Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 104. Từ Triều, Từ Tịch

Chương 48 (tiếp)

Ngày hôm sau, tiếng gõ cửa đánh thức cô, hai đứa trẻ hôm trước đến thăm Tề Mặc. Cô chạy ra đón tiếp, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cô thấy mặt lũ trẻ xanh xao “Muốn ăn gì, chơi gì, cứ nói với tỷ!”. Cô bé lắc đầu, mũi đỏ hoe, mắt long lanh như vừa khóc, buông tay ra rồi lấy một chiếc túi giấy nhỏ, dúi vào tay cô “Cho ca ca đấy, ca bị bệnh, uống thuốc nhiều chắc đắng lắm, mẹ ta uống nhiều, đắng lắm nuốt không nổi”. Mở túi, bên trong chỉ thấy bảy, tám viên kẹo, cô cảm động xoa trán đứa nhỏ, rồi hỏi tên cả hai. Cậu nhóc nhanh nhảu nói mình tên Từ Triều, còn em gái là Từ Tịch. 

Cô hỏi thăm về mẹ của hai nhóc, nào ngờ chúng nước mắt lưng tròng. Cậu bé vội đưa tay lau đi. Cô bé nắm chặt áo, cúi đầu, nước mắt rơi lã chã “Mẹ… bà ấy… bà ấy mất rồi! Bà ấy nói thuốc đắng quá… không muốn uống nữa!”. Cô sững sờ nhìn bọn chúng, nỗi buồn đau cay đắng của hai đứa trẻ, quá sớm đã mất đi chỗ dựa, một mình đối măt với thế giới khắc nghiệt này, chỉ còn lại lạc lõng và cô đơn. 

“Không sao… Nhà nghèo, không chữa được bệnh cho mẹ, đây cũng là cách giải thoát…”, cậu bé nghẹn giọng, hai tay siết chặt, trong mắt đong đầy xót xa. Cô ôm lấy cả hai, bé gái tựa lên vai cô khóc sướt mướt, cậu nhóc luôn cố gắng kiên cường làm chỗ dựa cho em, nhưng trong vòng tay cô, nhớ hơi ấm của mẹ, nó cũng òa khóc. 

“Cứ khóc đi, đừng nén bi thương trong lòng… Hai nhóc phải sống trưởng thành nên người, đó là hi vọng duy nhất của mẹ!”, cô vuốt lưng chúng, nhẹ nhàng an ủi. Đoạn, cô mời chúng về ở chung với mình, ngôi nhà này do Hoàng Thượng sắp xếp trước khi rời đi, còn khá nhiều phòng trống, người hầu đều theo chỉ lệnh, tuyệt đối an toàn. 

Từ Triều nói rằng nó đã tìm được việc, nơi có chỗ ở và thức ăn, có thể chăm sóc em gái mình. Biết không thể thuyết phục chúng, cô đành mời cả hai ở lại chơi vài ngày. Dưới ánh mắt tha thiết của em gái, cậu nhóc gật đầu. Cô xoa đầu đứa anh, đúng là một người anh tốt, sớm đã tự lập và hiểu chuyện. Chúng vẫn dè dặt nhưng ánh mắt đầy tò mò và vui sướng. 

Tề Mặc biết lũ nhóc đến, trong lòng rất vui, cô đưa kẹo cho y. Tề Mặc thấy kẹo thì rất cảm kích nhưng vẫn có chút hoài nghi “Túi kẹo này mua ở Ý Như Phường, giá không hề rẻ, Từ Triều lấy đâu ra tiền…”

Cô chớp chớp mắt “Chàng cũng nghiên cứu về mấy món ăn vặt này ư?”. Tề Mặc cho biết có tình cờ từng đến Ý Như Phường. Cô nghĩ có khi Từ Triều thương em, sợ em buồn nên bỏ nhiều tiền ra mua kẹo dỗ dành. Tề Mặc gật đầu, nhìn túi giấy trong tay, cảm thấy vài phần bất an. 

Cô không nghĩ nhiều, lo bọn trẻ buồn nên ra vui chơi cùng, một lúc sau chúng mới nguôi ngoai đi, nở nụ cười hồn nhiên trẻ thơ. Ánh nắng buông xuống khung cửa, tiếng cười của lũ trẻ tỏa ra thứ ánh sáng độc nhất vô nhị. 

Tề Mặc tạm gác suy nghĩ, ngồi xổm nhìn cô bé, cảm ơn món quà “Hai nhóc là những đứa trẻ ngoan, dù ngày trước khổ cực nhưng số phận vẫn nằm trong tay, cũng như tỷ tỷ, sống kiên cường lương thiện!”. Đứa trẻ nhìn y, nói rằng mẹ chúng dặn làm người phải biết đền ơn.

Tề Mặc nói rồi liền hướng ánh mắt nhìn Uyển Quân, chợt nhận ra Từ Triều có chút lơ đễnh, cứ nhìn ra bên ngoài. Nhân lúc cô chơi với Từ Tịch, đứa nhóc rón rén mở cửa sau đi ra. Tề Mặc nhíu mày, lặng lẽ đi theo, hiện có nhiều thế lực thù địch, không thể khinh suất, liền kéo khăn che kín mặt.

Từ Triều rất cảnh giác, vừa đi vài bước liền ngoảnh lại, sau đó đi nhanh hơn. Vòng vèo qua vài con phố, đến một góc hẻo lánh, nó đứng lại. Tề Mặc núp sau bức tường, nghe tiếng một người nói chuyện với Từ Triều “Sao thế, chuyện của mẹ ngươi cũng đã ổn thỏa rồi, ngươi cứ yên tâm gia nhập thần giáo!”. Tề Mặc liền hiểu ra ngay, thần giáo hắn nói chính là Nguyệt Dương Thần Giáo, đôi lông mày nhíu chặt. 

“Ân tình của hai ân nhân khác ta chưa báo đáp được, hai ngày nữa ta sẽ đưa em gái đi!”, Từ Triều khảng khái đáp. Tên Nguyệt Dương Thần Giáo bảo gần đây rất nhiều chuyện xảy ra, nên giục lũ trẻ gia nhập càng sớm càng tốt, còn nhấn mạnh giáo chủ rất quý hai đứa. Từ Triều nghe vậy đành gật gù, nói rằng ngày mai sẽ qua. Tề Mặc thấy lòng trầm xuống, biết hai đứa trẻ chưa gia nhập, hiển nhiên không có chuyện lợi dùng thành ý làm tai mắt cho lũ này. Từ Triều xác nhận thời gian và địa điểm, kẻ kia nói hai câu rồi bỏ đi, Tề Mặc không thể nán lại lâu, liền thi triển khinh công về nhà trước. 

Vừa về tới nơi, Tề Mặc thấy cô đang dạy Từ Tịch viết chữ, nhìn cô ngay cả cầm bút còn sai mà đi dạy, đúng là cô thật sự rất thích lũ nhóc.

Y bình tĩnh lại, gọi cô đến và kể chuyện vừa nãy. Cô từ nghi ngờ chuyển sang ngạc nhiên, rồi cuối cùng là chau mày buồn bã. Tề Mặc ôm vai cô, lòng bàn tay ấm áp khiến cô an tâm “Nhưng ta đoán Nguyệt Dương Thần Giáo đã để mắt đến chúng từ lâu, mẹ bệnh nặng nhà nghèo, có lẽ thần giáo không biết chúng có liên quan đến ta!”. Cô gật đầu, Nguyệt Dương Thần Giáo chuyên tìm kiếm những người nghèo khổ không nơi nương tựa, bọn trẻ đang đi sai đường, chỉ cần dẫn chúng thoát ra là được. 

Lòng dạ cô rối bời, nghĩ đến nụ cười hồn nhiên kia, rồi nghĩ cảnh chúng trở thành giáo đồ, cầm dao hại người. Cô cho rằng nói chuyện với chúng sẽ giúp cả hai hiểu ra. Tề Mặc đồng ý. Từ Triều lúc này đã trở về, đang thì thầm với Từ Tịch, nói ngày mai sẽ đến Nguyệt Dương Thần Giáo, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Từ Tịch để trấn an. 

Cô bước đến, hạ giọng “Hai đứa đã gia nhập Nguyệt Dương Thần Giáo rồi à?”. Hai đứa trẻ sửng sốt quay đầu lại, nhìn vẻ mặt u buồn của cô, vội gật đầu không kịp suy nghĩ. Tề Mặc vuốt lưng cô, biết cô lo lắng. Cô kể bản chất thật của Nguyệt Dương Thần Giáo cho chúng nghe, Từ Tịch hoảng sợ, òa khóc. Từ Triều bất ngờ, lắp bắp hỏi lại. Cô kể chuyện mình từng gia nhập, sau đó là nhiệm vụ mai phục hoàng đế, để rồi cuối cùng bị bỏ mặc. Dù may mắn sống sót vẫn bị xem là phản đồ, nhiều kẻ theo đòi mạng, rồi cả chuyện Tề Mặc bị hạ độc. Từ Tịch nghe đến đây không chịu được nữa, nhất quyết không để Từ Triều đi, ôm lấy anh trai, khóc lớn. 

Từ Triều lúc này mới run rẩy, kể hết mọi chuyện. Từ lúc mẹ ốm nặng, Nguyệt Dương Thần Giáo đến dùng tiền lôi kéo, sau này mẹ mất, cậu nhóc đồng ý gia nhập để đổi lấy tiền chôn cất mẹ. Từ Triều vốn nghĩ rằng nơi đó cũng tốt, có chỗ nương tựa cho em gái. Tề Mặc cảnh giác hỏi liệu chúng đã kể về cô cho Nguyệt Dương Thần Giáo nghe chưa. Từ Triều lắc đầu, làm Tề Mặc nhẹ nhõm hẳn đi. 

“Vậy… phải làm sao? Đệ đã hứa với họ, ngày mai sẽ đến.”, cậu nhóc lo lắng. 

Cô liền nghĩ ra một kế sách, bên ngoài lan truyền tin đồn, quan phủ đang điều tra, khiến thần giáo thiếu nhân lực, nội bộ yếu ớt, chi bằng ngày mai cô và Tề Mặc gia nhập cùng Từ Triều, biết đâu sẽ liên lạc được với Mục Tử An, lại còn có thể bảo vệ cậu bé. Hôm sau, hai người sẽ cải trang thành họ hàng nghèo khó của Từ Triều, làm dì và dượng của cậu nhóc. Cô nói xong còn cười ha hả, Tề Mặc ho khan một tiếng, không thoải mái lắm “Uyển Quân, đừng đùa nữa!...”

“Ta nói thật mà, tướng mạo chúng ta nhìn khác nhau, không thể nói là huynh muội được đúng không? Chúng ta cứ nói không còn nơi nào để đi, nghe cháu trai nói Nguyệt Dương Thần Giáo tốt lắm nên xin vào.”, cô lém lỉnh.

Tề Mặc thấy hợp lý, không nói được gì nữa, chỉ đành làm theo. Cô cùng Tề Mặc cải trang kỹ lưỡng rồi đi theo Từ Triều đến chỗ hẹn. Giáo đồ nhìn thấy, ánh mắt nghi ngờ dò xét, nhưng sau khi nghe Từ Triều kể thì hắn tỏ ra rất vui mừng, quên cả việc em gái Từ Triều đã không có mặt. 

“Sau khi nhập giáo, chúng ta là người một nhà, giáo chủ sẽ dẫn dắt chúng ta thành quốc gia lý tưởng, không còn phải lo cơm ăn áo mặc nữa!”, hắn hào hứng. Mọi người phụ họa theo, ngoan ngoãn nghe lời, giáo đồ nhanh chóng dẫn mọi người vào Nguyệt Dương Thần Giáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com