Chương 59
Tác giả: Miêu Tam Tỉnh
Cố lão gia tử đã sống hơn 80 năm, đây là lần đầu tiên trong đời ông bị công chúa ôm.
Thân là một Alpha đỉnh cấp, lại là Gia chủ Cố gia, Cố lão gia tử từ nhỏ đã chưa từng bị ai đối đãi như vậy.
Bởi vậy, sau khi bị Ảnh Nhất công chúa ôm lên, Cố lão gia tử ban đầu có chút kinh ngạc và tức giận.
Nhưng ông rất nhanh thấy được những vết tích lấm tấm lộ ra dưới cổ áo cao của Ảnh Nhất, vừa nhìn là biết mới bị đứa cháu Cố Đình Thâm hành hạ thê thảm.
Nghĩ lại đến chi tiết Cố Đình Thâm cố ý ấn người ngồi xuống ghế trước khi rời đi, lòng Cố lão gia tử tức khắc xấu hổ, cũng ngại mà không phát hỏa với Ảnh Nhất, chỉ làm mặt hổ vỗ vỗ vai Ảnh Nhất, trầm giọng nói, "Mau đặt ta xuống!"
Ảnh Nhất lập tức làm theo động tác và mệnh lệnh, vững vàng đặt lão gia tử xuống đất.
Xem đến lòng lão gia tử cũng không khỏi cảm khái (thổn thức).
...... Này, đứa nhỏ này, sao lại thật thà đến thế?!
Cố lão gia tử nhìn ra được, Vệ Ảnh không phải đang thông qua cách này để cãi lại với ông, mà là thật sự đang suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Cố lão gia tử khá hiểu Cố Đình Thâm, rất rõ ràng Cố Đình Thâm tinh ranh đến mức nào.
Vệ Ảnh thật thà như vậy, trước mặt Cố Đình Thâm còn không bị gặm đến không còn xương cốt sao?
Nghĩ trong lòng như vậy, Cố lão gia tử cũng không tiện làm khó Ảnh Nhất nữa, chỉ giữ vẻ mặt nghiêm túc bảo Ảnh Nhất mau đi ngồi xuống, rồi sau đó nhanh nhẹn tự mình đi WC.
Dưới hiên nhà ngoài phòng, Cố Đình Thâm và Cố Diệu Tổ đang đứng đối diện nhau.
Khác với những lần trước, vì trong lòng có điều bận tâm, lần này Cố Đình Thâm quả thật đi thẳng vào vấn đề, vừa bắt đầu đã hưng sư vấn tội (tra hỏi) Cố Diệu Tổ.
"Buổi sáng Cố Kim Danh va vào Vệ Ảnh, nói cậu ấy là hồ ly tinh câu dẫn người."
Giọng điệu và thần sắc của anh rất nhạt, không nhìn ra cảm xúc.
Thế nhưng lời nói như cáo trạng này, lại làm Cố Diệu Tổ trong lúc nhất thời ngẩn ngơ.
Cố Diệu Tổ dù thế nào cũng không nghĩ tới, Cố Đình Thâm vẻ mặt nghiêm túc gọi mình ra, lại chỉ là để cáo trạng đứa con trai năm tuổi của hắn.
Bất quá, Vệ Ảnh rốt cuộc là người của Cố Đình Thâm, Cố Đình Thâm thật sự so đo thì bên Cố Diệu Tổ luôn là đuối lý.
Cố Diệu Tổ từ trước đến nay giỏi giữ hòa khí (am hiểu ba phải), hơi suy nghĩ xong, rất nhanh nói với Cố Đình Thâm, "Chuyện này quả thật là Danh Danh không đúng, ta thay nó xin lỗi ngươi."
Nói xong, hắn lại theo thói quen thêm một câu, "Danh Danh vẫn còn là trẻ con, hy vọng ngươi đừng so đo với nó."
Hắn không nói câu này thì thôi, vừa nói ra, Cố Đình Thâm tức khắc cười một cách mỉa mai, "Nhiều năm như vậy, ngươi quả thật chẳng thay đổi chút nào."
Cố Diệu Tổ ngẩn ra, còn chưa kịp nghĩ lời này của anh có ý gì, liền nghe Cố Đình Thâm nói tiếp, "Lúc đó Lưu Lam cũng ở đó."
Mặt Cố Diệu Tổ tức khắc tái đi, một là nghĩ đến tâm tư rõ như ban ngày của Lưu Lam đối với Cố Đình Thâm, hai là không ngờ Cố Đình Thâm, người luôn không quan tâm đến những chuyện không liên quan, lại biết tên vợ hắn!
Tuy rằng hắn sáng sớm đã biết, Cố Đình Thâm khẳng định chướng mắt Lưu Lam, nhưng sáng sớm tinh mơ, Lưu Lam sao lại trùng hợp đụng phải Vệ Ảnh như vậy?!
Nói Lưu Lam không cố ý, Cố Diệu Tổ là người đầu tiên không tin!
Đến lúc này, Cố Diệu Tổ mới hiểu được, Cố Đình Thâm vì sao cố ý tìm hắn ra ngoài.
Nghĩ đến điều này, mặt Cố Diệu Tổ lúc đỏ lúc trắng, đang định nói gì, liền lại nghe thấy giọng Cố Đình Thâm.
"Cho ngươi một lời khuyên."
"Ngươi tốt nhất kiểm tra Lưu Lam."
Còn có, tuy rằng có lẽ hơi chậm, nhưng Cố Đình Thâm vẫn nhắc nhở Cố Diệu Tổ, "Cố Kim Danh ngươi tốt nhất cũng tự mình dẫn dắt."
"Nhớ đưa nó đi kiểm tra sức khỏe."
Sắc mặt Cố Diệu Tổ tức khắc càng khó coi hơn, bỗng nhiên nghĩ đến việc Lưu Lam vẫn luôn thầm yêu Cố Đình Thâm những năm qua, còn tưởng rằng Cố Đình Thâm đang nghi ngờ Cố Kim Danh không phải con hắn.
Trong lúc nhất thời, cảm giác phẫn nộ và nhục nhã mãnh liệt ập đến trong lòng Cố Diệu Tổ, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ với Cố Đình Thâm, "Ta đã sớm kiểm tra rồi, Cố Kim Danh là con ta!"
Không ngờ hắn lại nghĩ đến hướng đó, Cố Đình Thâm hơi ngẩn ra, lúc này mới nhàn nhạt nói, "Ta bảo ngươi đưa nó đi kiểm tra sức khỏe, là nghi ngờ trên người nó có vết thương."
Còn có, sở dĩ anh bảo Cố Diệu Tổ kiểm tra Lưu Lam, không phải vì chuyện buổi sáng.
"Ngươi hẳn là biết, hai nhà Dalton và Henry lần này vì sao làm khó Cố gia."
Nghe được lời này, Cố Diệu Tổ mới miễn cưỡng hồi phục tinh thần từ sự kinh ngạc và xấu hổ, hoài nghi hỏi Cố Đình Thâm, "Ngươi muốn nói gì?"
Cố Đình Thâm lúc này mới ý vị thâm trường nói với hắn, "Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, vì sao lần này ông nội cố ý chỉ định ngươi và Cố Chiêu đến xử lý chuyện này?"
Cố Diệu Tổ: ......
Chuyện này hắn thật sự đã nghĩ tới. Hắn cho rằng lão gia tử đang rèn luyện năng lực của hắn.
Nhưng nghe ý của Cố Đình Thâm......
Hắn bỗng nhiên nhớ đến câu nói của Cố Đình Thâm "Ngươi tốt nhất kiểm tra Lưu Lam".
Lòng Cố Diệu Tổ tức khắc kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu muốn hỏi Cố Đình Thâm điều gì.
Lại thấy Cố Đình Thâm đã đi ra vài bước xa, quay lưng về phía hắn vẫy vẫy tay, hiển nhiên không tính nói thêm gì với hắn.
Một trận đen tối đáng sợ nhanh chóng cuộn trào trong mắt, Cố Diệu Tổ đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc lâu, cũng không vào nhà thăm lão gia tử nữa, rất nhanh xoay người rời khỏi chủ viện.
Cố Đình Thâm trở lại phòng ngủ lão gia tử, nhìn thấy cảnh tượng hầu như không khác gì lúc trước —— lão gia tử vẫn "ốm yếu" mà nằm trên giường, Ảnh Nhất thì thần sắc trầm tĩnh ngồi trên ghế một bên, rất yên lặng.
Tuy rằng như vậy, nhưng với sự hiểu biết của Cố Đình Thâm về lão gia tử, anh luôn cảm thấy ông sẽ không mãi mãi thật thà như thế.
Bất quá trời cũng quả thật không còn sớm, anh còn muốn đưa Ảnh Nhất về Cảnh Viên, bởi vậy rất nhanh chào từ biệt lão gia tử, không hề kiêng dè ôm lấy eo Ảnh Nhất rời đi.
Nhìn bóng lưng họ thân mật nắm tay nhau rời đi, Cố lão gia tử hơi tiếc nuối thở dài một hơi ——
Nói thật, Vệ Ảnh này thật sự chỗ nào cũng tốt, đặc biệt là tính tình, nếu không người bình thường thật sự không chịu nổi cái tính khí chó má mềm cứng không ăn (mềm cứng không ăn cẩu tính tình) của Cố Đình Thâm.
Chỉ tiếc cậu là một Beta không thể sinh nở.
Nếu có thể sinh, thì hoàn hảo.
Ảnh Nhất cũng không hỏi Cố Đình Thâm vì sao lại vội vã về Cảnh Viên như vậy, chủ tử làm việc đều có lý lẽ của anh.
Bất quá Vân Lộc Sơn cách Cảnh Viên khá xa, chờ đến Cảnh Viên, phỏng chừng đã là nửa đêm.
Hai người ngồi lên xe, Cố Đình Thâm rất nhanh ôm Ảnh Nhất vào lòng, để cậu nằm trên đùi mình, sau khi xoa nóng đôi tay một cách tinh tế, anh dùng lực vừa phải bắt đầu xoa bóp eo cho Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất tức khắc hoảng sợ, vừa định ngồi dậy, liền nghe Cố Đình Thâm ôn tồn nói, "Đừng nhúc nhích, eo không phải không thoải mái sao?"
Vừa rồi khi anh mới ôm eo Ảnh Nhất, anh đã chú ý thấy, Ảnh Nhất hơi cứng người một chút.
Ảnh Nhất đã rất quen với việc anh chạm vào, theo lý mà nói không nên như thế.
Cố Đình Thâm liền nghĩ đến, chắc là vì hôm nay anh hành hạ người ta tàn nhẫn, nghĩ rằng Ảnh Nhất chắc hẳn rất khó chịu.
Không thoải mái cũng không biết nói, cứ làm thinh (làm đĩnh) như vậy.
Cái tính này, nếu không gặp phải anh, không chừng phải chịu khổ cả đời.
Trong lòng tuy nghĩ vậy, Cố Đình Thâm lại rũ mắt hôn lên trán Ảnh Nhất, nói nhỏ, "Là ta hôm nay quá mức càn rỡ."
Bị anh đối đãi ôn tồn tế nhị (ôn thanh tế ngữ) lại săn sóc đến cực điểm như vậy, Ảnh Nhất tức khắc lại có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn thành thật lắc đầu, "Không phải vấn đề của chủ tử, là thuộc hạ tự mình......"
Cố Đình Thâm tò mò "Ừm?" một tiếng.
Liền nghe Ảnh Nhất thật thà kể lại chuyện công chúa ôm Cố lão gia tử một lát trước, kết quả không cẩn thận nhức đến eo.
Cố Đình Thâm: ......
Tuy rằng Ảnh Nhất kể không hề có bất kỳ sắc thái chủ quan nào, hoàn toàn là bình dị, nhưng tưởng tượng đến Cố lão gia tử, một Alpha đỉnh cấp như vậy, vẻ mặt kinh ngạc bị Ảnh Nhất công chúa ôm lên, Cố Đình Thâm liền không nhịn được ôm Ảnh Nhất cười vang (cười rộ lên).
Vừa cười, còn vừa nhịn không được nghĩ, thảo nào lúc nãy anh đưa Ảnh Nhất đi, sắc mặt lão gia tử lại kỳ quái như vậy.
Chuyện về Cảnh Viên, Ảnh Nhất thật ra cũng có chút vui vẻ.
Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa, là sinh nhật chủ tử.
Vì hôm nay, cậu đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Nếu ở Cố gia bản gia, rất nhiều việc sẽ không tiện thực hiện.
Mà nếu ở Cảnh Viên, liền không có nhiều băn khoăn như vậy.
Ngày 1 tháng 11 là sinh nhật Cố Đình Thâm.
Sau bữa cơm chiều hôm nay, Ảnh Nhất cũng như hai năm trước, tự tay thắt kiếm tuệ bình an tặng cho Cố Đình Thâm.
Sau đó, Ảnh Nhất bỗng nhiên đứng dậy, nói với Cố Đình Thâm, cậu muốn về 【 Lưu Ảnh Cư 】 lấy vài thứ.
Cố Đình Thâm mỉm cười đồng ý (duẫn).
Cố Đình Thâm thật ra đại khái có thể đoán được Ảnh Nhất muốn làm gì, rốt cuộc anh có hệ thống cái ngoại quải này, việc Ảnh Nhất luyện đàn cờ trên Thương Liên Sơn suốt một tháng, anh vẫn luôn theo dõi.
Thậm chí, để trải nghiệm cảm giác bất ngờ, hơn một tháng nay, Cố Đình Thâm còn xem hình chiếu ít hơn so với trước rất nhiều.
Chỉ chờ hôm nay.
Không lâu sau khi Ảnh Nhất rời đi, Cố Đình Thâm bỗng nhiên nhận được tin nhắn cậu gửi đến, mời anh đến 【 Lưu Ảnh Cư 】.
Cố Đình Thâm lúc này mới đứng dậy, ngậm ý cười, không nhanh không chậm đi về phía nhà bên cạnh.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp.
Cố Đình Thâm vừa bước vào 【 Lưu Ảnh Cư 】, liền nghe thấy tiếng đàn sâu lắng vọng lên từ nơi xa.
Ánh trăng như nước, mạ lên một tầng ánh bạc nhạt trên rừng trúc.
Sâu trong rừng trúc, Ảnh Nhất một thân bạch y đang ngồi ngay ngắn trong đình trúc, thần sắc trịnh trọng mà gảy những dây đàn trắng muốt (tố bạch cầm huyền).
Khúc nhạc cậu đàn tấu, Cố Đình Thâm quen thuộc vô cùng, chính là khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》 anh đã dạy Ảnh Nhất.
Khi tiếng đàn vừa dứt, Cố Đình Thâm vừa vặn bước đến trong đình.
Anh rũ mắt mỉm cười nhìn Ảnh Nhất, Ảnh Nhất cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt dường như có tình cảm đưa tình đang chậm rãi lưu động.
Cố Đình Thâm thấy thế, lại không nhịn được trêu chọc Ảnh Nhất, ôn tồn hỏi cậu, "Còn gì nữa không?"
Anh muốn biết, người ảnh vệ không giỏi biểu đạt tình cảm chân thật này, sẽ vì anh làm đến mức nào.
Ảnh Nhất lúc này thật ra vô cùng căng thẳng, rốt cuộc chuyện cậu phải làm đêm nay, có lẽ là việc làm táo bạo (lớn nhất gan) và đại nghịch bất đạo (vô phép tắc) nhất cậu từng làm suốt hai đời.
Bởi vậy, tuy rằng trên mặt cậu trông rất trấn tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã hoảng loạn không thôi.
Bất quá, sau khi nghe được lời Cố Đình Thâm nói, cậu vẫn thành thật gật đầu.
Cậu quả thật còn có sự chuẩn bị khác.
Cậu đứng dậy khỏi ghế đàn, hiếm thấy chủ động nắm lấy tay Cố Đình Thâm, kéo Cố Đình Thâm đến ngồi bên bàn cờ một bên.
Cố Đình Thâm bất động thanh sắc nhìn cậu, chỉ ôn tồn hỏi, "Muốn chơi cờ?"
Ảnh Nhất vội vàng gật đầu, rồi sau đó chủ động đặt quân cờ đầu tiên.
Cố Đình Thâm vừa nhìn thấy vị trí cậu đặt quân cờ, liền khẽ cười, cũng không nhanh không chậm đặt quân cờ thứ hai xuống.
Nhìn thấy vị trí anh đặt quân cờ, trong mắt Ảnh Nhất hiện lên một tia bất ngờ, lại có chút hiểu rõ.
Trong lòng bỗng dâng lên một dòng ngọt ngào, khóe môi Ảnh Nhất hơi nhếch lên một chút không đáng kể, rồi sau đó tiếp tục đặt quân cờ trong tay xuống.
Sau một lúc lâu, Cố Đình Thâm bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, "Ta thua rồi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Đình Thâm thua kể từ khi dạy Ảnh Nhất chơi cờ.
Nhưng trong mắt anh không có một tia không vui, ngược lại rất có hứng thú mà bắt đầu nhặt những quân cờ trắng bị ăn trên bàn cờ.
Ảnh Nhất cũng im lặng cùng anh nhặt quân cờ trắng.
Đợi đến viên cờ trắng cuối cùng được nhặt đi, những quân cờ còn lại trên bàn cờ, rõ ràng là một hình trái tim hướng về phía Cố Đình Thâm.
Cố Đình Thâm tức khắc bật cười, giơ tay gõ nhẹ lên chóp mũi Ảnh Nhất, "Ngươi quả thật rất biết học đi đôi với hành."
Trong mắt Ảnh Nhất cũng có một tia ý cười mơ hồ, nhỏ giọng trả lời, "Là chủ tử dạy tốt."
Hơn nữa, nếu không có chủ tử phối hợp, bàn cờ này của cậu cũng không thể thành công như vậy.
Cái sự ăn ý ngầm hiểu (trong lòng hiểu rõ mà không nói ra) và cảm giác được sủng ái bao dung này, làm tim Ảnh Nhất càng thêm ấm áp và càng thêm cảm động.
"Kỳ thật, thuộc hạ còn có một món quà muốn tặng cho ngài."
Trên đường đi về sân Đình Thâm, Ảnh Nhất nhẹ nhàng nói với Cố Đình Thâm.
Cố Đình Thâm nghe vậy liền cười, rốt cuộc lời này thật sự quá quen thuộc.
Bất quá anh vẫn không vạch trần Ảnh Nhất, chỉ cười nhéo nhéo ngón tay Ảnh Nhất, "Vậy, ta mong đợi."
Đáp ứng lời thỉnh cầu của Ảnh Nhất, lần này Cố Đình Thâm cũng không kéo cậu cùng tắm.
Cũng may chỗ anh có hai phòng tắm, tách nhau tắm cũng không chậm trễ.
Bất quá, đợi đến khi Cố Đình Thâm tắm xong và sấy khô tóc, Ảnh Nhất vẫn chưa ra.
Cố Đình Thâm liền chống tay lên cằm, lười nhác dựa vào ghế sofa, muốn xem, người ảnh vệ nhỏ bé này đã chuẩn bị bất ngờ gì cho anh.
Ảnh Nhất cũng không để Cố Đình Thâm chờ lâu.
Khi cánh cửa phòng tắm được mở ra, Cố Đình Thâm cuối cùng cũng nhìn thấy người ảnh vệ nhỏ của mình.
Vì quay Vấn Tiên 2, da Ảnh Nhất lại trắng trở lại.
Hôm nay cậu khác thường không mặc hắc y (áo đen), dù là trước đó ở trong rừng trúc, hay là hiện tại, đều mặc một thân bạch.
Hơn nữa, đều là quần áo của Cố Đình Thâm.
Cố Đình Thâm cao hơn Ảnh Nhất nửa cái đầu, Ảnh Nhất chọn toàn là loại thâm y tay áo rộng (áo trong cổ sâu, tay áo rộng) tự mang khí chất phong lưu, đai lưng (eo phong) cũng chỉ cài lỏng lẻo trên đó, căn bản không che được ngực rắn chắc và cổ thon dài.
Nhưng nếu chỉ như thế, thì cũng chẳng có gì, rốt cuộc tướng mạo của Ảnh Nhất trông thiên về sắc bén, cho dù mặc bạch y như vậy, cũng hoàn toàn sẽ không làm người hiểu lầm.
Nhưng cố tình, giữa mái tóc đen nhánh như mực của cậu lại có thêm một đôi tai lông trắng muốt (tuyết trắng lắng tai).
Phía sau cũng rũ xuống một cái đuôi tuyết sắc xù lông, lúc này đang khẽ run rẩy như bất an.
Ảnh Nhất quả thật rất bất an, bởi vì cậu cũng không rõ, phương thức học được từ trên mạng này, chủ tử có thể sẽ thích hay không.
Lòng cậu khó được lo sợ, bất quá nghĩ đến chuyện tiếp theo phải làm, Ảnh Nhất vẫn hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía Cố Đình Thâm.
Cố Đình Thâm lẳng lặng nhìn Ảnh Nhất.
Lúc này trên mặt anh tuy không có một tia biến hóa, nhưng chỉ có chính anh biết, tim mình đập nhanh đến mức nào.
Trong đầu cũng không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ lại lời tên nhóc Cố Kim Danh hai ngày trước, nói Ảnh Nhất là hồ ly tinh.
Anh ấy sao lại là hồ ly tinh được?
Cố Đình Thâm nghĩ.
Đây rõ ràng là một con tuyết lang thành tinh, chuyên môn đến mê hoặc anh.
Bước chân Ảnh Nhất nhẹ mà nhanh, chỉ trong mấy hơi thở, liền đi đến trước mặt Cố Đình Thâm.
"Chủ tử."
Cậu bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Cố Đình Thâm.
Giữa động tác, Cố Đình Thâm nhìn thấy đôi chân thon dài và bàn chân trần trụi lướt qua dưới lớp thâm y tuyết sắc, cùng với cái đuôi màu trắng mềm mại xù lông rũ xuống bên chân cậu.
Cổ họng khẽ nuốt một cái trong nháy mắt, còn chưa đợi đầu gối Ảnh Nhất chạm đất, Cố Đình Thâm liền đột nhiên kéo cậu vào lòng.
Ảnh Nhất cũng không phản kháng, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng như có thể nói, cứ thế đưa tình nhìn Cố Đình Thâm.
Cố Đình Thâm luôn biết Ảnh Nhất ngoan ngoãn trước mặt anh, anh cũng luôn rất thích dáng vẻ này của Ảnh Nhất, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, Ảnh Nhất cũng sẽ có ngày khiến anh mất kiểm soát.
"Đây là món quà cuối cùng của ngươi?"
Anh khàn giọng hỏi Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất gật gật đầu, Cố Đình Thâm nhìn ra được, cậu rất căng thẳng, cũng rất ngượng ngùng.
Nhưng Ảnh Nhất vẫn kéo tay Cố Đình Thâm, ấn lên đai lưng (eo phong) của mình.
Cố Đình Thâm lúc này mới chú ý thấy, đai lưng này thế mà là một chiếc nơ bướm màu bạc —— loại nơ bướm chuyên dùng để thắt trên hộp quà.
Trong mắt đen nhánh tức khắc bốc cháy lên ngọn lửa lan đồng cỏ (lửa cháy lan ra đồng cỏ), Cố Đình Thâm đang cố gắng giữ bình tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy Ảnh Nhất khẽ run rẩy mà thì thầm bên tai anh:
"...... Món quà cuối cùng, là Ảnh Nhất."
"Chủ tử thích không?"
Cố Đình Thâm: ......
Giờ khắc này, Cố Đình Thâm dường như nghe thấy âm thanh lý trí tan vỡ.
— Hôm nay nhớ xem lời tác giả muốn nói —
Tác giả có lời muốn nói: Suốt hai đời, Cố Đình Thâm đã nhận được vô số (đếm rõ số lượng không thắng số) món quà quý giá.
Nhưng chưa từng có bất kỳ món quà nào, giống như Ảnh Nhất, một bên làm anh yêu thích đến tận xương tủy, một bên lại nhịn không được muốn nghiền nát cậu thật tàn nhẫn.
Muốn nhìn cậu thét lên mất kiểm soát, khóc nức nở, xin tha.
Hận không thể xoa cậu vào trong xương cốt.
Khiến cậu không bao giờ có thể rời xa anh.
Đây chính là kết cục khi Ảnh Nhất trêu chọc anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com