Untitled Part 44
Trái tim nhỏ của Điền Chính Quốc nảy lên một cái, nuốt ngụm nước bọt:
"Tôi, tôi cắn ở đâu?"
Đồng tử Kim Thái Hanh phát ra tia sáng, khàn giọng nói:
"Cậu có thể cắn bất cứ nơi nào cậu muốn."
Điền Chính Quốc theo bản năng mà nhìn về phía động mạch ở cổ hắn.
Sợ mình hạ miệng không biết nặng nhẹ, cậu khó khăn dời mắt đi.
"Tôi, có ổn không nếu tôi cắn cậu?"
Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng: "Nếu cậu muốn hôn tôi cũng không có vấn đề gì."
Điền Chính Quốc hai má ửng đỏ: "Được."
Nói xong, cậu vội vã cường điệu: "Không phải là hôn!"
"Tôi cắn cậu một cái, cậu cũng cắn tôi một cái."
Vụ buôn bán này đối với cậu mà nói, thật sự quá có lời.
Kiếm bộn rồi!
Kim Thái Hanh miễn cưỡng dựa vào phía sau một chút, hắn đè ép khóe miệng, mâu mắt nhạt màu mơ hồ lập loè ý cười.
"Keng keng keng —— "
Chuông tan học vang lên, các bạn học dồn dập rời đi.
Điền Chính Quốc dựa vào tường, nhìn vào lớp học đang dần trống đi, bối rối không biết nên cắn nơi nào mới tốt đây.
Ngón tay? Cổ tay? Cánh tay...
Trần Phong Phong bỗng nhiên xuất hiện ở cửa sau, vẫy tay với cậu.
Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Phong Phong nhếch miệng, nụ cười sáng ngời:
"Tôi tới đón Lục Lục đi ăn cơm."
Lục Lục?
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn về phía Lục Vưu, Lục Vưu bình tĩnh từ chỗ ngồi đứng lên:
"Ừm, tôi và cậu ta đã hẹn trước với nhau."
Lục Vưu đi tới bên cạnh Trần Phong Phong, thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không có dấu hiệu nào muốn đi ăn cơm, lại nhìn phòng học vắng người.
Y dừng một chút: "Bye bye."
Sau đó tri kỷ mà đóng lại cửa sau, thuận tiện đi tới cửa trước, đóng lại cửa trước.
Kim Thái Hanh nhíu mày, Lục Vưu rất có mắt nhìn đấy.
Trong phòng học chỉ còn lại Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Điền Chính Quốc ấn ngực, cậu khẩn trương lên nên tim đập càng nhanh hơn.
Kim Thái Hanh nghiêng đầu, bỡn cợt nói: "Nghĩ kỹ muốn cắn chỗ nào chưa?"
Điền Chính Quốc lắc đầu.
Kim Thái Hanh khẽ cười nói: "Vậy để tôi giúp cậu chọn."
Hắn chỉ ở vai trái, phía trên xương quai xanh: "Bên này."
Bé con có cơ hội nhào vào trong ngực của hắn, vừa vặn.
Điền Chính Quốc hai tay chống đỡ ghế tựa, nhỏ giọng hỏi:
"Tôi có thể cắn mạnh hơn một chút không?"
Cắn ra máu ấy.
Kim Thái Hanh cũng đoán được tại sao Điền Chính Quốc lại hỏi như vậy.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn thấy bên trong ống đựng bút có dao tiện ích.
Hắn cầm lấy dao tiện ích, rạch một đường nhẹ trên xương quai xanh, chỗ bị rạch nhanh chóng tràn ra máu.
Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người: "Cậu, cậu làm gì thế?"
Kim Thái Hanh thản nhiên: "Cậu không phải thích máu của tôi sao?"
Điền Chính Quốc thay đổi sắc mặt: "Cậu biết?"
Cậu còn tưởng buổi tối ngày hôm ấy Kim Thái Hanh không phát hiện ra chuyện này chứ.
"Tôi, tôi..."
Điền Chính Quốc lắp ba lắp bắp không biết nên giải thích thế nào.
Kim Thái Hanh lẽ nào đã biết cậu là yêu quái rồi sao?
Còn tưởng rằng cậu là ma cà rồng?
Kim Thái Hanh xoa mặt của cậu, an ủi:
"Không cần phải sợ, chỉ là đam mê ăn thứ kỳ quái, rất nhiều người đều như vậy."
"Có mấy người còn có thể ăn thủy tinh, lưỡi dao..."
Điền Chính Quốc kinh ngạc mở to hai mắt, nhân loại lại có loại sở thích kỳ quái như vậy à?
Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói: "Tôi không ngại cậu hút máu của tôi."
Không chỉ có không ngại, mà còn rất thích nữa.
Thấy bé con vẫn ngơ ngác như trước, Kim Thái Hanh nói:
"Tôi dẫn cậu đi khám bác sĩ có được không? Có thể trị hết."
Không muốn cùng Kim Thái Hanh nói chuyện liên quan đến khám bác sĩ, kiểm tra sức khoẻ nữa.
Điền Chính Quốc quyết đoán mà cắn vào vết thương của Kim Thái Hanh.
Mùi vị thơm ngọt tản ra trong khoang miệng, cậu không nhịn được nắm chặt vai Kim Thái Hanh, dùng sức cắn lên.
Kim Thái Hanh rên lên một tiếng, nắm lấy eo Điền Chính Quốc, để cho cậu ngồi lên trên chân mình.
Điền Chính Quốc mê muội hút máu của hắn, thân thể từ từ bắt đầu nóng lên.
Cậu kéo thấp cổ áo, nhiệt độ vẫn không chút nào hạ đi.
Hai người kề sát da thịt khiến Kim Thái Hanh cảm thấy hạnh phúc, hắn nắm chặt cánh tay, cúi đầu trên vanh tai đỏ của bé con nhẹ nhàng hôn một cái, một chút rồi lại một chút.
Điền Chính Quốc hoàn toàn không phát hiện Kim Thái Hanh đang làm gì, bởi máu Kim Thái Hanh đang khiến đầu óc của cậu biến thành một mớ hỗn độn.
Cậu di chuyển, tìm một tư thế thoải mái rồi dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên đối phương.
Tinh thần sung sướng khiến Điền Chính Quốc không có cách nào khắc chế được bản thân mình, cứ dùng sức mà mút vào.
Qua một khoảng thời gian, cậu phát hiện cơ thể Kim Thái Hanh đang nóng dần lên, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Muốn được hút nhiều hơn, Điền Chính Quốc nhìn vai Kim Thái Hanh, lưu luyến mà liếm liếm.
Vết thương lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng khép lại, chỉ còn dư lại một vết đỏ nhỏ.
Điền Chính Quốc chớp mắt, đến gần liếm liếm, vết đỏ kia vẫn như vậy.
Theo lý thuyết khi cậu đã liếm thì sẽ không còn lưu lại dấu vết gì mới đúng chứ.
Điền Chính Quốc có chút hoảng rồi: "Kim, Kim Thái Hanh, tôi có lẽ đã cắn hỏng cậu mất rồi."
Cổ họng Kim Thái Hanh khẽ nhúc nhích, mâu sắc ám trầm:
"Vậy bây giờ tôi cắn lại cậu nhé, được không?"
Không chờ Điền Chính Quốc đáp lại, hắn siết chặt bả vai của đối phương, cắn lên tuyến thể mong manh trên gáy của cậu.
Điền Chính Quốc không khỏi nghẹn ngào một tiếng, cậu dựa vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh, thân thể cậu căng chặt.
Nếu hút máu là một sự thỏa mãn về tinh thần, thì khi được Kim Thái Hanh đánh dấu đó là một sự thỏa mãn về thể xác.
Cả người cậu tê dại, ngón tay vô lực nắm lấy góc áo của Kim Thái Hanh.
Hơi thở nóng bỏng của Kim Thái Hanh phả ra nơi cổ, chân Điền Chính Quốc nhũn ra.
Tin tức tố nồng nặc mạnh mẽ chiếm đoạt cậu từ trong ra ngoài, Điền Chính Quốc cảm thấy mình trở nên không được bình thường.
Cậu muốn nhiều hơn nữa...
Giọng nói Điền Chính Quốc mang theo tia khóc nức nở: "Đủ, đủ rồi."
"Không muốn nữa."
Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần, hắn cắn xuống dùng nhiều sức, máu tươi thuận theo cổ bé con mà trượt xuống dưới.
Hắn cau mày, hôn lên tuyến thể, rồi dùng đầu lưỡi cuốn đi máu tươi trên da cậu.
Chẳng mấy chốc, tuyến đã trở lại hình dạng ban đầu không còn dấu vết đã đánh dấu qua nữa.
Khép lại quá nhanh.
Đáy lòng Kim Thái Hanh dâng lên tia nghi hoặc.
Hắn xoa xoa sợi tóc mềm mại của người trong lòng:
"Ngoan, không sao rồi."
Điền Chính Quốc đem đầu chôn ở hỏm vai Kim Thái Hanh, ngửi được hương vị máu vẫn chưa tiêu tán đi, miễn cưỡng tìm lại được chút sức lực.
Cậu muốn đi xuống, lại bị Kim Thái Hanh chặt chẽ ôm lấy:
"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm thêm một lát."
Ký hiệu trên người bé con biến mất quá nhanh, hắn cố kìm nén bản thân mới không đi ký hiệu thêm một lần nữa.
Một lúc lâu, Kim Thái Hanh mới buông tay ra.
Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng.
Cậu gục xuống bàn, hai mắt mông lung, nói với Kim Thái Hanh:
"Tôi muốn ngủ một lát."
"Ừm."
Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của Điền Chính Quốc, bần thần.
Không biết lời nói dối này còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Hắn nằm nhoài bên cạnh Điền Chính Quốc, tay nhẹ nhàng đụng lên môi của cậu, nhỏ giọng hỏi:
"Bé con, để tôi thích em có được không?"
Điền Chính Quốc bưng lỗ tai, mơ mơ màng màng nói:
"Phiền quá."
Kim Thái Hanh rũ mắt, bỗng nhiên có loại cảm giác bị vứt bỏ khi đã sử dụng xong.
"Tên nhóc không có lương tâm."
Điền Chính Quốc chỉ ngủ nửa giờ, lại vô cùng thỏa mãn.
Toàn bộ yêu quái trở nên rực rỡ, cả người tràn đầy sức mạnh.
Cảm giác còn có thể làm được cả mười tờ bài thi, không, hai mươi tờ!
Kim Thái Hanh đã không còn bóng dáng, trên bàn dán tờ giấy nhỏ, nói là đi mua cơm tối.
Tới gần giờ tự học buổi tối, các bạn học lần lượt trở lại.
Lục Vưu đưa cho Điền Chính Quốc một cây kẹo mút.
Điền Chính Quốc mở đóng gói, giương mắt lên thì sửng sốt một chút.
Miệng Lục Vưu rất đỏ, mắt cũng hồng hồng.
Cậu không chút nghỉ ngợi hỏi: "Trần Phong Phong bắt nạt cậu à?"
Lục Vưu cắn cắn kẹo que, lòng nói cậu không phải cũng bị Kim thần "bắt nạt" sao?
Trên hành lang bỗng nhiên nhao nhao ồn ào lên, Lục Vưu đứng lên liếc nhìn:
"Thành tích đã có, giáo viên đang dán lên bảng."
Mắt Điền Chính Quốc sáng lên: "Tôi cũng đi xem xem."
Mới vừa đi tới cửa, cậu liền đụng phải Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh thuận thế ôm lấy vai cậu: "Xem thành tích hửm?"
Điền Chính Quốc gật đầu, còn muốn đi ra ngoài.
Kim Thái Hanh đem bảng biểu trên tay đưa cho cậu: "Này."
Điền Chính Quốc cúi đầu, là thành thích cả năm lớp 12.
Người thứ nhất: Kim Thái Hanh
Người thứ hai: Lục Vưu
Người thứ ba: Trần Phong Phong
......
Người thứ mười: Điền Chính Quốc
Điền Chính Quốc vui vẻ nhảy lên, kích động nói:
"Thứ mười!!!"
"Tôi thật sự đạt được rồi!"
Thấy cậu vui vẻ như vậy, Kim Thái Hanh cũng cười:
"Ừm, danh sư xuất cao đồ mà."
Hắn đóng cửa lại, nhìn Điền Chính Quốc nói:
"Trở về rồi xem, bên ngoài lạnh lắm."
Lục Vưu yên lặng nhai kẹo, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Điền Chính Quốc ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra chụp một danh sách, khoanh tròn thứ hạng và điểm số của mình, rồi gửi nó vào nhóm gia đình tương thân tương ái.
Phượng tê với trạch:【Bảo bối giỏi quá!!!】
Bạch Trạch:【Bảo bối thật tuyệt!】
Phượng tê với trạch gửi một bao lì xì:【Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi!】
"Ăn cơm trước nào."
Kim Thái Hanh đưa hamburger cho Điền Chính Quốc, rồi cầm ly sữa bò nóng tới bên tay cậu.
Trần Thần vọt vào phòng học khiến Điền Chính Quốc sợ hãi khẩn trương cất điện thoại đi.
"Đờ mờ đờ mờ, các cậu biết gì chưa!"
Lục Vưu nhàn nhạt mở miệng: "Nói đi."
Trần Thần hít sâu một hơi: "Top mười vị trí đầu sẽ được nhận học bổng đấy."
Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Top mười vị trí đầu được nhận học bổng á?"
"Đúng vậy," được Điền Chính Quốc cổ động, Trần Thần trở lại chỗ ngồi của mình, hào hứng nói với cậu, "Cậu không biết sao?"
"Nhất trung sẽ trao học bổng cho top mười học sinh đứng đầu. Để khuyến khích học sinh, học bổng là 100 nhân dân tệ mỗi người."
"Nhưng tôi mới vừa nghe giáo viên nói! Từ cuộc thi lần này, học bổng sẽ tăng lên 5000 nhân dân tệ rồi!"
5000 nhân dân tệ đối học sinh cấp ba phổ thông mà nói, đó không phải là con số nhỏ.
Những bạn học khác kinh ngạc:
"Ủa đậu má, 5000?"
"Cậu xác định không phải là 500 đấy chứ? Nghe lầm rồi phải không?!"
"Thật hay giả thế???"
......
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc nói: "Là sự thật."
Lục Vưu vểnh tai lên, nghĩ đến đối thoại vừa nãy của hai người, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Kim Thần thực sự rất dụng tâm quan tâm chăm sóc nha.
Y nhìn Điền Chính Quốc không biết gì cả, ở trong lòng bỏ cho Kim Thái Hanh một phiếu.
Có Kim – tâm cơ boy – Thái Hanh ở đây, Điền Chính Quốc nhất định sẽ phát tài thôi.
Điền Chính Quốc cong cong mắt: "Đây là lần đầu tiên tôi lấy được học bổng đó."
Cậu lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.
Kim Thái Hanh liếc mắt, hình như là nhóm chat gia đình.
Hỏi cậu: "Nói cho ba mẹ biết à?"
Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Tôi muốn nói cho bọn họ biết tin tức tốt này."
Kim Thái Hanh che điện thoại cậu lại: "Đừng nói."
Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Tại sao thế?"
Kim Thái Hanh trầm mặc, cũng không thể nói với bé con là hắn hoài nghi hai lão già kia thấy hơi tiền liền nổi máu tham được?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com