Only A Little Scared ~ Ultra Magnus x HUMAN! FEMALE! Reader (TFP)
CHỈ SỢ HÃI MỘT CHÚT
Góc nhìn của Y/N ~
Tôi đã xem Wheeljack và Bulkhead chơi bóng lốp, Ultra Magnus miễn cưỡng đỡ lại cho cả hai. Tôi khịt mũi cười khi anh ấy bắt được quả bóng bằng một tay, vẻ mặt khó chịu trắng trợn. Wheeljack nhanh chóng chán nản và đi ngang qua tôi. Tôi nhảy lên qua lan can của sân ga dẫn đến văn phòng của Fowler và đáp xuống vai anh ấy cách đó vài mét. Ultra Magnus nhìn tôi sắc lẻm.
"Cô Y/N, cô không có ý thức gì cả à?!" Anh ấy kêu lên. "Nếu chỉ thiếu môt tấc, có thể bị thương nặng!"
"Đó chỉ là 'nếu'. Và Jackie dù sao cũng sẽ bắt được tôi." Tôi vặn lại. Ultra Magnus thu hẹp tầm nhìn của mình và đi lo việc khác. Optimus tình cờ nghe được tất cả và tiếp cận chúng tôi. Tôi thích anh chàng to lớn này. Anh ấy giống như một người cha và không nghiêm khắc như Ultra Magnus. Anh ấy không cố gắng kiểm soát tình hình như Goldilocks. (A/N ~ Đó là biệt danh của tôi dành cho Ultra Magnus. Bạn không thể quá hung hăng và không thể quá thụ động nếu muốn thân thiết với anh ấy.) Nhưng một lần nữa, có điều gì đó hấp dẫn hơn về cô máy quá nghiêm ngặt.
"Y/N, tôi hiểu rằng bạn biết rõ mối nguy hiểm mà bạn đang tự đặt vào, nhưng có lẽ bạn nên thử nhìn hành động của mình qua góc nhìn của Ultra Magnus." Optimus nói. Tôi chế giễu.
"Làm so tôi có thể nhìn mọi thứ từ góc nhìn của anh ấy? Chúng tôi hoàn toàn đối lập!" Tôi kêu lên.
"Vậy thì sẽ mất nhiều thời gian hơn và cậu sẽ phải cố gắng hơn nữa để nhìn nhận mọi việc theo cách của anh ấy." Optimus nói thẳng. Tôi gắt gỏng. Quang học của nhà lãnh đạo vĩ đại lấp lánh. Anh ấy đang lên kế hoạch gì đó và tôi biết mình sẽ không thích điều đó. "Cho đến khi bạn học được cách nhìn mọi thứ theo cách của anh ấy, anh ấy sẽ là người giám hộ tạm thời của bạn." "CÁI GÌ?!" Cả Ultra Magnus và tôi đều hét lên cùng một lúc. "Thưa ngài, với tất cả sự tôn trọng, tôi không thể chịu trách nhiệm về cô ấy được! Cô ấy điên rồi!" Magnus đã hét lên.
"Ôi thật là đau lòng." Tôi lẩm bẩm. "Tôi chỉ hơi điên một chút thôi! Có khác biệt đấy." Một nụ cười nhếch mép khác thường xuất hiện trên khuôn mặt của Prime.
"Tìm ra đi," anh nói, bướ đi. "Tôi có việc phải làm." Tôi nhìn Magnus và anh ấy nhìn tôi.
"Đây sẽ là niềm vui." Cả hai chúng tôi đều trừng mắt nhìn Wheeljack. "Cái gì?! Nó sẽ không bao giờ như vậy!"
~Một tuần sau~
Tuần vừa qua được ghép đôi với Magnus thật kinh khủng. Cả hai chúng tôi đêu phàn nàn với Optimus, nhưng anh ấy chỉ nói hãy cố gắng hơn nữa và đôi khi còn cười khúc khích. Nó làm tôi nhớ đến Yoda. Thật khôn ngoan nhưng dường như lại điên rồ. Mặc dù tôi chưa bao giờ muốn thừa nhận điều đó, mặc dù Ultra Magnus khiến tôi khó chịu nhưng tôi đã phải lòng anh ấy. Tôi ngày càng hành động thô lỗ hơn với anh ấy khi tình cảm ngày càng lớn, hy vọng nó sẽ ngừng lớn lên. Rồi đến ngày Ultra Magnus đưa tôi đi trinh sát.
"Y/N, đừng chạm vào đó. Đó là cây thường xuân độc." anh ấy nói. Tôi đảo mắt. "Tôi biết! Không phải là tôi không đi trại hè trong 5 năm đâu." Tôi chế giễu.
"Trại hè à?" anh ấy lặp lại.
"Nếu anh thực sự quan tâm và trò chuyện với tôi anh sẽ biết đó là gì." Tôi nói nhẹ nhàng và bước tiếp. Magnus sải bước bên cạnh tôi và tôi dần dần phải chạy bộ mới theo kịp. Sau đó, Ultra Magnus được gọi đến.
"Vâng... được rồi... CÁI GÌ?! ... Không! Optimus-... *thở dài* Vâng thưa ngài, tôi hiểu. Magnus ngắt liên lạc. Ultra Magnus nhìn xuống tôi. "Cây cầu đang trục trặc. Họ không biết phải mất bao lâu nữa nó mới được sửa chữa hoàn toàn." Mắt tôi mở to.
"Điều đó có nghĩa là..."
"Chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây cho đến khi có thông báo mới... cùng nhau." Ultra Magnus lẩm bẩm. Tôi quỳ xuống.
"KHÔNG! Không thể nào!" Tôi đã khóc một cách kịch tính. Một lúc sau tôi bật cười. "Ôi chú ơi, tôi đúng là một kẻ lập dị! Một kẻ lập dị ngu ngốc." Ultra Magnus nhìn tôi với vẻ bối rối.
"Bạn ổn chứ? Điều ngày trông có vẻ giống như sự cuồng loạn." anh ấy nói. "Tôi ổn. Chỉ là tôi luôn cảm thấy buồn cười khi trích dẫn một bộ phim." Tôi cười khúc khích. Ultra Magnus lắc đầu và lao đi. "Anh đi đâu?"
"Để tìm một nơi có thể nuôi sống cả hai chúng ta nếu chúng ta phải cắm trại." Ultra Magnus trả lời.
"Chà, có lẽ anh nên đi hướng khác. Anh biết đấy, hướng dòng suối không chảy phải không?" Tôi gọi lớn và chỉ vào con lạch bên cạnh chúng tôi. "Thông thường, đi theo dòng chảy sẽ đưa anh đến với nền văn minh nhân loại. Với anh, chúng tôi sẽ không muốn điều đó." Ultra Magnus dừng lại và nhìn tôi.
"Nếu bạn chắc chắn về bản thân, hãy dẫn đường." anh ấy nói. Tôi giận dữ và đi ngược dòng nước, Magnus theo sau.
Tôi đẩy bụi cây sang một bên và mỉm cười.
"Ồ, anh biết gì không, một khu đất trống. Và có nguồn của dòng suối." Tôi nói, chỉ vào một cái ở phía bên kia khu đất trống. Ultra Magnus bước vào khoảng đất trống, nhìn xung quanh.
"Nó... thỏa đáng." Anh nói. Tôi nhìn anh như thể anh bị điên.
"Anh bạn, thiên nhiên sẽ không đáp ứng được mọi mong đợi của cuộc sống hiện đại. Đó là vẻ đẹp của nó." Tôi nói. "Tôi đói." Sau đó tôi cười toe toét. Tôi đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn Magnus. "Tôi sẽ quay lại." Tôi chạy đi.
Tôi quay lại với một con thỏ chết. Ultra Magnus đang dọn dẹp.
"Tôi đã nói là tôi sẽ quay lại." Tôi nói. Anh ấy nhìn tôi. Tôi đã mong đợi sẽ thấy sự tức giận nhưng thật ngạc nhiên, tôi lại thấy... lo lắng.
"Đừng bao giờ làm điều đó nữa!" Anh kêu lên, giọng có chút dao động. Tôi chớp mắt.
"Tôi đã nói là tôi sẽ quay lại mà." Tôi lặng lẽ nói. Tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Tôi nuốt khan và cố nở một nụ cười tự mãn. "Tôi cần thức ăn."
"Làm sao cậu-" Ultra Magnus vừa nói vừa nhìn con vật đã chết.
"Như đã nói, trại hè." Tôi trả lời. Tôi đi lột da con thỏ, chôn tấm da. Sau đó, tôi nhóm lửa và nấu nó. Ultra Magnus quan sát tôi làm vậy với sự tò mà vô cùng. Nó thật dễ thương. Khi tôi đã nấu chín con thỏ hoàn toàn, tôi bắt đầu ăn nó.
"Tại hè như thế nào?" Tôi giật mình, choáng váng trước câu hỏi bất ngờ. Tôi nhìn Ultra Magnus. Anh ấy đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhìn tôi chăm chú.
"Chà, thực sự rất khó khăn. Rất nhiều đứa trẻ van xin được về nhà vào ngày đầu tiên. Hầu hết đều là những cô gái giàu có, đã quá quen với cuộc sống xa hoa nên không thể chịu khó khăn. Ngày đầu tiên, họ hét vào mặt một con bướm." Tôi cười khúc khích khi nhớ lại kịch bản đó. "Có một cô gái rất tuyệt ở đó và chúng tôi đã trở thành bạn bè. Cô ấy đến từ Ireland. Có mái tóc màu hoàng hôn và đôi mắt xanh lục sáng. Cô ấy cũng rất thấp. Tôi đặt biệt danh cho cô ấy là Leprechaun Lassie. Cô ấy có biệt danh đó. Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều có biệt danh, từ chối gọi cô ấy bằng tên thật. Chúng tôi đẽo gọt những bức tượng nhỏ bằng gỗ, bơi trong nước hồ lúc bốn giờ sáng, săn bắt và nấu món ăn của riêng mình, quấn đom đóm vào tóc và nói chuyện hàng giờ về việc chúng tôi lớn lên sẽ là những cuộc phiêu lưu cho đến khi mặt trăng xuất hiện trong trại." Ultra Magnus mỉm cười.
"Nghe có vẻ như là một người bạn tốt," anh nói.
"Đúng vây. Nhưng cô ấy phải rời trại sơm một tuần trong chuyến thám hiểm kéo dài ba tuần của chúng tôi. Cô ấy rơi khỏi vách đá mà chúng tôi đang leo núi và dây an toàn của cô ấy bị đứt. Rơi xuống hai mươi Foot. Cô ấy thật may mắn khi thoát ra khỏi đó với một chân bị gãy và ba chiếc xươn sườn bị nứt. Trướ khi lên xe cấp cứu, cô ấy mỉm cười với tôi và nói 'Tôi là một cô gái may mắn, nhỉ Y/N?' Và chỉ vào cô ấy và nói 'Không. Bạn là yêu tinh Lassie, và cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đi du lịch khắp thế giới. Yêu tinh không nói dối.' Cô ấy cười và được đưa đến bệnh viện. Tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa." Ngọn lửa bùng lên. Cả hai chúng tôi đều im lặng. Một lúc sau, tôi đứng dậy và vươn vai. Ultra Magnus nhìn tôi. Anh ấy đang nghĩ. "Anh có sao không?"
"Y/N, bạn đã bao giờ ghét ai đó đến mức yêu họ chưa?" anh ấy hỏi. Tôi tạm dừng.
"Thực ra là có." Tôi trả lời. "Tại sao?" Có sự im lặng giữa chúng tôi. Tôi nhìn vào quang học của Magnus... và có gì đó đã xảy ra. Nhungwxlaafn anh khiển trách tôi... không phải vì anh nghiêm khắc. Anh ấy quan tâm đến tôi. Anh ấy... yêu tôi. Đó là lí do tại sao anh lại lo lắng thay vì tức giận khi tôi quay lại. Nước mắt hình thành trong mắt tôi và tràn trên má tôi.
"Tại sao bạn khóc?!" Ultra Magnus vội vàng hỏi.
"Tôi thật là ngốc nghếch với anh." Tôi nức nở. "Và tất cả chỉ vì tôi không muốn gắn bó với anh." Tôi sụt sịt, Ultra Magnus nhìn tôi đầy bối rối. "N-nhưng anh đã đ-đã. Anh đã yêu em rồi." Tôi lau nước mắt, cố gắng dừng lại. Sau đó, tôi cảm thấy có cái gì đó ôm lấy tôi. Tôi ngước lên và thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi flannel xanh đỏ, tóc nâu và mắt xanh. "M-Magnus?"
"Đúng." Anh ấy đã phản hồi. Tôi tựa đầu vào ngực anh. Tôi không cần phải nói gì thêm. "Anh biết, Y/N," anh thì thầm, hôn lên đỉnh đầu tôi.
------------------------------------------------------------------------------
1837 từ
MỌI NGUỜI NHỚ BÌNH CHỌN CHO MÌNH NẾU THẤY HAY NHA! CẢM ƠN Ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com