Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

TYQT

Chương 56

Con đường trưa nắng đến cháy người.

Hơi nóng khiến con người cảm thấy khó chịu.

Từ đâu đó, hai dáng người chay nhanh vào một con hẻm nhỏ gần đó,trốn đi sự theo đuổi của chiếc xe mô tô màu đen kia.

 Người con trai kia dựa lưngvào tường, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Khẽ đưa mắt nhìn sang người con gáicạnh mình. Không hiểu sao lúc nãy anh lôi cả cô cùng chạy theo mình.

Vóc dáng nhỏ bé đó ngồi sụp xuống đất, thở hắt ra một cách mệtnhọc. Sau mấy tiếng ngồi máy bay, người đã mệt, chưa kịp nghỉ mà đã chạy liêntục như thế này khiến cô muốn gục ngã.

- Xin lỗi đã kéo theo cô. – anh thấy hơi áy náy.

- Dạ? Không có gì. Lâu lâu, chạy một chút cũng không sao đâu ạ. –cô mỉm cười lắc đầu, mặc dù đang rất rất mệt.

- Ừm, tôi sẽ gọi người tới đón.

Anh hơi gật đầu rồi đút tay vào túi để lấy điện thoại nhưng chợtnhận ra là không có. Hơi nhíu mày lại, anh quay quá nhìn cô một cách bực mình.

- Có chuyện gì ạ? – cô hỏi.

- Hình như tôi quên điện thoại ở chỗ công ty rồi. – anh thấy khóchịu. Chưa bao giờ anh đãng trí tới như vậy.

- A. – cô hơi nhận ra.

- Tôi có thể mượn điện thoại của cô không?

- À vâng…

Cô vội cúi xuống lục túi nhưng chợt khựng lại vì chợt nhớ ra là côđã “quăng” nó ở nhà trước khi đi tới đây.

- Em…em…quên rồi. – cô ấp úng nói. Tự dưng thấy xấu hổ kinh khủng.

Anh nhướn mày lên nhìn cô. Đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơnnhất là trong cái nóng kinh khủng ở đây. Nhưng cái này đâu phải lỗi tại cô nênanh đâu có lí do gì để trách cô chứ.

 Anh không nói gì chỉ quayđi suy nghĩ một điều gì đó. Anh bước ra khỏi con hẻm, cô cũng nhanh chóng chạytheo.

Vừa bước ra khỏi con hẻm, anh khẽ nheo mắt, cả Xuân cũng thế. Họkhông biết là mình đang ở đâu. Lại lạc đường rồi.

- Cô biết đường về chứ. – anh quay qua nhìn cô.

Liếc nhìn anh một cái rồi ái ngại lắc đầu.

Anh khẽ thở dài một chút rồi đi dọc theo con đường lúc nãy. Hivọng có thể nhận ra được con đường cũ lúc nãy đã đi.

Nhìn theo dáng người của Băng bước đi lững thững. Có vẻ như anh đãmệt lăm rồi, không hiểu sao cô lại thấy chạnh lòng. Đôi mắt cô chợt lóe sánghay là…

Cô chạy vội theo anh, khẽ kéo tay áo của anh lại. Anh quay quanhìn cô không nói gì?

- Nếu anh không phiền thì có thể tới nhà em…cũng được. – cô chợtthấy xấu hổ.

Chẳng lẽ trời nắng quá làm đầu óc của cô có “vấn đề” nhỉ.

- A, ý em là, có thể tới nhà em dùng điện thoại để gọi… - cô vội giảithích.

- Được thôi. – anh khẽ gật đầu.

Cô giật mình nhìn anh như không tin vào tai mình. Cô tưởng anh sẽtừ chôi chứ.

- Thật ạ? – cô hỏi lại.

Anh khẽ gật đầu nhìn cô. Anh chợt nhận ra là có vẻ như chuyện đócó vẻ như rất bất ngờ với cô. Mà cũng phải, chính anh cũng không hiểu tại sao.

- Nhưng…chúng ta phải đi xe bus đó. Nhà em khá xa ở đây. – cô vộinói.

- Ừm.

- Em sợ anh mệt thôi. – cô lưỡng lự.

- Tôi yếu tới thế sao? – anh chặc lưỡi.

- Không, tất nhiên là không rồi.

Cô lắc đầu rồi rồi vội quay mặt đi trước. Băng lặng lẽ theo sau.Đôi mặt đen của anh lượt nhanh qua con đường đông đúc đó rồi dừng ở người congái đang đi trước mặt anh. Anh chợt thấy có chút gì đó thay đổi trong anh. Mộtđiều gì đó mà chính anh cũng không rõ.

 Xuân bước vội đi ra bến xebus gần đó. Không hiểu sao cô thấy vui vui nhưng cũng hồi hộp. Có lẽ vì lần đầutiên có một người con trai tới nhà cô, đã thế còn là một người không hề “đơngiản” chút nào. Nhưng ngẫm lại, cũng không hẳn anh là người đầu tiên. Hoàng –bạn cô cũng từng tới rồi mà nhưng sao lần này cô lại thấy run thế.

Cả hai cùng đứng đợi ở trạm xe bus được 15 phút rồi nhưng vẫn chưathấy “dấu hiệu” xuất hiện của chiếc xe bus.

Băng bắt đầu thấy khó chịu khi cứ phải đứng chờ - một việc màtừ trước tới giờ, anh chưa bao giờ làm. Đã thế thỉnh thoảng có những người đingang qua không kìm nổi trước “ánh hào quang” của anh cũng phải đua nhau ngoáinhìn.

Xuân cũng thông cảm cho họ, làm sao có kìm nén trước nét thu hútvốn có của Băng chứ nhưng càng lúc họ càng nhìn chằm chằm thì lại khác. Điều đókhiến anh bực mình thì lại khác. Cô chợt thấy mình có lỗi khi khiến anh như thếnày.

Đang đúng lúc ngó ngang, ngó dọc, cô chợt thấy chiếc xe bus màuxanh quen thuộc đi từ xa.

“Phù” – cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đây, tránh ánh mắt tò mòcủa nhiều người.

- Xe bus tới rồi kìa. – cô khẽ reo.

Ánh mắt của Băng nhìn theo hướng mà cô chỉ, đôi mắt dần dần dãnra.

Cô vẫy tay và chiếc xe đến gần nhưng một vấn đề khác lại đặt ra.Chiếc xe này cực đông. Mọi người đã phải chen chúc nhau trên xe. Cô thì khôngsao, chỉ sợ Băng…

Cô liếc nhìn anh ái ngại khi cánh cửa xe bus mở ra. Anh cũng khẽnhăn mặt.

- Này, có đi không? Trễ hết giờ rồi. – chú lơ xe bực bội nhìn haingười.

- Cháu… - cô ấp úng không biết nói gì…

- Được rồi, đi thôi. – Băng bước nhanh lên xe và cô cũng “lật đật”chạy theo sau.

Trên xe, hai người đứng sát nhau, cô đứng quay lưng lại, không dámnhìn anh. Cảm giác tội lỗi dâng trào. Mời người khác tới nhà mà lại để họ chịukhổ thế này thì thật là áy náy.

Két……………

Chiếc xe bus bất chợt phanh lại, làm cô theo đà ngã ra đằng sau màkhông kịp nắm lấy chỗ vịn.

Trong lúc hốt hoảng nhất, một cánh tay nào đó nhẹ nhàng đưa ra đỡcô lại.

- Lên nhanh nào, nhanh lên. – tiếng chú lơ xe hét.

Rồi một nhóm người khác lại chen lên đẩy cô về phía sau, càng sátvới “chủ nhân” của cánh tay kia.

“A” – cô khẽ kêu lên khi bị đẩy xoay người thô bạo bởi một ngườikhách mời lên nhưng lại một lần nữa cô lại được “cánh tay” kia giữ chặt.

Khẽ ngước nhìn, cô hơi giật mình khi nhận ra đôi mắt đen sâu củaBăng.

Mọi người càng xô đẩy khiến cô càng bị đẩy lùi ra sau, khoảng cáchgiữa anh và cô càng gần hơn. Anh bất ngờ kéo cô sát lại gần mình để tránh nhómngười đang chen vào kia.

Cô giật mình, bối rối. Gần như cô đang ôm anh. Ôi, sao cô cảm thấylung túng thế. Nhịp thở bắt đầu rối loạn. Toàn than cứng đờ, không dám nhúcnhích.

Ôi, tim của cô.

Nó cứ đập loạn xạ lên. Sao thế chứ. Cô cảm thấy bực mình khi khôngthể điều khiển được nó. Làm ơn dừng lại đi, cứ như thế này thì…

 

Chương 56(tt)

Không khí ngột ngạt.

Sự im lặng đến khó chịu.

Mỗi người trong nhà của Xuân đều đang hết sức căng thẳng khi ngườiđang ngồi trước mặt họ là Băng – cháu của chú tịch tập đoàn AJ.

Cô chợt thấy kì lạ. Chỉ là tới nhà một chút thôi mà. Bố mẹ đâu cầntrịnh trọng như thế. Cứ như là cô đang dẫn bạn trai về không bằng ấy.

Cô chợt ngớ người trước suy nghĩ “vẩn vơ” đó, vội lắc đầu thậtnhanh để xua đi suy nghĩ đó và quay trở lại thực tại.

Trái ngược với họ, Băng tỏ ra hết sức bình thản. Anh ngước lênnhìn thẳng vào bố mẹ của Xuân khiến họ chợt bối rối.

- Làm phiền cả nhà rồi. – Băng nhẹ nhàng nói.

- Ồ…tất nhiên là không rồi…Chúng ta rất vui khi cháu đến. – bô côchợt thấy lung túng.

- Cháu đến, quả là rất vui. Cảm ơn cháu thời gian qua đã giúp emnhiều lắm. – mẹ cô nói đỡ.

Anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp.

- Tất cả là do em ấy cả. Cháu không làm gì cả. – anh đáp.

- Cháu thật khiêm tốn. – bố cô nói.

- Dù gì cũng tới rồi…hay là cháu ở đây chơi một ngày luôn. – mẹ côvội nói.

Câu nói đó khiến Xuân giật mình. Sao bố mẹ cô tự nhiên thế chứ.Chắc chắn anh ấy không đồng ý rồi.

- Bố mẹ đừng làm khó anh ấy. – cô vội xen vào.

Anh nhìn cô đang đứng trong góc từ nãy giờ. Ánh mắt của anh chợtbắt gặp ánh mắt bối rối của cô, khóe mắt dường như hơi ẩn hiện một nụ cười nàođó.

- Vâng, lại làm phiền mọi người rồi. – anh khẽ cười.

- Ồ, thế thì tốt quá rồi. – cả bố mẹ cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Họ bắt đầu quí mến người con trai đang ở trước mặt họ. Bề ngoài cóvẻ khó gần nhưng thật ra lại rất tốt.

Còn Xuân, cô lại được dịp ngạc nhiên lần nữa. Thật không ngờ,trongmột ngày không những anh đồng ý tới nhà cô mà còn đồng ý ở lại đó nữa.

Nhưng điều đó lại làm cô thấy vui vui. Cô chợt nhớ lại lần đầu gặpanh. Có vẻ như anh đã mở lòng một chút với cô hoặc là chỉ là do cô nghĩ.

…………………………………………� �

Gió thổi mang theo một hương vị gì đó của đất.

Không gian thật yên bình, chỉ vang vọng đâu đó là tiếng xào xạccủa cỏ cây.

Bầu trời cũng thật đẹp, ánh trăng từ từ chiếu xuống con đường.

Một dáng người con trai đang đứng dựa vào lan can, đôi mắt đen ấyđang nhìn về một hướng nào đó xa xăm.

Mọi thứ thật khác biệt nhưng anh lại thấy rất thoải mái. Ở đây,con người thật chân thật.

Anh khẽ bật cười khi nhớ lại cái cảnh gia đình đó trong bữa cơm.Ồn ào, náo nhiệt nhưng ấm cúng. Nó làm anh nhớ, khoảng thời gian mà gia đìnhanh cùng ăn cơm. Có lẽ là rất lâu rồi.

- Anh uống không? – Xuân bước tới gần lan can, đưa cho anh một lyca cao nóng, và giữ một ly cho mình.

Cô đứng cạnh anh không nói gì, nhâm nhi tách ca cao đó, tận hưởngcái vị đăng đắng, ngòn ngọt của nó. Băng cũng thế.

Hai người đứng đó, rất lâu. Không ai nói gì. Mỗi người một suynghĩ, mỗi người một cảm xúc.

- Em cảm ơn. – cô quyết định lên tiếng trước.

Anh hơi nhíu mày, nhìn cô không nói gì. Cô mỉm cười nhìn lại anh.

- Cảm ơn anh về tất cả. Anh đã cho gia đình em một cảm giác thậtgần gũi. – cô nói.

- ………. – anh vẫn im lặng.

- Và những gì anh đã giúp em trong thời gian qua. – cô nói tiếp.

- Những điều đó, đều là do cô làm. – anh bình thản nói.

- Hì..hì..thế sao nhưng em lại không nghĩ vậy.

- ……..

- Em thật ngưỡng mộ anh đó.

- Tại sao?

- Em cũng không rõ. – cô mỉm cười va không nói gì thêm.

Anh cũng không hỏi. Cả hai cứ đứng im lặng, cùng nhìn vào bầu trờiđầy sao kia, cùng ngắm ánh trắng kia và cũng chìm đắm trong suy nghĩ của mỗingười.

- Cũng khuya rồi, em về trước. Bố em bảo mang cho anh bộ pyjamakia. Nếu như anh muốn thì có thể thay. Ngủ ngon nhé. Nếu cần thì gọi em, phòngem cũng gần đây thôi, cách phòng này một phòng đó.– cô mỉm cười rồi bước nhanhra khỏi phòng, Băng cũng không nói gì mà chỉ nhìn theo cho tới khi cái dángngười ấy khuất đi.

………………………..

Triệt đang ngồi trước màn hình máy tính. Cậu cảm thấy bồn chồn,khó chịu. Xuân chỉ mới đi một ngay thôi mà sao cậu đã thấy bức bối thế. Ước gì,giờ cậu có thể nhìn thấy cô. Hình ảnh của cô cứ tràn ngập trong đầu.

Ánh mặt cậu chợt lóe lên như nhớ ra một điều gì đó. À đúng rồi,chẳng phải cậu còn giữ mấy tấm lúc trước đi Nhật sao. Vội lục tìm thật nhanhchiếc máy ảnh rồi cắm thẻ nhớ vào máy tính. Copy nhanh toàn bộ tệp ảnh đó vào ổđĩa D. Hình ảnh của cô ấy bắt đầu hiện lên một cách rõ ràng hơn.

Cậu nhìn thật lâu, nhìn nụ cười ấy. Lòng chợt thấy ấm áp hơn mộtchút.

- Anh không làm phiền chứ? – Phong đẩy cửa bước vào.

- Vâng. – Triệt chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ kia.

- Có vẻ như đang bận nhỉ? – Phong cười.

- Không đâu, chỉ là xem một chút ảnh thôi mà. – cậu thú thật.

- Ảnh?

- Vâng. – cậu cười.

Phong bước tới gần, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút bởi nụ cườiđó, đôi mắt trong veo đó của người con gái. Mái tóc dài buộc gọn gang làm rõvầng trán cao, đôi môi, nở nụ cười thật tươi, xung quanh là một vài chú nai.

Anh bất giác mỉm cười.

- Ảnh đẹp nhỉ. – anh nhận xét.

- Cảm ơn anh. – Triệt gật đầu.

- Em ấy quả thật rất dễ thương đúng không? – Phong hỏi vu vơ.

- Vâng, tất nhiên rồi. – cậu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.

- Ừm… - Phong đáp nhưng mắt vẫn không rời khỏi bức hình ấy.

Triệt cũng nhận ra điều đó. Cậu chợt thấy có chút gì đó khang kháctrong cách cư xử cửa Phong. Mặc dù anh rất tốt nhưng cách anh đối xử với Xuânrất đặc biệt. Không lẽ…

Vội lắc đầu để xua đi dòng suy nghĩ đó, cậu cảm thấy có chút gì đókhó chịu.

- Em không phiền nếu như gửi cho anh mấy bức ảnh này chứ? – Phonghỏi.

- Vâng, tất nhiên rồi. – Triệt trả lời đôi chút lưỡng lự.

…………………………………..

Trong một căn phòng sang trọng, một người đàn ông đang đặt lên bànmột sấp ảnh khá mới, hơi cúi về phía chiếc ghế đang quay lưng lại với mình.

- Đây là một số thong tin chúng tôi mới tìm thấy.

Một cánh tay đưa ra, với lấy những tấm ảnh kia.

Những tấm đó chụp một cặp nam nữ. Bức đầu là cảnh hai người đó đicùng nhau, tâm tiếp theo là hai người đó cùng ngồi với nhau….

Một loạt tấm hình sau đều chụp cảnh hai người đo đi cùng nhau.

- Ngoài ra, còn một số thông tin khác nữa. – người đàn ông đó lạilôi ra một tập hình.

Và đương nhiên vẫn là ảnh của hai người kia. Trong tất cả bức ảnhđó, đều là cảnh hai người đó ở gần nhau.

Một người con trai với nét đẹp lạnh lùng, tĩnh lặng nhưng lại rấtnổi bật

Người con gái kia là một nét đẹp dịu dàng, rất dễ thương. Khôngquá rực rỡ nhưng cũng không quá mờ nhạt. Một nét đẹp rất thu hút.

Quả thật họ rất đẹp đôi nhưng người kia lại không nghĩ thế.

Khẽ chau mày tỏ vẻ căm ghét. Đôi mắt kia lộ rõ sự ghen tức, mộtánh nhìn độc ác, ném về phía người con gái kia.

- Hừ…chuẩn bị máy bay đi. Ngày mai ta muốn về ngày lập tức. –giọng nói cay độc vang lên một cách đầy tức giận.

- Vâng, tôi sẽ đi làm ngay. – người đàn ông kia cúi chào rồi bướcnhanh ra khỏi phòng.

Trong căn phòng đó, chỉ còn tràn ngập sự ghen tức của con ngườikia. Ánh mắt độc ác quét lên những bức ảnh đó lần cuối rồi xé toạc nó ra mộtcách thô bạo.

- Đừng vui mừng quá sớm. Hãy đợi đấy.

 

Chương 57

- Em chào anh. – Xuân nói khi Băng bắt dầu mở cánh cửa của chiếc xeBMW ra.

- Ừm. – anh nhìn cô lãnh đạm, hơi gật đầu một chút.

Cả hai chợt rơi vào một khoảng im lặng nào đó. Băng đứng đó mộtlúc, chần chừ chưa bước vào, dường như anh còn điều gì muốn nói.

Xuân cũng lưỡng lự. Cô thấy có chút gì đó luyến tiếc.

- Được rồi, tôi đi đây. Chủ nhật tuần này, nhớ đến sân bay trước9h. – anh dặn dò.

- Vâng. – cô gật đầu.

Anh liếc nhìn cô lần cuối rồi bước nhanh vào chiếc xa đang đợi.Còn cô thì vẫn còn đứng đó. Cảm giác tiếc nuối này là sao vậy.

Khẽ lắc đầu một lúc rồi quay lưng bước vào nhưng…

Chiếc xe BMW đen đi nhanh ra khỏi con đường nhỏ đó và hòa vào dòngxe cộ tấp nập ngoài kia.

Cùng lúc đó, một chiếc Ford cũng đi ngang qua. Ánh mắt chợt thuhút bởi một người con trai nào đó trong chiếc xe đó. Và người con trai đó cũngnhìn thấy Băng. Và họ nhận ra nhau.

Hai chiếc xe đi ngược đường nhau một cách lạnh lùng.

Xuân khựng lại ngay sau khi quay lưng bước lại. Một chiếc xe Forddừng lại ngay trước nhà cô. Hơi ngoái đầu lại nhìn nó tò mò. Cô giật mình khinhận ra người con trai vừa bước ra từ đó.

Chiếc áo thun đen, quần kaki nâu là nổi bật dáng người cao ráo đó.Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt nâu ấy và nụ cười ấm áp quen thuộc đó – không aikhác chính là Phong.

Cô vô cùng ngạc nhiên, thật không thể ngờ là có thể gặn anh ở đây.Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay anh còn phải đi gặp chủ tịch – ông nội củaanh ấy nhưng mà…

- Anh…anh…Phong… - cô ấp úng.

- Sao thế? Không vui sao? – Phong bước tới gần, hơi cúi xuống nhìnthẳng vào đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của cô.

Không hiểu sao nó làm anh thấy rất thú vị.

- Không…em chỉ ngạc nhiên quá thôi. Không phải hôm nay anh có việcbận sao? – cô trấn tĩnh lại rồi nhìn anh hỏi.

- À, anh đã làm xong rồi. Lo cho anh sao? – Phong mỉm cười, xoađầu cô.

- Dạ…em chỉ… – cô bối rối.

- Không thích sao?

- Không, tất nhiên là không rồi ạ. Em rất vui ấy chứ. Thật khôngngờ là được gặp anh ngay ở nhà em. – cô cười tươi roi rói nhìn anh.

- Ừm…cũng vui mà.

- Dạ.

- Không mời anh vào nhà sao? – anh trách.

- A. Đúng rồi, anh vào nhà chơi nhé. – cô sực nhớ nên vội dẫn anhvào nhà.

Cô thấy vừa lạ vừa vui. Thật không ngờ được gặp Phong ở đây nhưngkhông hiểu sao lại trùng hợp thế nhỉ. Trong vòng hai ngày mà hai “cậu chủ” củacô cùng tới nhà mình chứ.

Hừm…kệ, điều đó không quan trọng lắm đâu nhỉ?

- Con chào bô, con chào mẹ. Có anh Phong, tới chơi ạ. – cô gọi vóivào ngay khi vừa bước vào nhà.

Điều đó khiến Phong bật cười. Nó thật tự nhiên. Từ trước tới giờianh chưa bao giờ nói như thế với bố mẹ mình mà cũng chưa thấy ai nói như thế.Nhưng anh thấy nó hay hay và thú vị đó chứ. Nó mang lại một cảm giác gì đó thậtgần gũi, ấm áp.

- Phong nào thế con? – mẹ cô từ trong bếp bước ra

Bà chợt khựng lại khi nhìn thấy người con trai đi đằng sau mình.Nét mặt hiền lành và nụ cười than thiện ấy khiến bà bất giác có cảm tình.

- Ai tới nhà hả con? – bố Xuân từ trên lầu bước xuống cũng khựngngười khi nhìn thấy Phong.

- Cháu chào hai bác. – Phong lễ phép cúi chào.

Bố mẹ của cô thoáng bối rối và Xuân nhận ra điều đó.

- Anh Phong là em họ của anh Băng và cũng là một trong sáu ngườicháu của chủ tịch đó ạ. – cô giải thích.

- À – bố mẹ cô khẽ gật đầu nhưng khi biết điều đó họ càng lúngtúng hơn. Trong hai ngày mà đã có hai người cháu của chủ tịch đến nhà rồi.Không biết là vô tình hay cố ý đây.

- Làm phiền mọi người vào buổi sang như thế này thật ngại quá. –anh thú thật.

- Ồ, không sao đâu. Thật vui khi được gặ cháu. Vào nhà đi nào, saolại đứng đó thế. Xuân dẫn bạn vào đi con. – bô của cô vội nói.

- Đúng rồi, cháu ăn sang chưa? Hay là cùng ăn với gia đình của cônhé. – mẹ của cô nói thêm.

- Như thế thì lại làm phiền mọi người rồi. – Phong ái ngại.

Nhìn dáng vẻ đó của anh không hiểu sao cô lại thấy buồn cười đóchứ.

- Thôi nào, ăn sáng với nhà em đi. – cô mỉm cười rồi dắt anh vàongay nhà bếp.

Bữa sang hôm nay của nhà cô diễn ra có phần gượng gạo. Có lẽ là dosự xuất hiện đường đột của Phong. Mặc dù anh rất than thiện nhưng với địa vị làcháu ruột của một tập đoàn lớn khiến bố mẹ cô có phần e ngại. Và dường nhưPhong cũng nhận ra điều đó.

- Cảm ơn, bữa sáng rất ngon. – Phong cố gắng gợi chuyện.

- Thật sao? Bác cứ lo là không hợp khẩu vị chứ. – mẹ của cô khẽcười.

- Không đâu ạ.

- Hì..hì… mẹ em nấu mgon mà. – Xuân xen vô vì muốn giúp anh.

- Ừm, đúng rồi. – Phong mỉm cười đồng tình.

- Cảm ơn cháu. – mẹ cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Dần dần, với sự giúp đỡ của Xuân, Phong nhanh chóng lấy được thiệncảm của cả nhà cô dễ dàng.

Cùng là cháu của chủ tịch, cùng là họ hang nhưng Băng và Phong quảthật rất khác nhau. Băng có cách lấy lòng người khác rất đặc biệt. Không quákiêu kì nhưng vẫn có một khiến người khác tôn trọng của mình. Phong thì khác,anh tạo cho người đối diện một cảm giác dễ chịu và thân thiện. Nhưng dù gì cảhai đều rất giỏi. Điều đó không có nghĩa là nhưng người còn lại không giỏi. Vũ,Triệt đều là những người “khá” thu hút đó chứ.

- Hôm nay, nếu không phiền cháu có thể đưa em đi chơi được khôngạ? Lần đầu tới đây nên cũng không thực sự hiểu rõ nơi này lắm. – Phong mỉm cườinói tỉnh rụi nhưng lại làm cho cả nhà cô giật mình.

- Cái…này… - bố cô ấp úng.

- Không sao đâu ạ. Chỉ là đi dạo vài vòng thôi ạ. Với lại, lát nữacũng có khác đến mà ạ. – Phong nói bí ẩn.

- Khách? Ai đến nữa ạ? – Cô hỏi.

- Không có gì đặc biệt đâu. – anh mỉm cười.

- Nhưng mà…

- Không sao. Nếu em không đồng ý thì thôi vậy. – Phong nói vớigiọng có đôi chút buồn bực.

Nhìn anh như thế, cô tự thấy mình có lỗi. Anh đã cất công tới đâythăm mình rồi mà mình lại bỏ anh ấy, để anh ấy đi một mình thì có đôi chút cólỗi, hơn nữa lúc trước cô cũng từng hứa đi chơi với anh một lần rồi nhưng màchưa thực hiện được.

- Nếu con không bận thì có thể đi cùng anh ấy, coi như là đi dạophố. Xa nhà đã lâu rồi chắc con cũng muốn đi xem lại nó chứ. – bố cô bình tĩnhnói.

- Vậy cũng được. – cô suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.

- Cảm ơn em. – anh mỉm cười.

…………………………………………� �……….

 

Chương 57(tt)

Khu vui chơi hôm nay có vẻ không đông lắm. Cũng phải, hôm nay mớilà thứ hai đầu tuần. Mọi người đều có công việc của họ chứ. Nhưng như thế lạihay, Xuân cũng không thích những nơi ồn ào lắm.

Cô vui vẻ bước nhanh vào đó, theo sau là dáng người chậm rãi củaPhong. Khuôn mặt ẩn hiện nụ cười hài lòng, mái tóc nhè nhẹ bay theo gió làm đôimắt của anh trở nên có phần mơ màng.

Anh thật nổi bật.

Đó là điều mà ai cũng phải công nhận. Chỉ ngay khi vừa bước xuốngxe, anh cũng đã nhận được sự thu hút của nhiều người rồi. Và cũng nhận ra điềuđó, nên Xuân rất thích thú quan sát mọi người xung quanh nhất là khi họ nhìnanh.

Khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc dài được buộc gọn gàng, đôi môi khẽ ẩnhiện một nụ cười. Trông cô thật đáng yêu nhưng nụ cười “đầy ẩn ý” của cô lạicàng khiến anh tò mò hơn nữa.

- Em cười gì đấy. – Phong nheo mắt nhìn cô.

- Không…có gì đâu ạ. – cô vội lắc đầu nhưng vẫn còn tủm tỉm.

- Này, cười gì đó. – anh khẽ cốc đầu cô một cái rõ đau.

- Đâu có, em đâu có cười gì anh đâu. – cô biện mình.

- Hừm, nói thế chứng tỏ là có rồi. – Anh lại cốc đầu cô một cái.

- Á, đau…anh đánh em nhiều quá à. – cô rên.

- Hừm, thế thì nói đi.

- Hì..hì… tại em thấy anh có sức hút quá. Đi bên anh mà tự thấytủi thân. – cô giả bộ làm khuôn mặt bị “tổn thương” nhưng chỉ càng làm cô trôngbuồn cười hơn thôi và điều đó lại khiến Phong bật cười.

Nụ cười ấy lại làm cho bao người đi qua cũng phải ngoái nhìn. Đâuđó còn có mấy cô gái phải xao xuyến.

- Sao? giờ mới nhận ra sức hút của anh à? – anh tự hào nói.

- hehe… Em biết lâu rồi… Ui chao, nhìn mấy cô gái kia kìa, em sắpbị ăn thịt rồi. – cô tiếp tục trêu anh.

- Thôi, được rồi, anh sợ em rồi đó. Đi thôi nào. – anh lắc đầu rồilôi cô vào nhanh vào khu vui chơi gần đó.

Nắng chiếu ngày càng gay gắt nhưng vẫn không ảnh hưởng lắm tớiniềm vui của họ. Hai người, một nam và một nữ, họ đi cạnh nhau trông thật xứngđôi.

Người con trai ấy, ánh mắt luôn hướng về người con gái kia, đôimôi khẽ nở một nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt ấy thật dịu dàng ấm áp, chất chứabiết bao những suy nghĩ nào đó.

Còn người con gái kia. Cô cũng rất vui. Khuôn mặt như bừng sang,nụ cười hiện trên đôi môi không dừng. Đã lâu rồi cô không được cười thoải máinhư thế này. Trong thời gian quá, có quá nhiều việc đã xảy ra khiến cô cảm thấymệt mỏi nhưng, có lẽ, hôm nay, gánh nặng đó tạm thời được trút bỏ.

- Em không mệt sao? Chơi từ sang tới giờ rồi. – Phong mỉm cườibước theo rời khỏi khu tàu lượn.

- Dạ? Lâu rồi không chơi nên em muốn chơi nhiều nhiều một chút.Anh không thích sao? – cô thấy hơi ngại.

- Không. Anh cũng thấy vui, em đừng lo, muốn chơi gì nữa khôngnào? – anh hỏi

- Hì…hì…làm phiền anh rồi hay là mình đi uống nước nhé…anh đợi emmột chút. – cô nói rồi chạy nhanh ra quán nước di động gần đó mua ngay hai lycoca to.

Một ly đưa cho anh còn một ly cho cô. Anh bật cười khi nhận lấy lynước đó. Một cảm giác gì đó thật lạ trong anh.

- Em không hỏi anh uống gì mà mua luôn à?

- A. chết, em quên rồi, em xin lỗi, để em mua ly khác cho anh nhé.– cô nhăn mặt.

- Anh đùa thôi.

Anh mỉm cười, một nụ cười thật đẹp. Đôi mắt ấy nhìn cô thật lâurồi lại hiện lên một tia trìu mến.

Cả hai bước dọc con đường, từ từ thưởng thức ly nước mát lạnh kia.Hình ảnh của hai người đó thật nổi bật. Thỉnh thoảng có người không nén nỗighen tị khi nhìn thấy họ bước bên nhau nhưng không ai phủ nhận là họ đẹp đôi.

- Em muốn đi cái đó không? – Phong nhìn về phía khu “Đu quay mặttrời”.

- Có, em cũng muốn thử? – cô chợt thấy hứng thú.

Hồi nhỏ cô nhớ từng được mẹ dẫn đi chơi cái đó một lần. Cô vẫn cònnhớ cái cảm giác khi nó đi lên, lần đầu nhìn mọi thứ xung quanh từ trên cao rấtthú vị.

 Xuân chạy nhanh về phái đótrong khi Phong chỉ lững thững theo sau. Anh thấy việc đo lại rất thú vị nhấtlà khi có thể quan sát rõ được những gì anh muốn.

- Anh Phong vào nhanh lên nào. – Xuân gọi vói ra khi đã ngồi yênvị trong chiếc cabin đó.

Anh mỉm cười rồi cũng chạy nhan tới đó. Ngay khi cánh cửa đượcđóng lại, chiếc cabin cũng từ từ đi lên, khung cảnh của toàn bộ khu vui chơi đóđược thu gọn vào tầm mắt cảu cả hia.

Xuân nhìn nó một cách thích thú. Thật không ngờ, cô còn có thể tậnhưởng cái cảm gi1c giống hồi xưa.

Phong chợt bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đang “sung sướng” nhưcon nít của cô.

- Em thích thế sao?

- Dạ. Hồi bé cũng được đi một lần rồi nên em thấy thú vị lắm. Giờvẫn thích.

- Thế…em có biết sự tích của nó không? – anh chợt thấy muốn “chọc”cô một chút.

- Sự tích gì thế anh? – cô hiếu kì quay qua nhìn anh.

- Người ta nói răng, nếu một nam một nữ cùng nhau ngồi trong mộtchiếc cabin thì sau này sẽ yêu nhau mãi mãi đó.

- Dạ???? – cô giật mình, lúng túng nhìn anh.

Đôi amt81 mở tròn ra, không biết nói gì. Cô thấy xấu hổ khi nhậnra mình đang ở cùng với Phong.

- Sao thế? Không thích anh sao? – anh hỏi.

- Dạ??? Không…em chỉ… - cô ấp úng.

- Ôi, nếu sau này anh và em yêu nhau thì sao nhỉ? – anh giả bộngây thơ nhìn cô.

- Em… - mặt cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ dữ dội.

Không hiểu sao. cô cảm thấy cực kì lúng túng khi anh đề cập tớivấn đề đó.

- Ghét sao? – anh làm bộ mặt buồn buồn nhìn cô.

- Không…anh đưng nghĩ thế? Em chỉ là…

- Chỉ là gì…

- Em không biết. Em nghĩ mình không hợp với anh đâu vì thế… - côlắc đầu,

- Thôi, anh đùa đấy. – anh ngồi thẳng người lại. Anh khẽ cười.

Không hiểu sao nụ cười ấy có chút gì đó thất vọng. Có chút gì đóhụt hẫng trong câu nói của anh. Nó khiến Xuân cảm thấy có chút gì áy náy.

- Em đừng nghĩ nhiều như thế nữa. – anh lại mỉm cười nhưng lạicàng làm cô thấy buồn thêm. Cô chỉ gật đầu.

Không gian giữa hai người trở nên căng thẳng cho tới khi họ bướcra ngoài. Cả hai đi một vòng quanh khu đó, tham quan thêm vài khu chăm sóc độngvật hoang dã nữa rồi Phong đưa cô về tới nhà.

Phong nhìn cô chào tạm biệt anh. Khẽ liếc nhìn đồng hồ rồi nhìnngười con gái trước mặt mình, anh cười nhẹ rồi hỏi.

- Này, em thấy Triệt thế nào? – anh đứng đối diện cô hỏi.

- Dạ? Cậu ấy tốt và vui vẻ, rất được mọi người yêu mến. – cô trảlời với thái độ ngờ ngợ.

Sao hôm nay Phong khác thế?

- Em và cậu ấy là “chỉ” bạn tốt phải không? – anh hỏi tiếp.

- Vâng. ANh hỏi lạ thế? – cô nghi ngờ. Không biết là do cô tưởngtưởng hay là thật mà anh muốn hỏi theo một ý nào khác.

- Không có gì. Rất tốt. – anh mỉm cười.

Anh nhìn cô mỉm cười, anh chợt thấy có gì đó vui vui. Trong lònganh chợt nhen nhím một hy vọng gì đó mà anh cũng không rõ.

- Được rồi em vao nàh đi, cho anh gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ củaem nhé. – anh nói.

Cô cúi đầu cảm ơn rồi ngước lên nhìn anh nhưng chợt khựng lại khinhìn thấy anh đang cúi sát vào mình, cô bất giác ngửa đầu ra theo phản xạ nhưnganh đã nhanh chóng kéo cố lại và hôn nhẹ lên tóc cô. Điều đó cũng đủ làm cô xấuhô muốn chết. Mặt cô dần dần đỏ lựng lên trông thật ngộ nghĩnh.

- Chào em nhé. – giọng nói cảu anh thật nhẹ.

- Anh…

Anh mỉm cười rồi quay đi, cô cũng thế mà không dám nhìn anh nữa vìxấu hổ. Không hiểu sao cô có cảm giác là hình như lúc nãy anh định…

Vội lắc đầu đi, cô lẽ cô suy nghĩ đen tối quá rồi nhưng mà quảthật là nó rất giống như vậy.

Nhưng vừa đi được vài bước cô lại khựng lại vì một chiếc xe Lexus ES lại đậu trước cửa nàh cô. Thật không hiểu trong một ngày, sao lạicó nhiều xe ô tô tới nhà mình không thế.

Vội đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài, Xuân lại được dịp “ngạc nhiên”version 2 vì cô nhận ra hai người vừa bước xuống.

 

Chương 58

Hai người con trai bước nhanh ra khỏi chiếc Lexus ES kia, bước lạigần Phong nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển sự chú ý sang người con gái đang đứng như trời trồng ở trước cổng nhà.

Phong nửa cười nửa không, vì anh đã đoán chắc rằng kiểu nào họcũng sẽ tới đây nếu như không thấy anh tới buổi gặp mặt “gia đình” kia.

Vũ cười cười gian manh nhìn Xuân một cách thú vị khi thấy biểu hiện “shock” của cô khi gặp họ. Còn Triệt thì tỏ ra có phần hơi khó chịu một chút khi lúc nãy thấy cảnh tượng “hơi bị tình cảm” của Phong và Xuân từ xa.

Xuân thầm than thở khi nhìn thấy cả ba đứng cạnh nhau.Thật không hiểu tại sao trong một ngày mà cùng lúc ba người cháu ruột của chủ tịch tậpđoàn lớn nhất nước lại tới ngôi nhà “nhỏ bé” của cô thế nhỉ. Đó là không tínhBăng vào vì anh là do cô mới về mà.

- Chào cậu, lâu ngày không gặp nên không nhớ tớ hả? – Triệt hươu tay trước mặt Xuân vừa nói.

- Tớ…chỉ là ngạc nhiên quá thôi. – cô lấy lại bình tĩnh và trả lời.

- Ngạc nhiên và sung sướng chứ. – Vũ bước tới trước mặt cô, cười cười trông rất gian tà.

- Em… Sao mọi người tới đây? – cô hỏi.

- Tớ nhớ cậu nên tới. – Triệt ôm lấy cô nhưng bị đẩy ra thẳng thừng.

- Mọi người không đi tới buổi họp gia đình gì đó hay sao? – cô hỏi.

- Bọn anh đi rồi. Em không cần lo đâu.

- Vâng. – cô trả lời.

Lâu lắm mới có thời gian về thăm nhà nhưng mà vẫn phải gặp bốn người cháu của chủ tịch. Không phải là vì cô ghét họ mà là nó làm cô có cảm giác là mình vẫn không phải về đây để nghỉ ngơi. Giờ, quả thật cô không biết nên làm gì nữa.

- Mọi người muốn vào nhà em chứ? – cô lúng túng nói. Thật là khó xử.

- Đương nhiên rồi. Vào nào. – Triệt hét lên, cười sung sướng rồilôi cô vào nhà một cách tự nhiên.

Vũ bật cười nhìn cảnh “khách tự nhiên hơn chủ” kia, Phong chỉ lắcđầu nhẹ rồi cũng cười nhạt theo nó. Cả hai lững thững bước vào.

- Này, không ngờ cậu cũng ghê nhỉ. Tính cướp mất danh hiệu đào hoacủa tớ sao? – Vũ nhăn mặt nhìn Phong trêu đùa.

- Sao? Ý cậu là gì? – Phong hỏi nhưng ít nhiều cũng đã đoán được rồi.

Vũ dừng phắt lại, quay qua nhìn Phong, khuôn mặt thay đổi hẳn. Ánh mắt “trìu mến”, anh từ từ tiến lại gần Phong, đôi mắt màu hổ phách đó lộ rõ nét“gian manh”.

Càng ngày, anh càng tiến gần khuôn mặt của Phong, trong khi đó Phong chỉ đứng im nhìn anh nghi ngờ nhưng khi nhận thấy Vũ đang định làm gì thì anh giật mình đẩy Vũ ra thật manh và hét lên.

- Cậu điên à? – Phong trợn mắt nhìn Vũ và đẩy anh ra.

- Ha…ha…nhìn mặt cậu kìa. Tớ chỉ làm lại nhưng tiếc là cậu cao quá, nếu không thì…haha… - Vũ lại cười một tràng đến gập người.

Phong hơi đỏ mặt. Đúng là lúc nãy, anh cũng đã định làm như Vũ nóinếu như cô không né kịp thì…

- Haiz…Thật không ngờ, Phong lịch lãm và tốt bụng ngày xưa bị bắt cóc rồi, giờ thay bằng một tên “sở khanh” mất rồi. – Vũ giả bộ làm vẻ mặt buồn khổ.

Mặt Phong càng đỏ dữ hơn. Anh thấy mình cũng thay đổi hẳn.

- Cậu đừng đùa kiểu đó nữa. Chẳng phải nếu thế thì cậu còn “sở khanh” hơn tớ sao? Hơn nữa đó bên nước ngoài chỉ là hành động xã giao thôi à.Hoàn toàn không có ý gì khác. – anh cố bao biện.

- Tớ khác, họ tự nguyện mà. Điều thứ hai là đây không phải là nướcngoài, hành động đó là mang một ý nghĩa khác đó. – Vũ lắc đầu phân tích.

- ….. – anh cứng họng.

- Haizz…đùa thôi, đi vào thôi. – Vũ cười cười lôi anh vào

Nhưng khi bước tới gần cửa, Vũ quay phắt ra nhìn anh:

- Cậu nên xem xét lại đi. Hãy trung thực với bản thân đi. – Vũ phán một câu ra vẻ triết lí lắm rồi đi vào trước bỏ anh đứng ngoài suy nghĩ.

Đúng là trong thời gian qua thì dường như trong anh có sự thay đổi. Cảm xúc của anh không còn ổn định nữa. Anh thường mỉm cười nhiều hơn – một nụ cười thực sự thoải mái và vui vẻ. Anh thường xuyên để ý tới người con gái đó hơn. Anh cũng trở nên “xấu xa” hơn. Anh thực sự thay đổi… Không lẽ…

Phòng khách nhỏ bé ấy sao hôm nay lại trở nên to lớn thế. Xuân thấy có chút gì đó gượng gạo.

Cạch…

Cô đặt ba li nước xuống bàn rồi lùi ra xa, đứng một bên, ái ngại nhìn ba người con trai kia.

- Bố, mẹ em đi làm hết rồi. Các anh ngồi chơi nhé, em đi nấu cơm.– cô nói.

- Này, khách đến mà bỏ đi chỗ khác à? – Triệt chặn lại.

- Nhưng mà, nhà tớ làm có gì vui. – cô nhìn cậu.

- Dẫn tớ lên phòng cậu đi. – Triệt kéo tay cậu lại.

- Không. Phòng tớ nhỏ làm. – cô lắc đầu.

- Anh cũng muốn lên xem. – Vũ cười cười nói.

- Không được. – cô lắc đầu dữ dội.

- Thôi nào. Chỉ làm tham quan một tí thôi mà. Có gì để giấu à? –Vũ cười gian.

- Không. Chỉ là em thấy cho con trai vào phòng nó kì kì. – nó thúthật.

- Trời ạ. Tớ vào phòng cậu đầy thôi mà. – Triệt nói.

- Nhưng…được rồi, chỉ 1 phút thôi đó. – cô nhăn mặt đồng ý.

Không biết điều đó có ngốc quá không. Cô vừa đi vưa suy nghĩ, theo sau là ba dáng người dỏng cao của ba người con trai kia. Vũ và Triệt có vẻ hào hứng thích thú lắm nhưng Phong lại khác. Chỉ im lặng và mỉm cười.

Căn phòng nhỏ bé của Xuân hôm nay đã chật cứng bởi ba người con trai cao to kia. Cô nhăn mặt đứng ngoài cửa nhìn vào.

Phong bước vào thật chậm, ánh mắt lướt nhẹ khắp phòng, khẽ nở một nụ cười bí ẩn.

Vũ và Triệt tỏ ra cực kì hào hứng. Phòng cô đã được dọn dẹp trướckhi cô đi chứ bình thường nó cũng không sạch sẽ lắm đâu.

Triệt bắt đầu lục lọi tập album mà cô đã cất công “giấu” tít ở trên kệ sách kia. Nó làm cô phát hoảng, vội chạy vào giật lại nhưng đã quá trễkhi cả ba người họ cùng gián mắt vào tấm hình “xấu xí” nhất của cô ngay ở đầu tập album – tấm chụp cô lúc bị chét đầy kem lên mặt nhân ngay sinh nhật lần thứ 10 của cô.

Toàn thân đơ ra. Vừa xấu hổ, vừa bực mình, cô giật ngay tập album đó lại. Mặt nhăn nhó liếc nhìn cả ba. Đặc biệt khi là Triệt. Khuôn mặt đang cố nhịn cười của cậu càng làm cho cô tức điên hơn mà thôi.

- Này, cậu tò mò quá đó. – cô nói.

- Dễ thương quá à. Cho tớ xem với nào. – Triệt đang cố với tay giật tập album đó.

- Mơ, không cho. – Cô giấu vội ra sau.

-Đúng đó. Anh cũng tò mò. Đúng không Phong. – Vũ đá chân Phong cái, cười đểu anh.

- Đi nào, không thì đừng trách đó. – Triệt đe dọa.

- Không cho. Mọi người chỉ bào vao xem một chút thôi mà. Cái này không được.

- Cậu chắc chứ? – Triệt cười đểu.

Xuân gật đầu, ánh mắt cương quyết, giấu vội quyển album ra sau.

Cậu nhìn cô cười đều rồi nhanh như chớp vòng tay ra sau kéo cô lạivà cố gắng giật lấy quyển album đó.

Bị khóa tay lại kiểu đó khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng không thể buông ra được vì trong đó còn có rất nhiều điều cô có chết cũng không thể choai thấy. Cứ như thế hai người cứ giằng co mãi.

Nếu như Xuân cảm thấy khó chịu thì ngược lại, Triệt lại thấy rất thú vị vì kiểu này chẳng khác gì đang “ôm” nhau cả.

Đó cũng là điều mà những người ở ngoài như Vũ và Phong nghĩ. Vũ thì chỉ thích thú quan sát nhưng Phong thì khác. Mặt anh sa sầm lại, bước nhanh tới bên cạnh hai người họ tách Triệt ra khỏi Xuân, anh kéo vai của cả hai và cốgắng đẩy họ ra xa.

Bị kéo như vậy Triệt thì bị mất đà lùi về sau. Xuân đang được đà lùi ra sau này lại thêm “lực tác động” của Phong khiến cô té ngược ra sau nhưnglại bị Phong giữ vai làm cô ngã cũng không được mà đứng cũng không xong.

Phong thấy vậy vội xoay người ra đỡ nhưng lại bị mất đà ngã chúi vào cả cô. Cả hai nằm đè lên nhau trông thật buồn cười.

Vừa xấu hổ vừa quê, Phong đứng dậy và định kéo cô đứng dậy luôn nhưng cô đã từ chối, đứng thẳng người và lùi ra xa khỏi “tầm ảnh hưởng” của hai người kia.

- Không cho là không cho. – Xuân nói với giọng có chút tức giận rồi bỏ đi nhanh ra khỏi phòng.

Căn phòng đó trở nên im lặng tới đáng sợ. Phong và Triệt tránhnhìn ánh mắt của nhau. Cả hai đều nhận ra là mình là đùa hơi quá.

Còn Vũ thì khác, anh lại tỏ ra “hơi” hứng thú với màn “tranh giành” mỹ nhân lúc nãy của hai người mặc dù nó cũng không hẳn là thế. Anh cười cười vỗ vai cả hai rồi lôi cả hai xuống nhà.

Triệt và Phong im lặng, lê từng bước theo Vũ xuống nhà. Họ cảm thấy thật lúng túng, không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Chương 59

- Bố đang có một vụ làm ăn nho nhỏ, nếu như thành công, gia đình ta sẽ trả xong hết nợ, như thế con khôngphải khổ sở như trước nữa, cũng không cần phải sống xa nhà, thay ta và mẹ trả nợ. – giọng của ông Sơn run run khi nói với đứa con gái của mình.

- Thật ạ? – Xuân hỏi.

- Đúng. Là một người bạn củabố con đã ngỏ lời. Mặc dù không quen lắm nhưng họ bảo là muốn trả ơn gia đình ta lúc trước đã giúp họ nên họ đã đề nghị hợp tác. – mẹ cô nói, khuôn mặt nở một nụ cười vui vẻ.

- Thật sao? Thế thì tốt quá.– cô mỉm cười sung sướng. Gánh nặng trên vai cô cũng cảm thấy nhẹ bớt đi. Cô dụi đầu vào lòng mẹ. Cô cảm thấy vui… nhưng cũng không hẳn.

Sao thế chứ? Cái cảm giác tiếc nuối trong cô là gì thế nào. Khó tả quá. Chẳng phải điều đó là điều tốt sao?

……………………………………..

- Chúng ta đi thôi nào. – Băng nhẹ giọng nói. Anh đứng sau lưng Xuân lúc nào không hay khiến cô giật mình, xém nữa đánh rơi túi xách của mình.

- Dạ…dạ…vâng. – cô hơi bối rối.

Sau năm ngày không gặp Băng, giờ gặp lại khiến cô thấy có chút gì đó hồi hộp. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của anh làm cô có chút gì đó nhơ nhớ.

Anh nhìn cô một lúc lâu, không nói gì như có vẻ đang suy tư điều gì đó. Đôi mắt đen kia khẽ nheo lại.

- Hôm trước…có chuyện gì xảy ra giữa Phong và Triệt sao? – anh hỏi.

- Dạ? – cô hơi ngỡ ngàng. Tự dưng nghe nhắc tới hai người ấy làmcô nhớ vụ “tranh giành” album hôm bữa trước ở nhà cô. Sau hôm đó cô chưa thấyhọ nữa, chỉ nhận được tin nhắn xin lỗi của họ. Có lẽ cả hai áy náy dữ lắm.

- Không…không có gì đâu ạ. – cô lắc đầu.

- Thật sao?

- Vâng. Họ không nói gì với anh sao? – cô hỏi.

- Không. Chỉ thấy biểu hiện của cả hai hơi lạ. Vũ thì không nói gì. – Băng trả lời, ánh mắt dời từ cô, hướng về phía chiếc máy bay kia.

- Vậy ạ? Không thấy họ đâu nhỉ? – cô ngó xung quanh đó.

- Ừ, họ về trường trước rồi.

- Vậy ạ? – cô khẽ gật đầu rồi im lặng không nói gì.

Băng cũng thế. Cả hai nhanh chóng ổng định chỗ ngồi rồi chờ đợi máy bay cất cánh.

Xuân hơi ngoái nhìn ra ngoài qua cánh cửa sổ. Cô thấy hơi buồn, có lẽ vì nhớ bố mẹ. Khoảng thời gian năm ngày ấy chả đủ để khiến cô đỡ nhớ bố mẹ hơn.

…………………………………………� �

Một tuần sau lễ hội, trường lâm Quang bắt đầu quay trở lại nhịp hoạt động như bình thường. Phải công nhận là lễ hội vừa qua đã thành công rất nhiều.

Điều đó có thể dễ dàng nhận ra được bởi nét mặt hài lòng của học sinh trong trường.

Chủ đề bàn tán của họ lúc nãy cũng chỉ là về lễ hội đó. Nào là nhận xét về trường Kin và Will, về hội trưởng Minh Tuấn hay là Lan Anh gì gìđó.

Trong văn phòng của hội học sinh

- Lễ hội vừa qua đã kết thúc tốt đẹp. Cảm ơn mọi người đã dốc hết sức. – Băng bình thản nói với tất cả mọi người trong phòng.

Mọi người mỉm cười, vỗ tay hưởng ứng theo lời của anh. Xuân đứng núp vào một góc nghe anh nói cũng tự cảm thấy có chút tự hào.

- Hẳn trong thời gian qua, mọi người đã vất vả rất nhiều. Vì thế nhà trường quyết định sẽ cho trường ta nghỉ lễ sớm 1 tuần. – anh tiếp tục khi đang nhìn vào tập giấy trước mặt.

Đôi mắt đen của anh khẽ lay động khi bất chợt gặp đôi mắt trong veo của người con gái kia. Người anh bỗng dậy lên một cảm xúc gì đó khiến anh thấy lạ lẫm.

- Vậy chúng ta cần phải tổ chức sớm buổi lễ cuối năm rồi. Vất vả nhỉ? Chuẩn bị sang năm mới rồi cũng sẽ có khá nhiều thay đổi đó. – Minh xen vào.

- Đúng thế. Mọi việc đã được soạn sẵn trong kia, mọi người có thể tham khảo, giờ mọi người có thể ra về. – Băng kết thúc buổi họp bằng một cáigật đầu.

Anh bước nhanh vào phòng họp của mình, để lại mọi người khẽ thở dài. Có lẽ họ vẫn chưa lấy lại sức sau lễ hội qua.

Cũng không thể trách họ. Toàn bộ tâm trí và sức lực đều dồn cho lễ hội thì mới thu được kết quả mỹ mãn như thế chứ.

Dần dần mọi người cũng đứng lên và ra về hết. Trong phòng chỉ còn lại “năm bông hồng gai” của hội học sinh. Họ sửa soạn cái gì đó trước khi ra vềvì thế Xuân cũng lẻn ra ngoài mặc dù cô muốn ở lại đó một chút nhưng với ánhmắt tóe lửa của “năm bông hồng gai” kia thì cô đành chịu.

Cô đi căn phòng cũng dần trở lại im lặng. Hà khẽ nhếch mép lên cười khing khỉnh theo dáng người của Xuân.

- Đúng là toàn thân toát lên một vẻ mạt rệp. Đúng là loại hạ đẳng chuyên đi mồi chài người khác. – Hà nhếch mép nói.

- Đúng. Hạ đẳng, tao thấy nó cũng bình thường nhưng sao lại có sứchút thế. Mày nhớ khuôn mặt lúc đó của Hoàng không. Ôi, tao nghĩ thôi mà đã tức muốn điên rồi. – Quyên chen vào.

- Tức thật. Mày không để ý chứ thái độ của Triệt cũng tốt với nó lắm đó chứ. – Linh ngẫm nghĩ.

- Dẹp nói chuyện đó qua một bên đi. Loại hạ đẳng đó thì nói làmgì. Rồi sẽ có ngày, đám con trai quanh nó sẽ nhận ra được bản chất của nó. – Hà lườm cả bọn. Ánh mắt lộ rõ tia căm ghét.

Tuyết định nói gì đó nhưng chợt khựng lại khi thấy cánh cửa văn phòng của Băng mở ra.

Anh bước ra, ánh mắt lạnh đến thâu xương quét khắp một lượt nămngười bọn họ, không nói gì. Khuôn mặt anh như trở nên băng giá hơn.

Im lặng một lúc rồi anh bước đi ra khoi văn phòng đó nhưng rồi chợt dừng lại trước cánh cửa.

- Vụ hoa chuẩn bị cho lễ hội vừa rồi có người đã điều tra rồi.Nghe nói là do một đám côn đồ nào đó được thuê để làm việc đó. Kể ra cũng lạ nhỉ, trường Lâm Quang đường đường là trường an ninh tốt bậc nhất trong cả nướcmà xảy ra việc đó sao? Không biết tay trong của bọn chúng là ai. – giọng nói của anh chậm rãi nhưng đủ để khiến cho năm người con gái kia phải giật mình.

Hà tái mặt đi. Tim cô như bị những lời nói của Băng siết chặt lại,khiến cô muốn nghẹt thở. Đôi môi mấp máy gì đo không nói lên lời. Khẽ liếc nhìnbốn người bạn của mình.

Cô chợt nhận ra họ cũng chẳng khá hơn mình là mấy. Cố gắng lấy lạibình tĩnh, nở một nụ cười “ngây thơ” và nói:

- Ồ thế sao? Không biết ai to gan thế nhỉ? Nếu bị bắt được chắc chắn không thể tha rồi. – Hà cố tỏ ra tự nhiên nhất nhưng cũng khó có thể dấu được sự run sợ trong giọng nói đó.

- Tất nhiên rồi. Chắc chắn là không đơn giản rồi. Dám phá hoại lễhội của trường Lâm Quang, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt rồi. – Băng cười lạnh một cái rồi bỏ đi một mạch mà không thèm quan tâm tới lời nói tiếp theocủa đám người kia.

Cạch……

Tiếng cánh cửa lạnh lùng đóng lại khiến cả đám giật thót. Mỗingười một suy nghĩ, không ai nói với ai câu gì nhưng họ biết những người còn lại cũng đang sợ giống mình.

Họ đủ thông minh để hiểu rõ hậu quả khi họ bị phát hiện ra, họ hiểu rõ được sự đáng sợ của người đó.

Cạch…

Một lần nữa cánh cửa kia lạnh lùng vang lên nhưng lần này không phải là Băng mà là một người con gái khác.

Chiếc váy trắng làm nổi bật vóc dáng dỏng cáo, mái tóc dài làm tônthêm nét duyên dáng, đôi mắt đen thật đẹp. Cô mỉm cười với những người đang ở trong phòng.

- Chào tất cả mọi người. – giọng nói nhẹ nhàng phá tan bầu không khí im lặng từ nãy giờ.

Cô vẫn giữ nụ cười đó, rồi đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của những người trong phòng mà không giấu nỗi sự thích thú đó.

- Cô…cô…về rồi sao? – giọng Hà run run như chưa dám tin vào sự thực.

- Tất nhiên rồi. Kể từ hôm nay, mình sẽ là học sinh ở đây. – cô gái đó tiếp tục nói, rồi thản nhiên bước vào văn phòng và ngồi xuống chiếc ghếgần đó.

- Sao? Học…ở đây sao? – Linh giật mình.

- Tất nhiên rồi. Băng đâu nhỉ? – cô gái đó hỏi tiếp.

- Cậu ấy vừa đo rồi. – Quyên trả lời.

- Thế sao? Thôi, tạm biệt mọi người nhé, mong được giúp đỡ nhé. –cô mỉm cười rồi bước nhanh ra khỏi cửa phòng nhưng trước khi đi vẫn không quênném một ánh mắt “sắc lạnh” về năm người kia.

Đôi môi khẽ uốn lên tạo một nụ cười “thật tươi” khiến những năm người kia phải rùng mình.

 

Chương 60

Hôm nay là sẽ là một ngày nắng lớn đây.

Xuân ngẫm nghĩ như thế khi đang kéo rèm cửa phòng của mình. Đôimắt cô như long lanh hơn trong cái nắng đó. Môi khẽ mỉm cười yêu đời đón một ngày mới đó. Hướng ánh mắt đó về một phía xa xăm nào đó, lòng cô chợt thấy chút xao xuyến.

Mới đó mà đã hơn hai tuần rồi. Cô đã xa nhà hơn hai tuần rồi.

Khẽ thở dài. Lần này được nghỉ sớm một tuần nhưng cô không được về thăm nhà nữa. Quả thật có một chút gì đó không cam cho lằm nhưng dù sap phải đành chịu.

Cô cứ suy nghĩ vu vơ mà không nhận ra là có người đang bước vào phòng mình.

Người đó bước thật nhẹ, thật chậm tiến về phía cô, từ từ cúi người xuống khẽ thì thầm vào tai cô:

- Em đang ngắm gì đó? – giọng nói êm ả đó lại khiến cô giật mình.

Vội quay người lại nhìn xem người đằng sau, cô càng ngạc nhiên hơn. Nhìn trân trối vào người con trai đứng từ sau mình.

- Anh…anh…Phong…sao lại ở phòng em? – cô ấp úng nói.

- Anh xin lỗi. Tại anh có chuyện muốn nói với em. Gõ cửa mãi màkhông có ai nên anh mới…

Cô khẽ gật đầu tỏ ý hiểu rõ. Vội quay mặt đi để tránh ánh nhìn của anh. Cô không hiểu sao mình lại làm thế. Chỉ thấy, dạo này anh có vẻ như thayđổi nhiều quá khiến cô có chút gì đó hơi bối rối.

- Thật ra anh chỉ muốn xin lỗi chuyện lần trước. Đã làm phiền emnhiều quá rồi.

- Chuyện lần trước? À, không sao đâu ạ. Thật ra cũng do em. Hơn nữa anh cũng đã xin lỗi rồi mà. – cô mỉm cười.

- Nhưng anh vẫn thấy có lỗi. – Phong nhăn mặt. Nhìn khuôn mặt của anh trông thật “đáng yêu” cứ như là một đứa trẻ đang hối lỗi vậy.

Cô chợt bật cười. Nhưng chợt nhận ra ánh mắt nghi hoặc của anh nên cô vội im lặng, giả bộ nghiêm túc nhìn anh.

- Không có gì. Em chỉ suy nghĩ vài việc thôi. Chúng ta xuống nhà ăn sáng nào. Em còn phải đi gọi mọi người nữa.

- Ừm, anh đi cùng với em. – anh trả lời nhưng vẫn còn chưa tin lắm.

Cô mỉm cười, cố gắng xóa đi cái nghi ngờ đó nhưng hình như là có tác dụng ngược lại nên đành thôi.

Rồi cả hai cùng bước nhanh ra khỏi cửa phòng, nhưng vừa bước tới cửa Phong khựng lại quay qua nhìn cô, anh hỏi:

- Lúc nãy, em đang nghĩ gì thế? Sao lại cười. Nghĩ xấu anh đúng không?

- Không có, không có. – cô lắc đầu rồi chạy nhanh ra khỏi tầm với của anh lúc đó cô mới nói tiếp. – đố anh biết đó.

Phong bật cười rồi cũng chạy theo. Và chắc chắn rằng, cô sẽ nhanh chóng bị tóm. Đơn giản chỉ là anh hơn cô về mọi mặt: sức khỏe, chiều cao. Chỉ môt cái với tay, anh kéo cô lại sát lòng mình.

Anh chợt khựng lại một chút nhưng rồi lại càng siết chặt cô hơnnhư không muốn bỏ ra. Mặc cho cô đang cười sặc sụa vì cái ôm từ sau của anh. Cô thuộc loại người rất dễ cười khi có người đụng từ phía sau.

- Mới sáng sớm mà hai người có vẻ náo nhiệt nhỉ? – giọng nói trêu trọc của Vũ khiến cả hai giật mình vội vàng đứng thẳng người lên.

- Cậu dậy sớm nhỉ? – Phong cố ý đổi chủ đề trong khi cô đang đỏ lựng mặt đằng sau anh.

- Chứ sao. Nếu không làm sau có thể thấy cảnh náo nhiệt đó nhỉ,đúng không Xuân. – anh cố ý nhấn giọng.

- Dạ…em… - cô ấp úng.

- Thôi nào…có gì sao? – Phong xen vào.

- Không…nói vu vơ thôi mà. – Vũ cười tỏ vẻ “ngây thơ”.

Xuân im lặng, cúi đầu rồi bỏ chạy một mạch đi mà không dám quay đầu lại nhìn. Trong khi đó, Phong lại nhìn cố rất chăm chú, đôi mắt ấy có chút gì đó luyến tiếc nhưng anh lại vẫn khẽ cười.

Trong lúc đó, thì Vũ lại hướng ánh mắt tinh ranh kìa vào Phong, nụ cười khoái trá, nham hiểm. Anh lắc đầu rồi khẽ vỗ vai Phong. Cả hai bước song song xuống phòng ăn trong ánh mắt nghi hoặc của Phong.

……………………………….

Lại một buổi sáng với sự họp mặt đủ của bốn người: Băng, Phong, Vũ và Triệt.

Vẫn như mọi khi, Vũ và Phong thường rôm rả về một vấn đề nào đó nhưng thực chất chủ yếu là Vũ nói, lần này thì có thêm sự góp mặt của Triệt.

Xuân cũng mừng thầm vì có vẻ như là Triệt cũng đã thích ứng được với ngôi nhà mới này. Cô đứng từ trong bếp nhìn ra, ánh mắt chợt dừng ở Băng.

Khuôn mặt của anh có chút gì đó cô độc. Từ đầu buổi tới giờ, chủ yếu anh chỉ im lặng, lâu lâu khẽ mỉm cười vì một cái tin nào đó từ ba người kia.

Tim cô lại chợt loạn nhịp mà không hiểu vì sao. Vội quay đi, hít thật sâu để giữ lại bình tĩnh nhưng sao mà khó quá vậy.

- Xuân, em làm gì trong đó thế, ra đây đi. – giọng nói của Phong làm cô giật mình.

Vội vàng, cuống quít đặt quả táo đang gọt dở kia xuống bàn rồi chạy vội ra ngoài.

- Dạ, anh cần thêm gì nữa sao? – cô hỏi.

Phong chợt bật cười khi nhìn bộ dạng hớt hãi của cô, Triệt cũng thế vội tiến lại gần kéo tay cô về phía bàn ăn. Ánh mắt của cô chợt chạm vào đôi mắt đen tĩnh lặng ấy của Băng khiến cô có chút gì đó bối rối, vội vàng rụttay lại nhưng bị cậu nắm chặt quá nên không thể rút ra được nên càng bối rối hơn.

Triệt nhận ra điều đó ở Xuân, nó một phần nào đó khiến trái tim cậu quặn đau. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy thực sự ghét cậu tới thế sao? Đã “phũ phàng” từ bỏ tình cảm của cậu, giờ cả một việc nhỏ đó cũng không được? Nhưng càng như thế, cậu càng muốn giữ cô lại, không muốn buông ra. Làm sao thế được chứ, cậu không muốn gượng ép. Cậu biết Xuân là người rất ít khi từ chối người khác, việc cô từ chối cậu chắc chắn sẽ khiến cô khó xử nhiều lắm. Mặc dù biết và không muốn khiến cô khó xử thêm nhưng cậu không thể, cậu không muốn từ bỏ cho dù hi vọng là rất bé.

- Có chuyện gì sao? – cô cúi gằm mặt xuống muốn tránh ánh nhìn của Băng, cuối cùng cũng đã rút tay ra được.

- À, thật ra là vừa rồi khi về họp mặt gia đình, ông nội của bọn anh muốn nhân dịp này mọi người nên cùng nhau đi du lịch. Địa điểm là đảo BoraBora. Nó rất đẹp. – Vũ nói.

- Vâng. – cô gật đầu. Thế thì tốt rồi.

- Tớ muốn cậu đi cùng tớ và mấy anh. – Triệt mỉm cười thích thú.

- Hả??? Sao…sao lại… - cô ngạc nhiên.

- Đúng rồi, em tới đây là vì bọn anh, giờ thì em phải nghe lờichứ. – Phong cười, giả bộ nghiêm túc, đôi mắt của anh chợt sáng lên khi nhìn bộ dạng lúng túng đó.

- Em…em…

Băng im lặng không nói gì, nhìn ba người kia chất vấn Xuân, không hiểu sao trong lòng có chút gì đó không thoải mái. Anh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.

- Được rồi, bảo cô đi thì cứ đi đi. Dù gì cũng đang là nghỉ lễ, ở đây thì cô làm gì chứ, đi có khi là giúp ích cho ai đó hơn đấy. – giọng nói của anh lạnh lùng phá vỡ không khí vui đùa kia.

- Dạ??? – cô nhìn anh khó hiểu.

- Sao? – anh nhìn cô một cái khó chịu.

- Em…vâng. – cô gật đầu. Vì cô biết có nói gì cũng không thể thay đổi ý kiến của anh được.

Nhìn thấy cô đồng ý, mọi người khẽ nở nụ cười hài lòng nhưng có thật là mọi người cảm thấy vui không?

Phong khẽ xoa đầu cô, lòng có chút gì đó khó hiểu, đôi mắt của anh dường như đang che giấu một nỗi sợ gì đó, một cái cảm giác giống như sắp vuột mất thứ mình muốn.

Băng đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi bàn ăn thù khựng lại vì bóng người đang bước tới.

Khuôn mặt bầu bĩnh đang ẩn hiện qua mái tóc dài buông thẳng. Đôi mắt đen như muốn che giấu điều gì đó. Môi khẽ mỉm cười. Người con gái đó trông thật dịu dàng trong bộ váy lụa hồng, chiếc thắt lưng to bản màu đỏ làm nỗi bậtvóc dáng cân đối, cô bước thật duyên dáng trên đôi cao gót màu trắng.

- Mọi người chuẩn bị đi du lịch sao? Em đi cùng được chứ. – cô cấttiếng nói.

Mọi người ở đó nhất thời bất ngờ nên đều im lặng không nói gì. NhưngBăng thì khác, từ đầu tới giờ, đôi mắt của anh vẫn thế, lạnh giá đến đáng sợ.Không một cảm xúc nào lộ ra chứng tỏ anh vui, buồn hay tức giận.

Người con gái đó cũng nhận ra được cái nhìn đó, liền quay qua cúi chào, nở một nụ cười cực kì thu hút. Anh đáp lại vẫn là ánh nhìn đó, không một cảm xúc.

- Về rồi sao? tất nhiên là được rồi, rất hoan nghênh đúng không Băng. – Vũ cười, anh liếc nhìn Băng từ nãy giờ đứng im ở đó một cách ái ngại.

Băng nhìn cô gái đó một lúc, đút tay vô túi rồi quay đi không nói.Đi được vài bước anh dừng lại:

- Thế nào cũng được.

Nói xong anh đi một mạch lên phòng mình và không quan tâm những gìsẽ xảy ra phía sau.

Sau khi Băng đi, căn phòng rơi vào tình trạng yên ắng bất thường.Xuân đứng nhìn dáng người của Băng đang dần mất, không hiểu sao cô lại thấy có vẻ như Băng không thích cô gái này lắm. Sao thế? Cô ấy xinh lắm mà, đến cô cũng phải xao xuyến ấy chứ.

- Chào em, chị là Mỹ Tiên, em là Xuân đúng không? Chúng ta làm quen nhé. Rất vui khi được đi cùng em, thế thì đỡ lạc lõng rồi. Giúp đỡ nhaunhé. – người con gái đó quay ra mỉm cười với Xuân, đưa tay ra muốn bắt tay vớicô.

Cô cũng đưa tay ra một cách máy móc.

- Vâng, không dám làm phiền chị đâu ạ. – cô mỉm cười đáp lại.

Người con gái đó gật đầu hài lòng rồi quay qua nói gì đó với ba người con lại để cô đứng đó. Cô cũng không lấy làm phiền về điều đó nên cũng âm thầm rút lui.

Nhưng quả thật cô đang thắc mắc, cái bắt tay lúc nãy là ý gì? Sao cô lại cảm thấy có chút gì đó… Một điều gì mà cô không giải thích được. Ánh mắt đó, lúc nãy khiến cô cảm thấy nghẹt thở dù đó chỉ là một giây thoáng qua rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #alambacada