Chương 57
Tác giả: Miêu Tam Tỉnh
《 Phượng Cầu Hoàng 》.
Giáo viên môn kiến thức cơ bản đã từng nhắc đến khúc đàn cổ Hạ quốc này với Ảnh Nhất.
Đây là một khúc mục biểu đạt tình yêu, chỉ cần xem tên cũng có thể hiểu rõ hàm nghĩa của khúc này.
...... Chủ tử sao lại dạy cậu khúc này?
Đây chẳng lẽ lại là trùng hợp?
Ảnh Nhất lại nhớ đến ngày mồng bảy tháng bảy hôm đó, câu nói làm cậu choáng váng kinh hãi "Quà là Cố Đình Thâm" trong giấc mơ bị hơi nóng và men say bao phủ.
Cậu cũng nhớ lại rất nhiều chi tiết trong ba năm qua, ví dụ như chủ tử tặng cậu mèo, tặng kiếm, cùng cậu ăn sinh nhật, lấy các loại lý do tặng bao lì xì cho cậu, tìm được hài cốt cha mẹ cậu, lập mộ cho họ, quan tâm toàn bộ thôn Đại Lương, tự mình đến đoàn phim đón cậu, tự tay bện kiếm tuệ cho cậu, tay cầm tay dạy cậu đánh đàn......
Từ khi chủ tử đón cậu trở về đến giờ, Ảnh Nhất chưa từng chịu một tia tra tấn nào, mỗi một ngày đều ăn no mặc ấm, chưa từng chịu một câu quở trách nào, còn cảm nhận được cảm giác được yêu thích, được kính ngưỡng, được tôn trọng.
Ảnh Nhất rất cảm kích Cố Đình Thâm, tình cảm dành cho anh dày nặng và nồng liệt hơn so với đời trước.
Nhưng một số hành động gần đây của chủ tử, thật sự làm cậu có chút khó hiểu.
Ví như khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》 này.
Trong bữa cơm chiều, Ảnh Nhất cố ý âm thầm quan sát Cố Đình Thâm, phát hiện chủ tử cũng không có bất kỳ khác biệt nào so với ngày thường, ngay cả chuyện khúc đàn cổ hôm nay cũng không đề cập đến.
Ảnh Nhất thấy thế, không khỏi hơi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút hụt hẫng nhàn nhạt khó nói.
Khi ngủ tối, Ảnh Nhất ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng Cố Đình Thâm, nhất thời có chút không ngủ được.
Mùa hè ở Vân Thành rất nóng, nhưng các nơi trong Cảnh Viên đều lắp đặt hệ thống điều hòa, cho nên nhiệt độ trong phòng chủ tử cũng thích hợp. Cho dù hai người ôm nhau, cũng sẽ không quá nóng.
Vì tối qua Ảnh Nhất quá vất vả (làm lụng vất vả), hôm nay Cố Đình Thâm cũng không động đến cậu, lên giường không lâu nhịp thở liền ổn định.
Ảnh Nhất thấy thế, lặng lẽ ngẩng đầu trong lòng anh, hiếm khi lớn mật mà nhìn thẳng dung nhan Cố Đình Thâm.
Ảnh Nhất vẫn luôn biết, chủ tử rất đẹp.
Nhưng cho dù trong những lúc thân mật nhất, cậu cũng chưa từng giống như bây giờ, tỉ mỉ xem qua khuôn mặt chủ tử.
Ảnh Nhất vẫn luôn cảm thấy, nếu trên đời này thật sự có thần minh, thì thần khi tạo người, nhất định đặc biệt thiên vị chủ tử. Bằng không làm sao có thể hội tụ vạn vật linh tú trên thế gian vào một thân chủ tử, khiến người ta chỉ cần nhìn, cũng không nhịn được muốn phủ phục dưới chân anh, cầu xin anh rủ lòng thương.
Ảnh Nhất vẫn luôn ghi nhớ thân phận xuất thân của mình, vô luận đời trước hay kiếp này, cậu đều thân như cỏ rác. Cậu không biết chủ tử rốt cuộc vì sao lại đối tốt với cậu hèn mọn như vậy, nhưng giờ phút này, có thể gần gũi nhìn thấy chủ tử như thế, có thể được anh ôm vào lòng như vậy, đối với Ảnh Nhất mà nói, đã là tam sinh hữu hạnh (may mắn ba đời).
Nhiều hơn nữa, Ảnh Nhất không dám cầu mong xa vời.
Sáng sớm hôm sau, Cố Đình Thâm nhìn thấy một câu như vậy trong nhật ký hệ thống.
【 Ảnh Tiểu Nhất nhật ký:
Chủ tử tốt quá, ta không xứng.
Tự bế (tự kỷ, khép mình).jpg】
Cố Đình Thâm tức khắc có chút phiền não mà cười.
Gần đây anh gần như đã từ ám chỉ biến thành minh thị (ý tứ rõ ràng), xét từ phản ứng của Ảnh Nhất, cũng quả thật không phải là không có cảm giác.
Nhưng sự tự ti của Ảnh Nhất ăn sâu bén rễ, nếu anh tùy tiện nói hết tâm ý cho Ảnh Nhất, Ảnh Nhất rất có khả năng sẽ dựa theo thói quen, xem phần tình cảm này là mệnh lệnh cần phải đáp lại.
Cố Đình Thâm có thể cảm nhận được, Ảnh Nhất cũng không phải là hoàn toàn không có tình yêu dành cho anh.
Nhưng tình yêu này luôn luôn bị áp chế chặt chẽ dưới rất nhiều tình cảm quá đỗi dày nặng khác, có lẽ ngay cả bản thân Ảnh Nhất cũng xem nhẹ.
Hoặc là, là cậu căn bản không dám nghĩ đến phương diện này.
Cũng may Cố Đình Thâm cũng không vội.
Anh và Ảnh Nhất, vẫn còn rất nhiều thời gian.
Khi 《 Phượng Cầu Hoàng 》 sắp học xong, bộ phim được mong chờ 《 Vấn Tiên 2 》 cũng cuối cùng khởi quay.
Ảnh Nhất lại một lần nữa mang vác lớn vác nhỏ rời khỏi Cảnh Viên.
Mặc dù nói như vậy có chút đại nghịch bất đạo, nhưng lần này vào đoàn, Ảnh Nhất thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai tháng gần đây, cậu và chủ tử gần như hình với bóng.
Mỗi lần Ảnh Nhất ngước mắt, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt bừng tỉnh nếu tiên (đẹp như thần tiên) của chủ tử. Hơn nữa, chủ tử đối với cậu càng thêm ôn nhu, khi nói chuyện cũng ngày càng thường xuyên dùng những cách xưng hô như "ta" và "chúng ta", thường xuyên làm Ảnh Nhất cảm thấy, họ dường như là bình đẳng.
......
Tối hôm qua Cố Đình Thâm và Ảnh Nhất chơi một ván cờ vây.
Cố Đình Thâm cầm quân trắng, Ảnh Nhất cầm quân đen.
Cờ tài của Cố Đình Thâm cao siêu, Ảnh Nhất chỉ là người mới nhập môn (tiểu bạch), đương nhiên thua thảm bại.
Sau khi chơi xong cờ, Cố Đình Thâm đứng dậy đi tắm, Ảnh Nhất thì tiếp tục ngồi trước bàn cờ, nhặt ra những quân đen bị ăn.
Chờ tất cả quân đen thừa đều bị nhặt đi, Ảnh Nhất lúc này mới nhìn ra, những quân trắng và đen còn lại, đã xếp thành một hình trái tim.
Ảnh Nhất: ......
Trái tim lại một lần nữa không chịu khống chế mà nhảy nhanh, Ảnh Nhất im lặng cắn môi, sắc mặt đỏ bừng mà nhìn về phía phòng tắm.
"Vệ Ảnh Ảnh!"
Thương Liên Sơn, đoàn phim 《 Vấn Tiên 2 》.
Ảnh Nhất vừa xuống xe, ngay lập tức một vật trang trí hình người nhiệt tình lao đến.
Là Lương Sanh đã lâu không gặp.
Mặc dù lâu không gặp, nhưng Ảnh Nhất cũng sẽ không để Lương Sanh nhào vào mình, bởi vậy quả quyết dời bước, để Lương Sanh nhào vào xe.
Lương Sanh: ......
Được lắm, rốt cuộc hiện tại Vệ Ảnh Ảnh đã có chủ......
Cái rắm!
"Hay lắm cái tên Vệ Ảnh Ảnh nhà ngươi, có chồng quên bạn thân đúng không?! Hồi nhỏ chúng ta còn cùng nhau tắm xong ngủ chung một giường đó, bây giờ thế mà ngay cả chạm vào một chút cũng không cho ta chạm! Cố lão bản nhà ngươi thật sự quản nghiêm đến vậy sao?!"
Bị hành vi né tránh của Ảnh Nhất chọc tức, sau khi tự kéo mình ra khỏi xe, Lương Sanh chống eo ba ba ba mà mở miệng phun (mắng).
Khi phun, trong mắt hắn còn mang theo niềm vui sướng của cuộc hội ngộ sau thời gian dài, Ảnh Nhất liền biết, hắn không thật sự tức giận.
Bất quá nói hắn thì nói hắn đi, không có việc gì cue (gọi tên) chủ tử làm gì?
...... Mặc dù cậu quả thật là vì câu nói "Nhớ giữ khoảng cách với người khác" của chủ tử mới làm vậy, nhưng cho dù chủ tử không nói, bản năng ảnh vệ của cậu cũng sẽ không cho phép người khác lại gần.
Cuối cùng, Ảnh Nhất thành công dùng một túi kẹo dừa ngăn chặn miệng Lương Sanh.
Bất quá Lương Sanh vẫn phát hiện ra điểm đáng chú ý.
"...... Ta nói Cố lão bản là chồng ngươi, ngươi thế mà không phủ nhận." Vừa cắn kẹo vừa mắt sáng lấp lánh tiến đến bên cạnh Ảnh Nhất, Lương Sanh cười híp mắt hỏi cậu, "Cho nên, câu 'có chủ' hôm sinh nhật ngươi nói, là thật sao?"
"Có chủ" quả thật là thật.
Nhưng Ảnh Nhất biết ý tứ của Lương Sanh, nghe vậy không khỏi lại có chút tâm phiền ý loạn.
Hiếm thấy nhìn thấy dáng vẻ do dự như vậy của cậu, Lương Sanh dừng lại một chút, biết điều mà không tiếp tục truy vấn, rất nhanh chuyển đề tài.
Lúc trước sau khi quay xong Vấn Tiên, người đại diện của Ảnh Nhất từng hỏi Lương Sanh có muốn ký hợp đồng trở thành diễn viên chính thức không.
Lương Sanh sau khi thương lượng với cha mẹ, thoải mái ký vào Hoàn Vũ, mấy năm nay vừa học vừa đóng phim điện ảnh, phim truyền hình, còn tham gia hai chương trình tạp kỹ.
Năm nay sau khi Vấn Tiên bùng nổ, Lương Sanh, người từng lộ mặt trong đó, cũng theo đó mà nổi tiếng một phen, tiếp theo lại có không ít đoàn phim gửi lời mời đến hắn, tổng thể mà nói phát triển cũng không tệ.
Những điều này Lương Sanh trước đó đã nói với Ảnh Nhất trên WeChat, nhưng gặp được người thật, Lương Sanh vẫn không nhịn được nói ríu rít với Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất cũng không cảm thấy sốt ruột, cuối cùng còn cổ vũ hắn một câu, "Cố lên."
Vai diễn của Ảnh Nhất trong 《 Vấn Tiên 2 》 cũng không nhiều, rốt cuộc đoàn vai chính đã chính thức bước vào hàng ngũ tu tiên, "Chủ nhiệm giáo dục" là cậu cũng không cần lại giống như trong phần một, mỗi ngày nhìn họ luyện kiếm.
Bất quá, trong phần này, vì trên người đoàn vai chính bắt đầu xuất hiện phiền toái liên miên, Thái Vi Quân do Ảnh Nhất đóng thường xuyên phải xuất hiện với thân phận trưởng lão chấp pháp, bởi vậy trên cảm nhận tổng thể, lại quả thật giống BOSS phản diện hơn so với phần một.
Dưới áp lực lớn ắt có phản kháng, mâu thuẫn giữa đoàn vai chính và Thái Vi Quân lần đầu tiên bùng phát vào lúc này.
Lúc này, Ngọc Hành Quân, người luôn ôn hòa và chiếu cố người mới, xuất hiện, và kiên định đứng về phía Thái Vi Quân.
Đó cũng là lần đầu tiên Ngọc Hành Quân bày ra một mặt nghiêm khắc trước mặt đoàn vai chính, bởi vì họ đã hiểu lầm khổ tâm của Thái Vi Quân.
Đường tu chân nhìn như tươi sáng, kỳ thật là đang tranh mệnh với trời. Hơi chút sơ ý, đều có khả năng thân tử đạo tiêu (chết và mất đi đạo hạnh).
Thái Vi Quân thường ngày sở dĩ yêu cầu nghiêm khắc với họ, thiết diện vô tư (nghiêm khắc không chút nể nang) với hành vi vi phạm môn quy của họ, hoàn toàn lấy an toàn của họ làm ưu tiên hàng đầu.
Bằng không ông tự nhiên có thể nhắm một mắt mở một mắt, rốt cuộc tiên môn nào mà mỗi năm chẳng phải chết mấy người mới không biết trời cao đất dày.
Nghe xong lời này của ông, đoàn vai chính lúc này mới cuối cùng ý thức được sự bồng bột và sai lầm của mình, đồng thời đối với Thái Vi Quân cũng có một tia tò mò.
Thái Vi Quân, người trưởng lão chấp kiếm là trần nhà chiến lực (sức mạnh tối đa) hiện tại của Thiên Huyền Tông, từ trước đến nay đều ít nói ít cười, quả thực giống như một tảng đá lạnh băng bất cận nhân tình (không gần gũi tình người).
Ngọc Hành Quân nghe họ nói xong chỉ cười cười, bởi vì ông bỗng nhiên nghĩ đến, Thái Vi Quân thật ra không phải là như vậy ngay từ đầu.
Từng, ông ấy tuy cũng là một người đàn ông ít nói ít cười, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra thần sắc mềm mại.
Trước mặt sư tôn của ông ấy.
Đáng tiếc Thái Vi Quân kiếp trước đã mất tích trong Đại chiến Tiên Ma 1800 năm trước, rất nhiều người đều nói ông thân tử đạo tiêu, chỉ có Thái Vi Quân đến nay vẫn chờ đợi ông ấy trở về, luôn luôn giữ Thiên Huyền Tông thay sư tôn.
"Ô ô ô ô đây là cái gì tình yêu tuyệt mỹ!"
Phương Cảnh Bạch diễn xong đoạn này, Lương Sanh vừa kéo hắn, vừa kéo Ảnh Nhất, vừa gặm cổ vịt vừa cảm động không thôi.
"Ta có dự cảm, sau khi 《 Vấn Tiên 2 》 chiếu, 'tình yêu cha mẹ' tuyệt đối sẽ bị cặp CP 'thầy trò tuyệt mỹ' này đè bẹp!"
Ảnh Nhất, Phương Cảnh Bạch: ...... (Đại khái biết "tình yêu cha mẹ" là cái thứ quỷ gì)
Đối với hành vi ship CP (cắn CP) của các fan, Phương Cảnh Bạch luôn luôn không để ý.
Bất quá trong cặp CP "tình yêu cha mẹ" này, hắn vẫn luôn là bên "Mẫu", mặc dù Phương Cảnh Bạch là Omega, làm "Mẫu" dường như cũng không có gì sai, nhưng hắn tóm lại vẫn có chút không cam lòng.
Bởi vậy, nghe Lương Sanh nói xong, Phương Cảnh Bạch quả thật cười, "Không tồi không tồi, ta cũng ship 'thầy trò tuyệt mỹ'."
Ảnh Nhất có biết CP là chuyện gì.
Bất quá, trong series Vấn Tiên, nhân vật Thái Vi Quân không có tình yêu kiểu này, tình cảm đối với sư tôn cũng thiên về cảm kích và chấp niệm hơn.
Nói thật, kỳ thật có chút giống tình cảm của cậu dành cho chủ tử.
Cho nên, Ảnh Nhất thật ra không quá hiểu, vì sao chỉ một đoạn ngắn như vậy, lại có thể làm Lương Sanh và Phương Cảnh Bạch ship CP thầy trò (cắn CP thầy trò).
Đồng thời, cậu cũng nghĩ đến mình và chủ tử.
Ma xui quỷ khiến, Ảnh Nhất lần đầu tiên tham gia vào loại đề tài này, hỏi Lương Sanh, "Vì sao?"
Lương Sanh ngẩn người, buông cổ vịt trong tay, tò mò nhìn Ảnh Nhất, "Cái gì 'vì sao'?"
Liền thấy Ảnh Nhất mặt không biểu cảm hỏi, "Vì sao sẽ cho rằng giữa Thái Vi Quân và sư tôn......"
"Có CP cảm?" Lương Sanh giúp cậu bổ sung câu tiếp theo.
Ảnh Nhất gật gật đầu.
Lương Sanh và Phương Cảnh Bạch liền đều cười, bắt đầu giải thích nghi hoặc cho Ảnh Nhất.
"Đầu tiên, thông qua lời nói kia của Ngọc Hành Quân, ai cũng có thể nhìn ra tình cảm của Thái Vi Quân dành cho sư tôn rất sâu đậm, thậm chí vì ông ấy mà luôn cẩn thận giữ Thiên Huyền Tông đúng không?"
Ảnh Nhất gật gật đầu, nhân thiết (tính cách nhân vật) của Thái Vi Quân quả thật là như vậy.
Liền thấy Lương Sanh cười híp mắt tiếp tục nói, "Trên đời này nhưng không có tình cảm vô duyên vô cớ, đặc biệt Thái Vi Quân còn là một người đàn ông cứng nhắc không có tình cảm như vậy. Có thể làm cho một người đàn ông như thế sinh ra chấp niệm sâu đậm như vậy, điều này nói lên điều gì?"
Ảnh Nhất bất động thanh sắc nhìn hắn.
Lương Sanh đột nhiên vỗ đùi, "Điều này tất nhiên nói lên, khi sư tôn hắn còn ở đó, đối với hắn tốt vô cùng a!"
Phương Cảnh Bạch, người đóng vai Ngọc Hành Quân, cũng gật gật đầu, "Hơn nữa trong ký ức của Ngọc Hành Quân, Thái Vi Quân trước đây cũng từng cười, bất quá sẽ chỉ lộ ra nụ cười trước mặt sư tôn của ông ấy."
"Cái này mẹ nó không phải tình yêu là gì?! Cục đá thối cũng có thể bị ủ ấm, cả thế giới chỉ đặc biệt đối với mỗi mình ngươi! A chỉ là hai câu này ta đều có thể não bổ ra mười vạn chữ văn học thầy trò QAQ! Tuyệt mỹ!"
"Nhắc đến," Phương Cảnh Bạch bỗng nhiên tò mò hỏi Ảnh Nhất, "Vệ Ảnh ngươi khi quay đoạn hồi ức sư tôn kia, biểu hiện sự cô đơn và chấp niệm quá có tính trình tự, là có nghĩ đến người nào sao?"
Ảnh Nhất nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên động đậy.
Cậu biết Phương Cảnh Bạch nói là đoạn nào.
Đó là một cảnh diễn chỉ có một mình cậu.
Thái Vi Quân bị đoàn vai chính đối đầu công khai, một mình đứng trên đỉnh Thái Vi Cung, cô đơn nhìn về phương xa.
Từ khi sư tôn mất tích, những lúc đêm khuya tĩnh lặng, Thái Vi Quân luôn luôn nhìn về phương xa như vậy, giống như đang đợi một người trở về.
Cũng chỉ có khi đó, ông ấy mới có thể thật sự để lộ ra một tia tâm ý chân thật.
Điều này trong phần một của Vấn Tiên thật ra cũng đã được gài cắm (mai phục phục bút), bất quá khi đó cũng không có người đoán ra, Thái Vi Quân đứng trên Thái Vi Cung vào ban đêm là đang đợi một người trở về.
Khi diễn đoạn này, Ảnh Nhất quả thật đã nghĩ đến một người.
Cậu nghĩ đến Cố Đình Thâm.
Khi đó, cậu chỉ là đưa những cảnh tượng chung sống của cậu và chủ tử trong ba năm qua, đại nhập (thay thế) vào sinh hoạt hàng ngày của Thái Vi Quân và sư tôn.
Mở mắt sau khi nhìn lại Thái Vi Cung rộng lớn (to như vậy), chỉ còn lại một mình mình, không còn bóng dáng chủ tử, Ảnh Nhất liền lập tức đồng cảm với Thái Vi Quân (đồng cảm như bản thân mình cũng bị).
Ảnh Nhất căn bản không thể tưởng tượng, chủ tử sẽ giống sư tôn của Thái Vi mà mất tích.
Khi đó chỉ là hơi chút đại nhập một chút, đều làm tim Ảnh Nhất đau như kim châm.
Cũng bởi vậy, cậu biết, Thái Vi Quân nhất định tình nguyện chết là chính mình, cũng muốn cho sư tôn sống sót.
Thấy Ảnh Nhất lâm vào trầm tư, Phương Cảnh Bạch cũng không bận tâm, chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục tán gẫu với Lương Sanh.
Lương Sanh đưa cho Phương Cảnh Bạch một cái cổ vịt, "Nói thật, sư tôn nhất định siêu cưng chiều Thái Vi Quân, bằng không nhất định sẽ không làm Thái Vi Quân nhớ mãi không quên như vậy."
"Ta cũng hảo muốn tìm một người yêu cưng chiều ta như vậy a QAQ, hảo muốn yêu đương!"
Câu nói này không biết thế nào, bỗng nhiên làm Ảnh Nhất có chút không tự nhiên.
Bởi vì cậu bỗng nhiên nghĩ đến, chủ tử cũng vô cùng cưng chiều cậu.
Nhưng cậu và chủ tử cũng không có ở ...... yêu đương.
Nói chính xác mà nói, Ảnh Nhất đến nay còn không rõ cảm tình "thích" này là gì.
"Cái gì là thích?"
Cậu đột nhiên hỏi ra.
Lương Sanh và Phương Cảnh Bạch tức khắc ngẩn ra một chút, ngay sau đó cùng bật cười.
Lương Sanh: "Thích còn không đơn giản sao? Nhìn thấy đối phương liền muốn cười, không nhìn thấy liền nhung nhớ, đối phương vui vẻ ngươi cũng vui vẻ, đối phương đau khổ ngươi còn đau lòng hơn hắn."
"Có cái gì thứ tốt đều muốn chia sẻ cho hắn đầu tiên, có hắn ở đó ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nhất định là hắn."
"Muốn đem tất cả của mình đều cấp đối phương, ngay cả tim cũng hận không thể móc ra đặt trước mặt hắn."
"Đương nhiên, cuối cùng loại tình huống này khẳng định đã là thích đến chết đi sống lại, người bình thường thật đúng là không làm được như vậy."
Ảnh Nhất: ............
Trúng hết.
Bao gồm cái cuối cùng.
Ảnh Nhất tức khắc liền có chút luống cuống, trái tim cũng "bùm bùm" nhảy nhanh, chỉ cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.
Lương Sanh vừa thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc (hồn du thiên ngoại) của cậu, liền biết cậu khẳng định lại nghĩ đến Cố Tiên sinh nhà cậu, vô cùng phỉ nhổ hành vi công khai khoe ân ái này của cậu.
Hắn tức giận mà làm mặt quỷ không công với Phương Cảnh Bạch, Phương Cảnh Bạch lập tức bị hắn chọc cười.
Lương Sanh thấy thế, tò mò hỏi hắn, "Cảnh Bạch ngươi có người yêu thích không?"
Phương Cảnh Bạch lắc lắc đầu, "Ta hiện tại chỉ nghĩ làm việc tốt, không có tâm tư yêu đương."
Lương Sanh chớp chớp mắt, "Vậy ngươi về sau nếu yêu đương, muốn tìm người như thế nào nha?"
Phương Cảnh Bạch nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói, "Hẳn là sẽ tìm một người, hiểu ta tôn trọng ta đi."
Lương Sanh vội vàng gật đầu, "Đúng đúng, quả thật phải tôn trọng người khác mới được, Alpha bây giờ từng người đều chủ nghĩa sô vanh quá nghiêm trọng, rất ít khi nghiêm túc nghe người ta nói chuyện, cũng phần lớn lấy bản thân làm trung tâm."
Nói đến đây, Lương Sanh bỗng nhiên nhớ đến, vị kia nhà Ảnh Nhất cũng là một Alpha, vội vàng quăng câu chuyện cho Ảnh Nhất, "Vệ Ảnh Ảnh, Cố Tiên sinh nhà ngươi khi ở cùng ngươi có tôn trọng ngươi không?"
Ảnh Nhất lúc này mới cuối cùng hoàn hồn, nhưng lại bị hắn hỏi ngây người.
Ảnh Nhất trước đây không hiểu "tôn trọng" là thứ gì.
Nói chính xác mà nói, căn bản sẽ không có người "tôn trọng" một ảnh vệ thân phận thấp kém như cậu.
Nhưng hiện tại ......
Nghĩ đến chủ tử hiện tại ngay cả trong những lúc nào đó cũng phải hỏi cậu có thể hay không, nhẹ một chút hay nặng một chút gì đó, lòng Ảnh Nhất đánh trống reo hò, bất động thanh sắc mà gật đầu.
Lương Sanh thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi, Cố Tiên sinh nhà ngươi nhìn liền quý giá thật sự, lại còn là một Alpha, ta còn tưởng rằng ngày thường hắn siêu khó ở chung."
Người nói vô tâm người nghe cố ý, Ảnh Nhất lập tức nghĩ đến, kỳ thật khi đối mặt người ngoài, chủ tử quả thật đến nay vẫn không thể gọi là dễ ở chung.
Chỉ là, Ảnh Nhất đã có chút nhớ không rõ chủ tử ở trước mặt những người khác là bộ dạng gì.
Trong ký ức mấy năm gần đây, mỗi khi nhớ lại, đều là khuôn mặt ôn nhu mang cười của chủ tử.
"Vậy hắn đối với ngươi có tốt không?" Lương Sanh lại hỏi.
Ảnh Nhất theo bản năng lên tiếng.
Khi tiếng nói vừa dứt, tức khắc nhận được hai ánh mắt kinh ngạc và trêu chọc.
Ảnh Nhất: ......
"Ai hắc hắc hắc hắc," mắt sắc phát hiện tai Ảnh Nhất đều đỏ, Lương Sanh kích động xoa tay, "Nói thật, Vệ Ảnh Ảnh, có phải ta sắp được uống rượu mừng của ngươi và Cố lão bản rồi không?"
Phương Cảnh Bạch cũng mỉm cười nhìn cậu.
Nếu là trước đây, Ảnh Nhất nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên nhất định là phủ định + trách cứ họ vũ nhục chủ tử.
Nhưng hiện tại.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc trường kiếm thắt tua màu đen bạc trong tay, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình, cũng cuối cùng không còn trốn tránh tình cảm của Cố Đình Thâm dành cho cậu.
...... Nói thật, một người tâm tư kín đáo như chủ tử, sao có thể vô tình làm ra nhiều chuyện dẫn người ta suy nghĩ như vậy?
Cho nên, căn bản không phải cậu nghĩ quá nhiều.
Mà là chủ tử, thật sự vẫn luôn im lặng bày tỏ tình cảm đối với cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Gặp chuyện không quyết tìm gay mật (bạn thân đồng tính!)
hhhhh
Lương Sanh Sanh: Hôm nay ta lại là thần trợ công =v=y!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com