điều kiện thời tiết đúng là không công bằng gì cả! Còn cái tên số 11 đó nữa, ai ngờ phút cuối lại thay vào nhỉ? Cú đó đáng lẽ chặn được rồi, nhưng tại hắn cao quá, tôi như vầy còn chả là cái thá gì so với hắn, chứ tôi nhìn thấy bóng bay đến chỗ hắn rồi đấy"
Đoàn Văn Hậu bắt đầu tuôn một tràn về đội đối phương.
Ắt hẳn có kẻ cao kều nào đó bên kia đang hắt hơi dữ dội đây.
"Không", Bùi Tiến Dụng ngắt lời, tiện tay kéo cậu vào phòng đóng luôn cửa lại, "Cảm xúc thật của cậu cơ. Tôi hiểu, người như cậu sẽ không bao giờ đổ lỗi cho đối thủ cả"
"Hơ. Thật ra...", cậu trở nên lúng túng. Rồi sững người lại trước vẻ mặt điềm đạm của anh. Chẳng có chút cảm thương hay nuối tiếc nào.
Hệt như lúc đó.
Nhưng lần này, anh nhìn cậu nhiều hơn, nhiều hơn một chút thôi. Cậu lại đưa tay lên quệt một ít nước mắt trên má rồi giơ tay lắc lắc đầy khó hiểu.
"Xin lỗi, chẳng hiểu sao..."
Bùi Tiến Dụng bất giác quàng đôi tay rộng của anh lên vai cậu. Anh ta ôm cậu nhè nhẹ, vỗ vỗ vai cậu.
"Cứ khóc đi. Sẽ không ai thấy cậu khóc hết nên cứ thoải mái"
Trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo chưa có ánh đèn đó, cậu đã khóc hết nước mắt trước một thằng con trai khác. Thật kỳ cục, nhưng cũng hạnh phúc đến kỳ lạ.
"Nhưng đừng quên cười đó. Vì cậu cười rất đẹp, Đoàn Văn Hậu à"
Tôi thích anh, Bùi Tiến Dụng.
.
"Đoàn Văn Hậu. Anh sẽ không theo nghiệp bóng đá nữa."
"Cái gì?"
"Anh sẽ sang định cư ở Nhật Bản"
"Tại sao lại là Nhật?"
"Vì đó là ước mơ của anh"
Tin đó đến với Đoàn Văn Hậu vào một ngày có tuyết rơi trắng xóa cả vùng trời.
Vào một buổi sáng mùa đông, khi cậu chợt nhận ra thái độ của Bùi Tiến Dụng với mình bỗng khác hẳn. Anh ta trở nên dịu dàng và bớt cộc cằn một chút. Thêm nữa, anh cũng nói nhiều hơn.
Quả nhiên.
Không cái gì hoàn toàn thuộc về cậu cả.
Còn nữa, thái độ "anh - em" đó là sao? Chúng ta đó giờ làm gì có kiểu xưng hô lịch sự đến thế đâu?
Bùi Tiến Dụng thốt lên câu đó mà gương mặt tối sầm lại, cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào cậu. Đây không phải là Tiến Dụng mà cậu đã từng biết.
Đó không phải, chắc chắn rồi...
Dẫu thế, cậu cũng đập nhẹ vào vai anh mà nói:
"Anh đi kệ anh. Mắc gì lại khóc như thế? Mẹ đi nhớ con quá à? Thôi không sao, lâu lâu con sẽ lên Nhật thăm mẹ hiền!"
Khoảnh khắc này dù có buồn thật, nhưng cũng đâu đến nỗi tệ đâu chứ.
"Nhưng mà này, Đoàn Văn Hậu. Không được quên anh đâu nhé"
"Vì sao?", cậu vừa trả lời vừa hất mái tóc của mình lên, "Mắc gì lại hứa hẹn như người yêu sắp rời xa nhau thế?"
"Vì... Thứ nhất, chúng ta đã là bạn cùng phòng trong một tháng..."
Bùi Tiến Dụng dừng lại một chút rồi tiếp, "Thứ hai... À ừm... Anh thích em. Vì thế không được quên anh"
Đoàn Văn Hậu khựng lại, não bộ chợt tê cứng.
Xin lỗi... Cậu có vẻ không tiếp thu được mớ thông tin khổng lồ này rồi.
Cậu chợt nhận ra, đối phương cũng bối rối không kém gì mình. Mắt liếc ngang liếc dọc, lấm la lấm lét như ăn trộm sợ bị bắt quả tang vậy.
Quả thật, tình yêu có sức hấp dẫn mà.
Nhưng mà... khoan đã.
Nhìn lại mình đi, Đoàn Văn Hậu. Mày thậm chí còn xúc động hơn ai đó đấy.
Cũng phải thôi, vì cứ ngỡ thứ cảm xúc bấy lâu nay chỉ đến từ một phía. Còn cái tên đần thối kia chỉ đơn thuần là quan tâm chút ít với tư cách "bạn cùng phòng" mà thôi.
Cậu chợt quên mất rằng mình đã hụt hẫng đến nhường nào khi nghe tin anh phải rời đi. Nhưng những lời nói này quả thật làm cậu ấm lòng lên.
Một món quà tuyệt vời trước khi chia xa, nhỉ?
"Con hy vọng đây là thật, không phải lời đùa nào đó của mẹ"
"Em mới đang đùa đó, Đoàn Văn Hậu chết tiệt!"
Bùi Tiến Dụng nhấm nháp ngụm không khí trong lành, trong khi tay thuận theo tự nhiên đánh bốp lên lưng thằng em út. Quả thật, mọi thứ thân quen đến mức trở thành phản xạ có điều kiện mất rồi. Vậy mai sau không có anh bên cạnh thì như thế nào?
Nếu như... Mãi mãi như thế sẽ ra sao?
Có muốn nghĩ cũng không thể, cậu không tài nào tưởng tượng được viễn cảnh đó.
Chỉ là một chuyến đi xa tạm thời mà thôi, và anh sẽ trở về. Nhất định.
"Nắm lấy tay em. Em sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, như là một minh chứng cho việc Bùi Tiến Dụng sẽ không nói xạo"
Đoàn Văn Hậu giở giọng ra lệnh. Gương mặt của cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng giọng nói thì đủ can đảm rồi.
Bùi Tiến Dụng im lặng. Nhưng anh vẫn khẽ đưa tay ra nắm lấy tay cậu. Bàn tay thô ráp của họ nhẹ chạm vào nhau. Chỉ đơn thuần là thế thôi, mà rất ấm áp. Yên bình như việc ngồi bên máy sưởi vào mùa đông, nhâm nhi chút gì đó trông thật nhàn rỗi.
Không phải cảm giác hạnh phúc khi nhận được bóng hay chắn được cú sút xa của đối thủ. Nó như vừa nhận được một đường chuyền dài từ người đồng đội đáng mến, người mà ta hết lòng tin tưởng.
Cậu và anh từ đó lại có thêm một bí mật khác.
Buổi đêm hôm ấy, Bùi Tiến Dụng lặng lẽ cùng cậu ra một công viên gần khách sạn. Đôi lúc ngồi tâm sự chuyện đời ở đó cũng ra dáng đàn ông lắm chứ.
Sau đó, anh rời đi, bỏ lại một khoảng trống trong tim cậu, để rồi cậu mãi đợi chờ. Đợi chờ bóng hình năm xưa sẽ lại nắm lấy đôi bàn tay thô ráp này.
.
Đoàn Văn Hậu.
Mười hai năm sau, cậu chẳng còn theo đuổi sự nghiệp bóng đá nữa, cho dù tuổi tác vẫn chưa quá già. Cậu học tiếng Hoa, sang Trung Quốc mở một tiệm cà phê nho nhỏ tại Thường Châu, Giang Tô, trong công viên gần khu vực khách sạn năm nào cùng đội tuyển chịu giá rét.
Bóng đá giờ đây lặng lẽ vùi vào dĩ vãng với ký ức cùng Bùi Tiến Dụng.
Một tên thất hứa không bao giờ quay về.
Đó là loại người mà cậu luôn căm ghét, nhưng cũng yêu hơn bao giờ hết.
Gia đình tên đó cũng im bặt tất cả, kể cả Bùi Tiến Dũng.
Từ đó cậu mất hẳn liên lạc với anh.
Mối tình thời niên thiếu ấy, cậu ôm mãi cho đến hết cuộc đời.
Cho dù tên đó có bỏ đi, có lập gia đình thì cậu vẫn luôn giữ một cảm giác đó với anh mà thôi.
Vào một buổi đêm không trăng không sao, nhưng gió thổi lồng lộng, cậu chợt gặp một cô bé đáng yêu trong số các khách hàng của mình. Cô bé đang trong quá trình xạ trị ung thư xương, len lén trốn khỏi bệnh viện cách đây khá gần mà mua nước. Nó có mái đầu trụi lủi nhưng nổi bật lên đó là một đôi mắt biết cười. Dù căn bệnh hiểm nghèo vẫn không ngừng hành hạ bản thân, con bé luôn dành cho mọi người nụ cười nồng ấm nhất.
Mua nước xong, nó chạy đến cái ghế đá thân quen.
Lòng cậu chợt quặn thắt bởi cảm giác hoài niệm, cùng tiếc nuối đang dâng lên.
Không ngần ngại, Đoàn Văn hậu đi đến ngồi xuống kế bên làm con bé ngạc nhiên, nhưng nó lại cười, rồi con bé bắt đầu thì thầm kể.
"Cháu là Dương Thiên Khiết, bệnh nhân ung thư xương, kể từ đó đến nay được mười hai năm rồi. Lúc cháu mới vào viện, có một người trạc tuổi chú cũng nhập viện vì ung thư giống cháu. Chú ấy cao ráo lắm, lúc nào cũng lẩm bẩm là có người yêu đang đợi mình. Cháu thấy thế cũng nản thật, nhưng được cái chú đó rất kiên cường, không bao giờ than thở gì cả. Chính chú đó chỉ cho cháu chỗ này nè. Oa~ Mát lắm luôn! Vào ban đêm còn ngắm được những vì sao nữa! Nhưng tiếc thật, chú ấy đã mất rồi... Vì vậy, cháu luôn muốn hoàn thành tâm nguyện của chú ấy mà ra ghế đá này mỗi đêm. Để gặp được người trong lòng mà chú ấy yêu thương. Mà chờ mãi vẫn không thấy... Hình như người đó tên là Đoàn Văn Hậu chết tiệt gì đó. Chú Dụng cứ lẩm bẩm trong bệnh viện hoài như thế đấy. Mà cháu cũng không biết mình sẽ còn sống đến khi nào nữa, bao giờ mới được gặp chú Hậu đây..."
Rồi Dương Thiên Khiết lặng lẽ trút một hơi thở dài.
Đoàn Văn Hậu chết lặng.
Cậu chạy tức tốc đến khách sạn năm đó.
Hóa ra, cái giấc mơ đi Nhật mà Bùi Tiến Dụng mong ước bấy lâu chỉ là cái cớ ngụy biện cho căn bệnh của anh hay sao?
Những hoài niệm lại ùa về.
Niềm đam mê bóng đá tưởng chừng đã vụt tắt giờ đây lại hừng hực lên như ngọn lửa sáng bừng trong màn đêm âm u.
Một câu chuyện cổ tích về hai con người yêu nhau.
Họ rất yêu nhau là đằng khác, nhưng cuối cùng vẫn phải chia xa. Người kia ra đi, bỏ lại một con người, bỏ lại một trái tim, một tâm hồn lạnh lẽo, một bàn tay đang chờ hơi ấm của ai đó.
Mà chắc có lẽ người kia sẽ chẳng bao giờ trở về đâu.
Mãi hữu hình trong mắt cậu, anh là dĩ vãng, cũng là kỷ niệm đẹp. Nhưng khi cậu biết được sự thật, nó lại lặng lẽ vô tình hiện lên với những mảng ký ức đan xen, hòa mình và dần biến mất.
Có lẽ là vậy đó.
Liệu cậu có quên được chàng trai năm ấy? Người bạn cùng phòng của mình?
Chắc chắn là không.
Nhưng từ giờ cậu sẽ sống thiếu tên đó. Quả thật mới nghĩ thôi đã thấy đau đớn đến thế này rồi.
Mà thôi, đây là Đoàn Văn Hậu.
Là Hậu Line trong mắt mọi người mà.
Buồn bã đến đâu cũng có thể vượt qua được, cô đơn thế nào cũng có thể sống tiếp.
Bùi Tiến Dụng không nên là một ký ức buồn. Đó phải là mảng ký ức đẹp nhất.
Vì vậy phải sống tiếp.
Cuối cùng chàng trai ấy lại ôm nỗi nhớ về người đã ra đi, sống tiếp cuộc đời còn lại của mình với những nụ cười.
Và một đôi tay lạnh ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com