Chương 16 :Lặng Giữa Tàn Tro
Gió thổi qua khe cửa sổ để mở, mang theo hơi lạnh của buổi chiều muộn. Tôi đứng bên bàn làm việc, tay lật nhẹ một trang tài liệu đã ngả màu. Là hồ sơ cũ mà tôi lén lấy từ thư viện tầng ba — nơi Park Jae Hyun hiếm khi bước vào.
Hồ sơ về vụ cháy mười năm trước.
Tên tôi có trong đó, được đóng dấu "sống sót" kèm dấu vân tay và mô tả thương tích. Nhưng có điều gì đó... không khớp. Danh sách trẻ em tử nạn trong vụ cháy thiếu hai cái tên. Trong trí nhớ mơ hồ của tôi, chúng nó từng ở cùng phòng. Rất ồn ào. Rất sống động. Rồi đột nhiên... biến mất.
Tôi siết chặt tờ giấy trong tay. Cảm giác mơ hồ như có bàn tay vô hình đang siết cổ mình. Nhẹ nhàng, từ từ, như chính cách Park Jae Hyun kiểm soát tôi mỗi ngày—không cần bạo lực, chỉ cần sự tồn tại.
Tôi không nghe thấy tiếng hắn bước vào, nhưng hơi thở Alpha quen thuộc đã chạm vào gáy tôi như một lưỡi dao lạnh.
"Lại tò mò thứ không nên tò mò à?" Giọng hắn vang lên sau lưng, nhẹ như gió lướt.
Tôi không quay lại. "Sao anh không bao giờ kể gì về ngày hôm đó?"
"Vì cậu không cần biết." Hắn bước đến gần, tay khẽ đặt lên vai tôi. "Chuyện quá khứ... chỉ khiến cậu thêm rối trí."
"Và tôi phải cảm ơn vì được sống sót, đúng không?" Tôi cười nhạt. "Trong khi chính người cứu tôi lại là kẻ che giấu mọi thứ."
Hắn im lặng vài giây.
"Seung Joo," hắn nói, giọng trầm xuống, "có những thứ cậu biết rồi, sẽ không còn tin vào bất kỳ ai nữa. Kể cả bản thân."
Tôi quay lại, mắt nhìn thẳng vào hắn. "Tôi đã không còn tin anh từ lâu rồi."
Ánh mắt hắn động lại một khắc, rồi lập tức lạnh băng. Hắn rút tay khỏi vai tôi, quay lưng đi.
"Được thôi. Tò mò thì cứ tò mò. Nhưng nhớ lấy, một khi đã đào sâu, sẽ không có đường quay lại."
Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng hắn.
Tôi đứng đó rất lâu, tay vẫn cầm chặt tập hồ sơ. Tim tôi đập nhanh, không phải vì sợ—mà vì một cảm giác rùng mình: Nếu ngày hôm đó, người cứu tôi không phải là anh hùng, mà là thủ phạm?
Liệu có khi nào... chính hắn liên quan đến cái chết của ba mẹ tôi?
Tôi không muốn tin. Nhưng linh cảm mách bảo tôi: sự thật chưa bao giờ đơn giản.
Và nếu tôi không tự tìm ra nó, không ai sẽ làm điều đó thay tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com