Chapter 5
"... Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Jihyo bỏ cuộc khi đã gọi đến 10 lần nhưng kết quả vẫn là không liên lạc được với Sadness manager.
"Đành chịu thôi... Jihyo ah, em đừng gọi nữa mà để dành pin phòng khi cần sử dụng cho việc khác" - Nayeon thở dài. Jihyo bèn cất điện thoại của em vào trong ba lô.
Tất cả mọi người đều tránh xa cửa kính đang ngăn cách họ cùng đám săn mồi khát máu ở khoang bên kia. Chúng không ngừng gầm rú, dùng tay chân và đầu đập liên tục vào cửa một cách điên loạn.
"Tại sao bọn chúng càng ngày càng dữ tợn hơn vậy chứ?" - Một hành khách sợ hãi đứng nép về phía sau.
"Ah! Em có cách rồi!" - Chaeyoung vơ lấy chai nước lăn lóc dưới sàn rồi vẩy nước lên xung quanh cửa kính. Sau đó em lấy mấy tờ giấy báo dán chúng lên, hòng che đi ánh mắt trắng đục của bọn săn mồi. Hiệu nghiệm tức thì, tiếng gầm rú trở nên nhỏ dần và bọn săn mồi không tấn công điên loạn nữa vì chúng không thấy gì.
"Cái quái gì đang xảy ra thế này?" - Jungyeon thả người xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt.
"Nãy giờ tớ mới nhớ. Trong vụ cháy lần trước chúng ta thấy, họ phát hiện có vài vết cắn lạ trên người của những nạn nhân. Đám người điên loạn hồi nãy nếu để ý thì họ toàn lao tới cắn xé các hành khách khác, nên tớ nghĩ đây chắc là một dịch bệnh nào đó. Và nó sẽ khiến người bị cắn trở nên điên loạn giống như vậy" - Momo phán đoán sau khi em để ý bọn săn mồi.
"Tốt nhất là cẩn thận đừng có để bị cắn là được chứ gì" - Mina, người im hơi lặng tiếng nãy giờ nói. Suốt từ nãy đến giờ em cũng tránh né ánh nhìn của Momo.
Momo cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cậu biết Mina giận cậu vì chuyện khi nãy nên quyết định chút nữa sẽ làm lành với em sau.
"CẬU CHO TÔI NÓI CHUYỆN VỚI TRƯỞNG TÀU NÀY NGAY LẬP TỨC!" - Người đàn ông vest đen mà Mina bắt gặp khi nãy lớn tiếng quát một cậu nhân viên đang đứng phía sau với mọi người xung quanh.
"Vâng... vâng.... đây ạ" - Cậu nhân viên hoảng hốt lật đật liên lạc với trưởng tàu bằng điện đàm.
"Trưởng tàu xin nghe!" - Ngay sau khi âm thanh phát ra từ điện đàm, người đàn ông vest đen lập tức giựt lấy điện đàm từ tay cậu nhân viên và to tiếng.
"ÔNG CÓ BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA Ở PHÍA SAU NÀY KHÔNG VẬY? TẠI SAO LẠI KHÔNG DỪNG Ở TRẠM HONGDAE KHI NÃY?"
"Thưa quý khách, chúng tôi nhận được lệnh không được dừng lại ở trạm Hongdae vì có sự cố bất thường"
"CÁI GÌ CHỨ? TÔI KHÔNG CẦN BIẾT! NGAY LẬP TỨC DỪNG Ở TRẠM KẾ TIẾP CHO TÔI!" - Ông ta quát câu cuối cùng và bấm tắt máy bộ đàm và ném lại cho cậu nhân viên.
"Mọi người tranh thủ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi! Lát nữa xuống trạm kế tiếp rồi tính tiếp. Hy vọng chúng ta sẽ liên lạc được với Sadness unnie và công ty" - Jihyo cũng không còn sức ngồi dài ra ghế nhắm mắt lại. Sau đó cả Chaeyoung và Dahyun cũng tranh thủ chợp mắt.
Mina mau chóng kéo Momo lại ngồi bên cạnh. Khuôn mặt hình sự của em khiến cậu hơi lạnh gáy nên cũng không biết nói gì hơn đành im lặng. Mina bỗng mở ba lô của mình và lấy ra một hộp sơ cấp cứu nhỏ, bên trong có đầy đủ dụng cụ chăm sóc vết thương.
"Đưa tay của chị đây cho em" - Mina giọng lạnh tanh.
"Ơ... chị đâu bị gì đâu..." - Momo lắp bắp.
Biết là Momo sẽ không chịu đưa tay ra, Mina liền chụp lấy tay của Momo đưa về phía mình.
"Ahhh! Đau chị!" - Momo bất ngờ ré lên vì đau.
"Thấy chưa! Bị bầm tím cả một mảng thế này mà nói không bị gì hết! Cứ làm những chuyện khiến em lo đến chết mất thôi chị mới vừa lòng phải không?" - Mina tức giận tuôn một hơi, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
"Thôi mà... Cho chị xin lỗi. Lúc nãy là tại chị lo cho Tzuyu quá nên mới chạy theo em ấy. Dù sao chị cũng bình an trở về rồi. Em đừng khóc nữa" - Momo cuống quýt ôm Mina vào lòng dỗ dành. Momo sợ nhất là nước mắt của Mina. Thấy em khóc thì lòng mình còn đau hơn gấp mười lần.
"Em... cứ nghĩ là... sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa... chị có biết không?" - Mina nấc lên từng cơn. Giây phút Momo khuất sau cánh cửa kính khi đuổi theo Tzuyu, tim Mina như bị ai đó bóp nghẹn. Em sợ rồi một ngày Momo sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình.
"Thôi ngoan nào. Chị thương mà. Cụt-chan mà khóc nữa là Momo đau lắm ấy" - Momo trưng cái giọng aegyo nhão nhoẹt ra khiến cho Mina đang khóc cũng phải nén cười. Thấy tình hình chuyển biến Momo cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau nước mắt cho Mina.
"Tạm tha cho chị đấy! Đưa tay đây để em bôi thuốc cho" - Mina nhanh chóng chăm sóc cho vết thương của Momo. 2 người sau đó vì mệt quá nên tựa đầu vào nhau mà thiếp đi.
Jungyeon và Nayeon đang ngồi bên nhau phía sau dãy ghế của Mina và Momo.
"Nayeon unnie chị có bị đau ở đâu không? Nếu có phải nói cho em biết liền ngay lập tức!" - Jungyeon không ngừng dò xét xung quanh người Nayeon xem chị có bị thương ở đâu không.
"Ngốc tử! Lo cho cái tay của em trước đi kìa. Máu khô lại luôn rồi" - Nayeon cốc nhẹ vào đầu Jungyeon. Lúc nãy khi cậu cúi xuống đỡ chị lên thì chị mới phát hiện tay cậu đang bị thương, nhưng con người này thì chẳng màng đau đớn mà bảo vệ cho chị làm chị cảm động phát khóc đi được.
"Hihi... Chút vết thương này nhằm nhò gì. Em là lo cho chị kìa" - Jungyeon ngồi yên cho Nayeon băng bó vết thương trên tay của mình lại.
Nayeon sau khi băng bó xong cho Jungyeon bỗng quay qua hôn cái "chóc" trên má cậu, làm cho ai kia biến thành tượng ngồi cứng đơ vì ngạc nhiên.
"Cám ơn em nha Jungyeonie" - Nayeon sau đó thì lo thu xếp hộp sơ cứu lại và không dám nhìn thẳng vào Jungyeon vì ngại. Jungyeon thì quay mặt qua bên kia cũng không dám nhìn Nayeon (Và chúng ta có 2 con người méo chịu nhìn nhau một hồi vì ngượng).
"Uhm..." - Tzuyu chầm chậm mở mắt ra. Cậu thấy tay mình đang được nắm lấy bởi một bàn tay khác. Sana đang ngủ vì bị động của Tzuyu nên nhanh chóng thức giấc.
"Tzuyu! Em tỉnh rồi!" - Sana vừa mở mắt ra thì thấy Tzuyu đang nhìn mình. Cô vui mừng ôm chầm lấy Tzuyu.
"Có biết chị lo cho em lắm không?" - Sana rưng rưng. Lúc cậu ngất xỉu, cô hoảng sợ cực độ vì nghĩ là cô sẽ không còn gặp lại cậu nữa.
"Chị không sao là em mừng rồi" - Tzuyu vòng tay ôm Sana cười ôn nhu, tay xoa lưng cô.
Tzuyu sau đó cũng lấy tay lau nước mắt cho Sana. Hên là Sana không mau nước mắt như Mina chứ không thì dỗ Sóc bếu unnie này nín khóc còn khó hơn là dỗ Cụt-chan nữa, nên Tzuyu may mắn thoát nạn.
"Tzuyu của chị lớn thiệt rồi, không còn là đứa nhóc nhút nhát ngày nào mà chị biết nữa" - Sana xoa đầu Tzuyu. 2 người gặp nhau lần đầu trước cả khi tham gia chương trình Sixteen. Lúc ấy Tzuyu rất nhút nhát, một phần vì em chưa thạo tiếng Hàn, thêm cả áp lực một thân một mình làm thực tập sinh trên mảnh đất Hàn Quốc không một người thân. Nhưng mà đứa bé nhút nhát này đã vô tình lọt vô mắt xanh của Sana. Sana luôn cảm thấy yên bình và hạnh phúc mỗi khi có Tzuyu bên cạnh. Cho tới hôm nay, đây là lần đầu Sana nhận ra Tzuyu bé bỏng ngày nào của cô đã thay đổi. Em trở nên mạnh mẽ hơn ai hết và sẵn sàng hy sinh vì người khác. Và Sana vô cùng tự hào cũng như càng yêu Tzuyu nhiều hơn.
...
"Mọi người chú ý... Đây là trưởng tàu... Chúng ta sắp đến gần trạm kế tiếp là trạm Saedok. Mọi người mau chóng chuẩn bị xuống tàu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com