Trắc trở
Những ngày tháng khởi nghiệp chật vật không chỉ thử thách sự bền bỉ mà còn đào sâu những góc khuất trong tâm hồn họ.
Hoàng Đức Anh, dù luôn cố giữ vẻ bình tĩnh và mạnh mẽ, nhiều lúc đêm về vẫn nằm thao thức giữa căn phòng trống, cảm giác bất lực dày vò. Anh tự hỏi liệu mình có đang làm đúng không?
Lan Hương cũng không dễ dàng gì. Cô vừa phải làm chỗ dựa cho anh, vừa giấu đi những lần mình gần như muốn buông xuôi vì quá mệt mỏi. Cô sợ nhất là nhìn thấy ánh mắt đầy áp lực của anh, sợ sự kiên cường ấy một ngày nào đó gãy đổ.
Hai người bắt đầu có những tranh cãi nhỏ, từ những chuyện vụn vặt trong công việc đến những nghi ngờ, lo lắng không nói thành lời. Những câu hỏi như “Anh có chắc mình nên tiếp tục?”, “Em không biết mình còn đủ sức gồng gánh không” cứ lặp đi lặp lại trong đầu họ.
Một lần, sau một ngày dài giải quyết sự cố khách hàng, Đức Anh mệt mỏi bật khóc trước mặt Lan Hương – lần đầu tiên trong đời anh để lộ sự yếu đuối. Cô ôm anh chặt, cả hai cùng khóc, cùng trút bỏ những gánh nặng giấu kín.
“Anh không phải chiến binh bất bại đâu,” cô thì thầm, “Em cũng không hoàn hảo, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Không phải vì giấc mơ, mà vì chúng ta.”
Từ khoảnh khắc đó, họ học cách chia sẻ nhiều hơn, không giấu giếm sợ hãi hay mệt mỏi. Mỗi khó khăn trở thành một bài học, mỗi thử thách là cơ hội để họ thấu hiểu nhau sâu sắc hơn.
Chặng đường phía trước vẫn còn dài và gập ghềnh, nhưng Đức Anh và Lan Hương đã tìm được trong nhau sức mạnh để không buông tay.
Khó khăn không chỉ dừng lại ở việc đối tác trì hoãn, chi phí tăng cao hay sức khỏe suy giảm. Áp lực đè nặng lên vai hai người càng lúc càng lớn, kéo theo hàng loạt hệ lụy.
Một buổi sáng, khi Đức Anh vừa mở cửa hàng mới, thì nhận được tin một trong những nhân viên chủ chốt bất ngờ xin nghỉ việc. Lý do không rõ ràng, chỉ để lại một lời nhắn vội vã khiến anh đứng hình: “Anh nên chuẩn bị tinh thần cho những thử thách phía trước.”
Điều này khiến dự án bị chậm tiến độ nghiêm trọng. Căng thẳng đẩy lên cao, khi những đối tác bắt đầu tỏ ý không hài lòng và cảnh báo có thể hủy hợp đồng.
Lan Hương – vốn đã kiệt sức – cũng phải đối mặt với những áp lực riêng. Những đêm dài lo toan giấy tờ, giải quyết mâu thuẫn nội bộ và giữ tinh thần cho Đức Anh, khiến cô đôi lúc tưởng chừng như gục ngã.
Có người bắt đầu hoài nghi về khả năng lãnh đạo của anh, làm giảm niềm tin nơi đối tác và khách hàng.
Một ngày nọ, sau cuộc họp căng thẳng, Đức Anh trở về nhà trong trạng thái gần như kiệt sức. Lan Hương nhìn anh, ánh mắt vừa thương vừa lo, nhưng trong lòng cô cũng đầy nghi hoặc: “Liệu chúng ta có đang cố gắng quá sức? Hay đây chỉ là giấc mơ không thuộc về chúng ta?”
Câu hỏi ấy, cô không nói ra, nhưng nó treo lơ lửng giữa hai người như một cái bóng lớn, đè nặng lên mỗi quyết định.
Sau những tháng ngày đầu thuận lợi, mọi chuyện dần chuyển biến khó khăn hơn bao giờ hết.
Mỗi sáng thức dậy là một trận chiến để anh có thể đứng vững trước công việc và những áp lực không ngừng đè nặng. Nhưng anh vẫn giấu Lan Hương, cố gắng không để cô lo lắng thêm.
Song song đó, công việc khởi nghiệp cũng không còn màu hồng. Một số nhà đầu tư ban đầu đầy hứa hẹn giờ đây lạnh lùng trì hoãn giải ngân. Đơn hàng lớn bị hủy, đội ngũ nhỏ bé của họ liên tục thay người vì không chịu nổi áp lực công việc.
Lan Hương phải gồng mình một lúc làm nhiều vai: người quản lý, người bạn đồng hành, người y tá bất đắc dĩ chăm sóc Đức Anh mỗi khi anh yếu ớt. Cô nhiều lần bật khóc thầm khi thấy anh rơi vào trạng thái suy sụp cả thể xác lẫn tinh thần.
Sự mệt mỏi chồng chất tạo ra những cuộc tranh cãi nảy lửa. Có những lúc, hai người tự hỏi liệu giấc mơ này có đáng để đánh đổi nhiều đến vậy?
Một tối nọ, Đức Anh ngồi im lặng bên cửa sổ, ánh đèn thành phố xa xa như mờ nhạt trong đôi mắt anh. Lan Hương ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:
“Em không muốn mất anh. Nếu cần, chúng ta có thể tạm dừng lại.”
Nhưng Đức Anh chỉ lắc đầu, giọng yếu ớt mà kiên quyết:
“Anh không thể dừng. Nếu không bắt đầu, sao biết mình có thể làm được đến đâu?”
Họ đối mặt với thử thách không chỉ về vật chất mà còn là sự kiên trì, tình yêu và niềm tin vào tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com