chương 24
" tiểu Vũ, ta vào được không." bên ngoài phòng Lưu Vũ vang lên tiếng gõ cửa.
" được, huynh đợi một chút."
Rikimaru nhìn Lưu Vũ đứng trước cửa phòng, y chỉ mặc lý y,tóc còn hơi ẩm ướt. Lưu Vũ mời Rikimaru vào trong rồi đóng cửa lại.
" huynh có chuyện gì muốn nói với đệ sao?" Lưu Vũ châm trà, đưa cho Rikimaru một chén rồi cũng ngồi xuống. thấy Riki mang vẻ mặt muốn nói lại thôi liền lên tiếng hỏi.
" lần này ta tới kinh thành, có ghé qua Lưu phủ." Rikimaru vừa nói vừa rút ra lá thư trong ngực áo đưa cho Lưu vũ. " mong đệ tha thứ vì ta đã tự ý đi vào mà không có sự cho phép. trong lúc tìm kiếm xung quanh ta có tìm được cái này." nói xong liền im lặng nhìn Lưu Vũ mở lá thư.
Lưu Vũ không biết là ở Lưu phủ còn có mật thất, nhìn thấy nét chữ quen thuộc của phụ thân, hốc mắt hơi đỏ lên.
Sơn Hà đồ, Thiên triều, những thứ mà Lưu phụ nhắc đến trong thư không phải là y không biết. Thiên triều cùng Thiên đế là một sự tồn tại vô cùng thần thánh, cũng là điều cấm kị không thể nhắc đến.
y còn nhớ ngày bé đã từng có hai người đến tìm cha.
cha Lưu Vân thả tiểu Vũ xuống cho Lưu Phong trông nom rồi biến mất cùng hai người nọ. hoá ra là Lưu phủ còn có mật thất.
mặc dù đã qua rất lâu, Lưu Vũ vẫn nhớ rằng hai vị bằng hữu đó của cha một người họ Cố, người còn lại, họ Châu.
vị thúc thúc họ Châu đó khi đến có đưa theo một đệ đệ, tên là Châu Kha Vũ. là một tiểu ma vương lầm lì khó ưa. Lưu Vũ không dám tới gần tiểu hài nhi này bởi mỗi lần Châu Kha Vũ để nhìn thấy là lại bóp má y, hết dụ dỗ đến đe doạ muốn tiểu Lưu Vũ gọi mình là ca ca mặc dù y hơn tuổi hắn.
tiểu Lưu Vũ ngày bé trắng trắng mềm mềm, hai má sữa tròn vo cực kỳ đáng yêu nên ai cũng muốn nhéo một cái, Lưu Vũ cũng không có gì bài xích nhưng mà người đó bẹo má y rất lâu, lại còn há miệng cắn. để lại trên gò má trắng mềm một vòng dấu răng đều tăm tắp.
đại ca y khi nhìn thấy còn hốt hoảng hỏi Lưu Vũ bị tiểu cẩu nơi nào cắn, để huynh đi làm thịt nó. lại nhìn đến tiểu Kha tử đang ôm mặt, trên tay nắm chặt một cái răng cửa còn dính chút máu thì phì cười, tiểu Vũ nhà hắn cũng không phải dạng vừa nha.
suốt một tháng trời hai vị bằng hữu của Lưu Vân tới chơi, mỗi ngày của tiểu Vũ nhi đều xoay quanh việc chơi đùa cùng Kha tử hoặc cùng đại ca Lưu phong đi dạo đây đó. chính xác hơn là Châu Kha Vũ chạy theo bắt đền Lưu Vũ vì đã đấm gãy cái răng cửa của mình.
đoạn ý ức vui vẻ ùa về làm cho Lưu Vũ bất giác mỉm cười. đã qua lâu như vậy rồi. không biết Kha tử thế nào rồi nhỉ.
còn về Thiên triều, phụ thân đã từng nói với tiểu Lưu Vũ rằng Thiên triều là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ. thứ vũ khí mà Thiên đế tạo ra không được phép xuất hiện trên đời . Sơn Hà đồ, thứ này buộc phải huỷ đi cho dù nó có là gì đi nữa.
" tiểu Vũ...." Rikimaru gọi, thành công đưa Lưu Vũ quay về thực tại. y thấy Lưu Vũ hoàn hồn mới đưa cho Lưu Vũ mảnh ngọc. " đây là mảnh ngọc cha đệ nói trong thư."
Lưu Vũ nhận lấy, im lặng nhìn mảnh ngọc. lại nghĩ đến đây là món quà cuối cùng mình được nhận từ cha nương, sống mũi bỗng cay cay. y đeo sợ dây lên trên cổ, mặt ngọc lạnh băng tiếp xúc với cơ thể tạo nên xúc cảm thoải mái. đeo nó bên mình, Lưu Vũ cảm thấy như Cha nương đang ở bên cạnh mình vậy.
tuy nhiên
mảnh huyết ngọc này y đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải. nhưng tạm thời Lưu Vũ lại
không nhớ ra là nhìn thấy nó ở đâu.
" Rikimaru, huynh có biết chuyện gì về Sơn Hà đồ không? có thể nói với đệ không ?"
Rikimaru cũng đoán Lưu Vũ sẽ hỏi chuyện này, y kể lại những gì mình biết cho Lưu Vũ nghe, nhưng không nhắc đến Cố gia trang và người nhà họ Cố.
giống như Lưu Vân, Rikimaru mong muốn Lưu Vũ sống một cuộc sống bình an, không dính dáng bất cứ điều gì với Thiên triều. tranh đấu dọc ngang thiên hạ, một chút cũng không nên dính dáng đến Lưu Vũ.
y muốn nụ cười tràn ngập ánh dương ấy vẹn nguyên như thuở ban đầu, y muốn cuộc đời Lưu Vũ cứ thế bình lặng dịu yên. mãi là thiếu niên bạch y xinh đẹp không nhiễm bụi trần.
trái tim này của Rikimaru, nó đã không còn đập vì chủ nhân của mình nữa.
Rikimaru yêu Lưu Vũ, từ rất lâu rồi.
Rikimaru còn nhớ rất rõ, đôi mắt một mí to tròn ló ra khỏi người sư phụ tò mò nhìn y, nhớ ngày tiểu Lưu Vũ bé xinh chạy theo sau mình, môi châu khả ái luôn miệng gọi ca ca ca ca thật ngọt mặc dù khi ấy Rikimaru rất ngại ngùng không dám chơi cùng Lưu Vũ, lại không dám đi nhanh sợ Lưu Vũ vì chạy theo y mà vấp ngã. nhớ đến nụ cười ngọt ngào luôn thường trực trên môi của tiểu Lưu Vũ khi được chơi cùng với y. khi bàn tay nhỏ bé của Lưu Vũ nắm lấy đôi tay y, cả hai cùng chạy trên thảo nguyên xanh ngát, hải đông thanh bay lượn trên bầu trời.
nhớ điệu múa xinh đẹp dưới trăng của thiếu niên Lưu Vũ. nhớ lễ hội hoa anh đào hai người cùng nhau đi dạo. nhớ đến thiếu niên Lưu Vũ lần đầu bối rối không biết làm sao để mặc yukata, dáng vẻ y xoay qua xoay lại tự ngắm bản thân trong bộ trang phục lễ hội mùa hè đông doanh.
y nhớ cả ngày hôm ấy, tuyết phủ trắng bầu trời Rikimaru bị kẻ thù của cha ám sát, Lưu Vũ xui xẻo bị liên luỵ theo y. Rikimaru bị chúng đánh văng xuống vực, là Lưu Vũ không tiếc mạng sống lao xuống kéo tay y. nhìn Lưu Vũ nước mắt dàn giụa cố gắng giành giật lại sự sống cho mình, Rikimaru không đành lòng mà buông tay.
Lưu Vũ, đệ xứng đáng sống một cuộc sốt tốt đẹp. con đường Lưu Vũ đi nếu không thể trải đầy hoa thì Rikimaru không cho phép có đất đá hay gai nhọn. y bằng lòng quét sạch mọi vật cản đưa Lưu Vũ tiến về phía trước, lấy danh nghĩa của kiếm sĩ Samurai ra thề.
" Riki, đệ sẽ cố gắng không để bản thân bị cuốn vào nguy hiểm." chuyện về Sơn Hà đồ, y bất chấp muốn tra rõ nguyên do. cho dù y muốn trốn chạy cũng sẽ có kẻ tìm đến gây phiền phức. vậy không bằng thẳng thắn đối mặt tìm ra chân tướng.
" tiểu Vũ, ta chỉ mong đệ hãy cố gắng sống thật tốt, đừng để Lưu bá phụ phải phí hoài công sức, được không? ta biết đệ sẽ không bỏ qua chuyện này, nhưng nếu có gì đệ có thể nói với ta, ta sẽ nghĩ cách cùng đệ vượt qua" Rikimaru biết chắc chắn Lưu Vũ sẽ không để yên, mặc dù sợ người sẽ bị nguy hiểm. nhưng y chính là muốn dung túng cho Lưu Vũ. vô điều kiện.
"cảm ơn, Riki." Lưu Vũ để yên cho Rikimaru xoa đầu, mỉm cười dang tay ôm chầm lấy y. người trước mặt thoáng chống cứng đờ người nhưng rồi cũng đưa tay ôm lấy.
thoáng chốc Rikimaru tưởng như mình đang quay trở về tháng ngày tươi đẹp trong quá khứ. tiểu Lưu Vũ cũng dang tay ôm lấy y như vậy. Rikimaru là điểm tựa tinh thần cho Lưu Vũ, vô cùng dịu dàng ấm áp như nắng xuân. Rikimaru mang lại cho Lưu Vũ cảm giác rất an toàn, rất khác so với mọi người,ở đâu đó nơi Riki, Lưu Vũ nhìn thấy hình bóng của Lưu Phong. giống như cho dù trời có sập xuống, Riki cũng sẽ chống đỡ giúp y.
Riki, cảm ơn huynh đã quay lại.
tiễn Rikimaru trở về, Lưu Vũ tháo mảnh huyết ngọc trên cổ xuống đưa đến gần ánh nến quan sát. tạm thời y vẫn chưa biết trong mảnh ngọc cất giấu bí mật gì, hay là nó chỉ đơn giản là quà tặng của phụ thân.
nhưng khoan.
có cái gì đó xẹt qua não, Lưu Vũ cau mày, cứ như vậy nhìn chằm chằm mảnh ngọc dưới ánh nến một hồi lâu.
Nạp Lan Tuyết ngay trong đêm chạy đến một biện viện nằm sâu trong rừng. chủ nhân chỗ này là kẻ khá bừa bộn. nhưng đồ đạc tưởng như tuỳ tiện mà quăng lung tung nhưng lại rất có quy luật , rất nhiều lần Nạp Lan Tuyết tới nơi này nhưng chưa bao giờ thấy những món đồ vứt bừa bãi khắp nhà xê dịch. khắp nơi bị bới tung lên nhưng không làm cho người ta có cảm giác chán ghét, ngược lại lại có cảm giác nó nên là như vậy.
" đồ ở dơ mà lại mắc chứng ám ảnh cưỡng chế này." Nạp Lan Tuyết rủa thầm, y sải chân bước vào gian nhà bên trong, nhìn người đang nằm trên giường nhàn nhã uống rượu. thấy có người đến cũng không buồn nâng mi.
triệt để coi Nạp Lan mỹ nhân thành không khí.
" này đồ say xỉn, ông đây tới báo tin mà đạo tiếp khách của nhà ngươi thế này à?" Nạp Lan Tuyết nghiến răng, muốn một chưởng bổ chết hắn.
lúc này Lưu Chương vốn đang cụp mắt mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, không phải là bộ dang say xỉn mơ màng, con ngươi sáng quắc trong đêm, nếu không phải trên người hắn thoang thoảng mùi rượu thì không ai nghĩ hắn đang say. hắn nâng bầu rượu lên uống một hớp, lười biếng nhấc chân chỉ chỉ cái ghế trúc bên cạnh.
" ngồi xuống."
Nạp Lan Tuyết không tình nguyện nhưng vẫn vén vạt áo ngồi xuống, thuận tay rót chén trà, đến khi đưa lên miệng mới phát hiện đây cũng là rượu.
" mẹ kiếp đồ tửu quỷ, chỗ ngươi không có cái gì ngoài rượu à."
" có nước ngâm chân."
" ....." thật muốn bóp chết hắn.
" có chuyện gì nói đi?"
" có người để ý tới món đồ mà ngươi nhờ ta rao bán, hơn nữa y biết tên thật và lai lịch của nó."
Lưu Chương im lặng nhìn chằm chằm vào giá nến đằng trước, thật lâu không lên tiếng.
" người đó tên gì." cuối cùng hắn hỏi.
" Lưu Vũ."
tay cầm bầu rượu của Lưu Chương run lên nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. tuy nhiên vẫn bị Nạp Lan Tuyết nhìn thấy. y nheo mắt rồi đột nhiên hỏi.
" huynh đệ thất lạc của nhà ngươi à, cả hai đều họ Lưu." tuy nhiên hắn cũng biết là không thể nào, hai ngươi khác nhau một trời một vực, y không thể liên hệ được chút xíu liên quan nào giữa con hàng ở bẩn này với Lưu Vũ như đoá sen kia.
Lưu Chương cười cười lắc đầu, hắn ngồi thẳng dậy quăng bình rượu vào trong góc, lảo đảo đi đến đằng sau bình phong sột soạt thay y phục. đến khi bước ra đã trở thành một người khác, hoàn toàn không có bất kì bộ dáng say xỉn bất cần khi nãy.
mạch tựa nhân như ngọc, cao quý vạn phần. khí chất vương giả cũng theo đó tản ra.
Nạp Lan Tuyết chói mù mắt. cuối cùng Lưu ở bẩn này cũng thoát xác rồi.
ai mà nghĩ được người trước mặt hắn đây chính là nhiếp chính vương cao quý của Nam Tấn đây.
nhìn thấy điệu bộ khoa trương của y Lưu Chương cũng lười quản. nhấc chân đạp tên đang ngồi trên ghế trúc.
" chúng ta vào thành." ta muốn đi gặp cái người tên Lưu Vũ đó.
" .... được."
#lải lơ, toi trở lại rùi đây ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com