Chuyến đi của họ lần này cũng bình yên như lần trước.
Choi Han đi cùng họ với tư cách là hộ vệ đặc biệt và cưỡi trên một con chiến mã đen tuyền mạnh mẽ.
Bên trong xe ngựa là hai thiếu niên tóc đỏ cùng với ba chú mèo con.
Cade vuốt ve chú mèo con màu đen trong lòng. Họ đã tới gần ngôi làng nhỏ trên lãnh thổ của Tử tước Tolz.
Vì hành động đoạt lấy con rồng con hai năm trước, Venion Stan đã bị đặt vào thế bất lợi trong cuộc chiến giành quyền kế vị.
Nhưng nó cũng không tạo nên thay đổi quá nhiều và hắn đã quay trở lại thế chủ động khá nhanh.
Cade chỉ có thể tưởng tượng những gì tên khốn đó đã làm để lấy lại vị trí của mình. Cậu thực sự không muốn nhìn thấy mặt hắn dù chỉ một lần.
Mặc dù điều đó là không thể tránh khỏi vì rồng con rõ ràng là muốn trả thù.
Và Cade, với tư cách là một người chuyên ăn miếng trả miếng, đã ủng hộ nhóc con hết mình.
Khi đến ngôi làng nhỏ, họ đi thẳng đến nhà trọ nơi họ đã ở trong chuyến ghé thăm trước đó.
Họ không ở lại lâu để tránh làm ảnh hưởng tới cảm xúc của rồng con và ngay lập tức tiếp tục lên đường vào ngày hôm sau.
Ngay sau đó, họ đến Thành phố Puzzle, nơi họ dự định ở lại trong ba ngày.
Họ vừa kịp tham gia một lễ hội khác và những chú mèo con, On và Hong, rất hào hứng khi được nhìn thấy những tòa tháp đá.
"Ta không hiểu. Chúng chỉ là đá thôi mà."
Raon lầm bầm.
Hong nhìn Raon với vẻ mặt vô cùng không phục. Nó là khá buồn cười khi xuất hiện trên mặt của một con mèo.
"Quản gia Hans nói rằng chúng có thể thực hiện một điều ước đó!"
Raon trong hình dạng mèo khoanh chân và hếch cằm lên, cố tỏ ra trang nghiêm.
"Điều ước không kì diệu đến thế đâu. Ta là một con rồng vĩ đại và hùng mạnh nên ta sẽ không ước. Nếu ta muốn thứ gì, ta sẽ tự mình đạt được. Ta sẽ không dựa vào những tảng đá ngu ngốc."
Rồng con tuyên bố.
On và Hong há hốc miệng nhìn nhóc một lúc trước khi nhìn nhau.
"Em út của chúng ta nói đúng đó meo meo!"
"Đúng vậy! Em út của chúng ta là thông minh nhất meo meo!"
Cả hai thay đổi quyết định trong tích tắc và bắt đầu nói xấu Hans vì đã nói dối chúng.
Hans, hiện đang ngồi ở trong một toa khác, hắt hơi.
Ba thanh niên, mỗi người ôm một chú mèo con trên tay, đi dạo quanh thị trấn.
Cade nhìn xung quanh và cuối cùng phát hiện ra người mà cậu đang tìm kiếm.
Một người thanh niên ngồi xe lăn và một người thiếu nữ mặc áo choàng nữ tu đang đẩy xe lăn của y.
"Ah."
Cale nhìn về hướng mà em trai mình chú ý.
Anh tập trung sự chú ý người phụ nữ trong bộ áo choàng nữ tư tế.
Người phụ nữ đó chắc chắn là Nữ tư tế điên.
Ở kiếp trước, Cale đã nhìn thấy cô ấy một vài lần. Phải nói rằng nói cô ấy bị điên là một cách nói nhẹ nhàng. Cô ấy hoàn toàn mất trí.
Cô ấy thích tra tấn kẻ thù của mình đến nỗi không ai dám đối mặt với cô ấy.
Cô ấy đã đóng góp rất nhiều trong cuộc chiến chống lại Sao trắng và giết chết một phần lớn tay sai của lão.
Choi Han cũng phát hiện ra cô ấy.
Cale tiếp tục quan sát cho đến khi thiếu niên đi cùng cô ấy nhận ra gì đó và vội vàng quay đầu đi để cố gắng làm ra vẻ như anh không biết cô ấy.
Động tác này không tự nhiên đến mức ngay cả những người không biết anh ấy cũng sẽ nhận thấy.
Rất may, mọi người đều quá bận rộn với công việc của mình để chú ý đến điều này.
Cale quay sang em trai mình, người đang nhìn thứ khác.
Không giống như Choi Han, Cade diễn hoàn hảo như không có chuyện gì xảy ra.
Cale tung hô em trai mình trong tâm trí một lần nữa.
Còn về phía Cade thì sau khi cậu đã biết họ trông như thế nào, cậu bí mật hướng dẫn những chú mèo con ghi nhớ khuôn mặt của hai người.
Chúng sẽ có một nhiệm vụ liên quan đến hai người đó sau chuyện này.
.
.
.
Kể từ khi đến Thành phố Puzzle, Choi Han bắt đầu tỏ ra lo lắng.
Cale không biết lý do tại sao nhưng Choi Han không thực sự giỏi trong việc che giấu mọi thứ với họ.
Có lẽ vì đã biết anh ấy từ lâu, nhưng Cale có thể biết ngay lập tức khi có điều gì đó khiến anh ấy phiền lòng.
Nó khá đơn giản.
Anh ấy trở nên ít cáu kỉnh hơn khi anh ấy có điều gì đó khác trong đầu.
Khi Cale buông lời chọc ghẹo anh ấy trong bữa tối, Choi Han thậm chí không đáp lại.
Anh ấy chỉ ngây người nhìn rồi gật đầu.
Chỉ ra rằng anh ấy thậm chí không nghe thấy tóc đỏ nói gì.
Cale tất nhiên là thấy rất bối rối.
Vì vậy, khi nghe Choi Han xin phép tạm thời rời đi, anh ấy chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bạn đồng hành của mình.
Những hành vi kỳ quặc của anh ấy khiến Cale mất hứng thú. Anh chỉ có thể nhìn vào em trai của mình để xin sự hướng dẫn.
"Anh có việc quan trọng cần giải quyết à?"
"Vâng. Tôi phải đi gặp một người bạn."
Choi Han nghiêm túc trả lời cậu bé mười bốn tuổi.
Họ có thể ngay lập tức nói rằng anh ấy không nói dối.
"Cậu có bạn?"
Cả Cade và Choi Han đều nhìn Cale một cách kỳ lạ.
"Cái gì?"
Cade lắc đầu và thở dài.
"Nếu đó là việc quan trọng thì anh hãy đi làm nhanh đi. Chúng ta có thể gặp nhau ở thủ đô."
Cade đặt một túi tiền và bình thuốc trước mặt Choi Han. Giống như là cậu đã biết điều này sẽ xảy ra và chuẩn bị trước.
Cậu thậm chí không có vẻ sốc hay tò mò chút nào.
Cale quyết định giữ im lặng và để em trai mình xử lý việc này. Có vẻ như cậu đã biết chuyện gì đang xảy ra dựa trên tốc độ phản ứng của em ấy.
Choi Han nhìn chằm chằm vào chiếc túi một lúc trước khi nắm lấy nó.
"Tôi hiểu rồi Cade-nim. Tôi sẽ gặp cậu ở thủ đô."
"Ừ. Nhớ cẩn thận để không bị thương và nhớ ăn uống đàng hoàng đó."
Bàn tay đang cầm chiếc túi của Choi Han run lên bần bật. Anh thở ra một hơi run rẩy trước khi mỉm cười ngây thơ với Cade.
"Vâng Cade-nim. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Cade chỉ gật đầu đáp lại trong khi Cale chỉ có thể nhìn em trai mình trong khi lắc đầu.
Em trai của anh ấy thực sự biết cách nói chuyện. Anh ấy tự hỏi rằng em trai mình sẽ hành động thế nào nếu em ấy và hoàng thái tử gặp nhau.
Cale bắt đầu tìm lại các thông tin về hoàng tử tóc vàng trong ký ức của mình và rùng mình.
'Chuẩn luôn. Không nên. Họ không nên được giới thiệu với nhau. Không bao giờ.'
Tên hoàng tử lươn lẹo đó tốt hơn nên tránh xa họ ra.
Choi Han vội vã rời đi vào buổi tối hôm đó. Cale nhìn anh ta rời đi từ cửa sổ.
"Chuyện này là về cái gì?"
Anh ấy hỏi Cade, người hiện đang đọc một cuốn sách mà họ đã mua từ một cửa hàng trước đó.
"Anh ấy đang trên đường đi gặp gỡ bạn bè."
Cade thản nhiên đáp.
Cale thở dài trước câu trả lời mơ hồ trước khi cố gắng nghĩ lại dòng thời gian trước.
Anh nhớ rằng chính trong sự cố khủng hoảng tại quảng trường đó là nơi Choi Han lần đầu tiên được coi là một anh hùng. Đó có thể được gọi là màn ra mắt của anh ta.
Nhưng ngoài kiếm sĩ tóc đen ra, Cale còn nhớ đến hai người khác đi cùng với anh ta.
Pháp sư Rosalyn và Lang vương Lock.
Một tổ đội anh hùng.
Nếu họ đã ở cùng nhau trong sự cố tại quảng trường thì có nghĩa là họ đã gặp nhau trước đó.
Có lẽ họ đã gặp nhau khi đang trên đường đến thủ đô?
"Cậu ta sẽ gặp hai người đó sao? Nhưng tại sao tên đó lại trông có vẻ lo lắng đến vậy nếu cậu ta chỉ muốn gặp họ?"
Cade lật một trang khác của cuốn sách và im lặng cả phút trước khi trả lời.
"Bộ tộc Sói xanh được cho là bị những kẻ ám sát đó tàn sát."
Cale thẫn thờ nhìn em trai mình.
Sao em ấy có thể nói những điều to lớn này như thể chúng không quan trọng thế chứ? Đó có phải là sức mạnh tinh thần của em ấy không?
"Cậu ta vội vã chạy đến để cứu một nhóm người khác khỏi cái chết à? Haiz. Làm anh hùng mệt thật."
Cale dựa lưng vào chiếc ghế dài với vẻ mặt thoải mái.
Cade gật đầu đồng ý. Đó là lý do tại sao ban đầu cậu không muốn làm quen với Choi Han. Nhưng khi nhìn thấy anh trai của mình với quyết tâm "đá mông tên Sao trắng chết bầm", cậu đoán rằng Cale sẽ lao vào dù có hay không có sự giúp đỡ.
Không phải sẽ yên tâm hơn nếu anh ấy trở thành đồng đội với nhân vật chính sao? Mặc dù đó là trong trường hợp anh ấy đủ mạnh để tham gia.
Thông thường, những người ở gần nhân vật chính nhưng không đủ mạnh thường sẽ chết sớm trong tiểu thuyết. Như Pendrick chẳng hạn.
Họ được sử dụng như nhiên liệu bổ sung cho cơn thịnh nộ mà các nhân vật chính dành cho kẻ thù, giúp họ có thêm động lực để trở nên mạnh mẽ hơn.
Rất may, anh trai của cậu ấy rất mạnh mẽ. Cậu sẽ không lo lắng về việc anh ấy sẽ chết sớm.
Thật là một điều tốt khi anh ấy có tài năng của một bậc thầy kiếm thuật.
Bây giờ thì cậu chỉ cần lo lắng cho bản thân mình.
Cade có biểu cảm tự mãn trên khuôn mặt vì một số lý do kỳ lạ mà Cale không thích.
Ba chú mèo con ở cùng với Hans nên họ có thể nói chuyện thoải mái mà không sợ bị nghe lỏm. Giải thích lại cho ba đứa nhỏ sẽ rất phiền phức và cả hai thì muốn tránh nó càng nhiều càng tốt.
Họ không lo lắng về việc Choi Han không thể tự mình giải quyết mọi việc.
Anh ta con mẹ nó là nhân vật mình đấy. Kiếm sĩ tóc đen có thể tự mình giải quyết những rắc rối này. Và sau cùng thì anh ta cũng không làm nó một mình.
Rosalyn chắc chắn sẽ ở bên anh ta.
Họ không cần thiết ở đó. Vai trò của họ là đi đến thủ đô như một người đại diện tốt.
Trước khi rời khỏi thành phố Puzzle, Cade đã nhờ hai chú mèo con lén lút để lại lời nhắn nặc danh cho thiếu gia Stan.
Với điều đó được hoàn thành, cảm giác tội lỗi nhỏ mà Cade cảm thấy giờ đã được giải quyết.
Trên đường rời đi, họ gặp Taylor Stan và nhóm của anh ấy yêu cầu được ở cùng họ.
Cale cho phép nhưng anh ấy không tương tác với họ. Anh ấy để mọi thứ cho Ron và Hans xử lý.
Dù không muốn dây dưa với người khác nhưng dường như số phận lại đẩy họ lại gần nhau hơn.
Cale chỉ có thể giúp họ bất cứ điều gì họ cần để vượt qua quãng đường đến thủ đô. Cade bảo anh ấy làm điều đó. Điều gì đó về các kết nối mà họ có thể hưởng lợi sau này.
Anh ấy không thực sự quan tâm đến bất cứ điều gì kiểu thế này nhưng nếu Cade đã nói vậy thì anh ấy sẽ làm theo ngay lập tức. Em trai của anh ấy có xu hướng lúc nào cũng đúng.
.
.
.
Cage nhìn chằm chằm vào cỗ xe sang trọng ở phía bên kia của trại.
Họ đang cố hết sức vì hoàn cảnh của Taylor.
Cô đã nghe nói về gia tộc Henituse. Mặc dù cô ấy chỉ là một nữ tu sĩ, nhưng người bạn thân nhất của cô ấy lại là một quý tộc.
Tất nhiên cô ấy muốn biết về thế giới nguy hiểm mà anh ấy sống để giúp anh ấy tốt hơn. Mặc dù có vẻ như cô ấy không thể làm đủ khi nhìn vào những gì đã xảy ra với chân anh.
Gia tộc Henituse yên bình một cách kỳ lạ.
Không giống như những gia đình quý tộc khác luôn có những cuộc đấu tranh nội bộ về quyền thừa kế giữa anh chị em, gia tộc Henituse dường như không có bất kỳ điều gì như vậy.
Cô nghe nói rằng họ là một gia tộc hòa thuận.
Và bây giờ, con trai cả của họ thậm chí còn cho phép Taylor, một thiếu gia đã mất địa vị trong gia tộc của chính mình ở gần.
Sẽ thật tốt nếu Taylor có thể làm bạn với anh ta.
Một điều khiến cô bối rối là giọng nói đột ngột của thần chết.
Ông ta rất im lặng và chỉ nói chuyện với cô ấy trong giấc mơ của cô ấy khoảng hai năm một lần. Một cái gì đó về việc không có đủ năng lượng và trốn tránh hình phạt hoặc bất cứ điều gì đó tương tự.
Nhưng khi họ đến Thành phố Puzzle, cô ấy nghe thấy ông ta lần nữa, mặc dù rất yếu, trong khi cô ấy đang tỉnh táo.
Ông ta nói gì đó về việc gặp ân nhân của họ nhưng họ không gặp ai cả.
Mặc dù vậy vẫn có một lá thư nặc danh.
Hiện tại, cô ấy cần tập trung vào việc giúp đỡ Taylor.
.
.
.
Ngả người trên chiếc ghế bập bênh, Cade đang nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng của mình trong biệt thự của họ ở thủ đô.
Họ đến vào ngày hôm trước và không có gì để làm ngoài việc thư giãn.
Cậu đến đây với tư cách là một khách du lịch không giống như Cale, người đang ở đây vì nhiệm vụ xã giao.
Điều đó khiến cậu hiện rất tự do.
Liên quan đến kẻ khủng bố sẽ phá hỏng lễ kỷ niệm hoàng gia, Cade có thể giao mọi công việc cho các nhân vật chính và anh trai của mình.
Ngoài ra còn có rồng con và hai nhóc mèo.
Họ sẽ làm tốt hơn nếu không có cậu. Cade chỉ nên ngồi, thư giãn và không cản đường họ.
Có những người xung quanh làm mọi thứ cho bạn thực sự là điều tốt nhất.
Cade ngân nga vui vẻ trong khi nhai trái nho vừa được mang lên.
"Nhân loại yếu đuối, ngươi đang thấy vui vẻ sao?"
Thiếu niên tóc đỏ phớt lờ câu hỏi và nhắm mắt lại.
Chú rồng đen trong lòng hỏi cậu. Raon hiện đang ở dạng rồng vì họ đã ra lệnh cho tất cả người hầu tránh xa khu vực này của dinh thự.
Chỉ có Ron, Beacrox và Hans được phép vào khu vực riêng tư này của dinh thự.
Tất cả những người hầu đều nghĩ rằng đó là vì vị tam thiếu gia của họ. Ngay cả khi đến nơi, họ cũng chỉ thoáng thấy thiếu gia nhỏ nhất của gia tộc và cậu ấy không bao giờ rời khỏi phòng nữa.
Họ cho rằng Tam thiếu gia thực sự được đối xử một cách vô cùng cẩn thận, chỉ có một số người đáng tin cậy mới có thể gặp gỡ và tiếp xúc với cậu ấy.
Nhưng tất nhiên, lý do thực sự là để ba đứa trẻ được tự do chạy nhảy trong trang viên. Họ sẽ không muốn những người hầu la hét chạy xung quanh bàn tán về những con mèo con và một con rồng biết nói.
Điều đó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới thời gian nghỉ ngơi của Cade.
Cale ước tính rằng Choi Han sẽ đến vào ngày mai dựa trên thông tin của Cade.
Anh ấy đã nhận được lời mời từ Eric Wilsman, một người bạn lâu năm, đến dự một cuộc họp về kế hoạch sử dụng biển Ubarr ở bờ biển phía đông bắc.
Cale không thực sự muốn đi vì anh ấy biết rằng dù sao thì nó cũng vô ích.
Hoàng thái tử sẽ không ủng hộ kế hoạch của họ và những kẻ xâm lược từ phía bắc sẽ đến từ biển sau khi họ chiếm xong lãnh thổ Henituse.
Đó cũng là một sự cố tàn khốc. Gia đình Ubarr đã bị tiêu diệt khi họ đưa ra lập trường bảo vệ công dân của mình.
Giá như họ có một Căn cứ Hải quân đóng ở đó thì mọi chuyện đã khác.
Cale thở dài.
Anh đột ngột ngồi dậy.
Đúng rồi! Một căn cứ hải quân!
Cale nghĩ rằng đó sẽ là một ý kiến hay. Và với việc Vương quốc Whipper khơi mào chiến tranh thì chắc chắn vương quốc của anh ấy cũng sẽ cảnh giác.
Sẽ dễ dàng hơn để thuyết phục vị hoàng tử láu cá đó ủng hộ một căn cứ hải quân thay vì một điểm du lịch.
Cale xoa cằm trong khi suy nghĩ. Anh lơ đãng ôm Hong vào lòng khi nghĩ ngợi.
"Mình chỉ cần đưa ý tưởng vào và những người còn lại sẽ làm phần còn lại."
"Nya?"
Mọi người nhìn anh như thể anh đã phát điên rồi.
Anh ấy nói như thể đang trò chuyện với ai đó trong khi mọi người trong phòng đang tận hưởng sự im lặng.
"Nhân loại yếu đuối, nhân loại kỳ lạ lại trở nên kỳ lạ rồi."
Cade xoa đầu nhóc ấy nói rằng cứ kệ anh ấy đi.
.
.
.
Hai ngày trôi qua và Choi Han vẫn chưa trở lại.
Dựa trên lịch trình, Choi Han lẽ ra phải đến vào ngày hôm qua nhưng anh ta đã không đến.
Cale tự hỏi điều gì đã khiến tên đó mất nhiều thời gian như vậy. Nếu anh ta không về sớm, họ sẽ không có đủ người để tìm kiếm những quả bom.
Đó sẽ là một vấn đề lớn.
Và Cade không thích làm việc.
Liệu anh ấy có buộc phải sử dụng Ron, Beacrox và thậm chí cả Hans không?
Nhưng họ sẽ nói gì với ba người đó? Sẽ dễ dàng hơn khi sử dụng Choi Han làm lá chắn.
Sau hai ngày nữa với Cade lười biếng nằm quanh trong khi Cale làm việc chăm chỉ để tiếp tục một cách tinh tế với kế hoạch đề xuất một căn cứ hải quân cho các quý tộc phía đông bắc của họ, Choi Han cuối cùng cũng đến.
Anh ta đi cùng với một người phụ nữ tóc nâu và một đứa trẻ bị thương.
"Tôi xin lỗi vì đã đến muộn. Chúng tôi đã gặp phải một số rắc rối."
Choi Han có vẻ khá chật vật. Cade hiểu. Nhân vật chính sẽ không phải là nhân vật chính nếu họ không vô tình gặp rắc rối ở mỗi ngã rẽ.
"Chuyện gì đã xảy ra? Còn họ là ai?"
Cale hỏi, giả vờ không biết hai người kia.
Sau sự cố khiến ba người này được biết đến, về cơ bản không có ai trên lục địa là không biết họ.
Nhưng vì Cale là một diễn viên tuyệt vời nên không ai có thể biết rằng anh ấy đang nói dối.
"Họ là Rosalyn," Choi Han chỉ về phía bên trái của mình, "và Lock." lúc này, anh chỉ sang bên phải của mình.
Cale nhìn chằm chằm vào Lock. Đứa trẻ bị thương và máu thấm qua băng.
Anh nhớ lại việc bộ tộc Sói không thể sử dụng độc dược như thế nào. Họ chỉ có thể dựa vào dược liệu và khả năng tái tạo nhanh để chữa lành.
"Ron."
"Vâng thiếu gia."
"Mang thuốc cho thằng nhóc."
"Vâng."
Ron là một người hầu thực sự có năng lực và ngay lập tức nhận thấy rằng Lock cũng không phải là một đứa trẻ bình thường.
Rosalyn nhìn chằm chằm vào hai thiếu gia tóc đỏ trước mặt.
Cô hầu như không biết gì về gia tộc Henituse. Chỉ là họ vô cùng giàu có và họ là một gia tộc tốt.
Họ cũng rất trung lập.
Nhưng điều khiến cô chú ý là cậu con trai cả đã yêu cầu thuốc thay vì ma dược.
Ma dược rất đắt tiền và bạn sẽ không chỉ sử dụng nó cho người lạ nhưng gia tộc Henituse rất giàu có. Đối với họ, ma dược chỉ giống như bất kỳ loại thuốc nào khác. Nhưng vị thiếu gia này chỉ định cần thảo dược thay vì ma dược.
Làm thế nào để anh ấy lại biết rằng nó sẽ không có tác dụng với Lock?
"Nói cho bọn tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở đây."
Cale nhìn cậu bé bị thương, kiếm sĩ và pháp sư đang trong trạng thái khá chật vật.
"Tôi đã gặp Rosalyn và chúng tôi nhận nhiệm vụ bảo vệ một đoàn lữ hành trên đường đến bộ lạc của Lock. Nhưng khi chúng tôi đến đó thì một cuộc chiến đang diễn ra."
"Một cuộc chiến?"
"Những người mặc đồ đen đã tấn công ngôi làng của họ và giết chết hầu hết mọi người trừ một số trẻ em."
Choi Han nhìn chằm chằm vào Lock, người đang cúi đầu xuống.
"Lock đã chiến đấu với mọi người khi chúng tôi đến đó."
'Cái gì?'
Cade hơi giật mình ngạc nhiên. Không ai để ý vì nó rất nhỏ và họ tập trung hơn vào câu chuyện của Choi Han.
"Lock, trong lúc tuyệt vọng để bảo vệ các em của mình, đã trở nên điên cuồng và giết chết những người đang cố gắng tấn công họ. Cậu ấy đã mất kiểm soát nhưng may mắn thay, những người em của cậu ấy đã giúp cậu ấy bình tĩnh lại khi những kẻ tấn công rút lui."
Choi Han giải thích với vẻ mặt dữ tợn.
Giống như lần trước với Làng Harris, cuộc tấn công vào Bộ tộc Sói cũng khác.
Choi Han ban đầu dự định đi sớm hơn và thậm chí còn cố tình đẩy các thương nhân đi trước lịch trình của họ. Nhưng ngay cả khi đó, họ đã đến lúc bộ tộc đã bị tiêu diệt.
Nếu Choi Han đi đúng như anh ấy đã làm trong dòng thời gian trước, anh ấy sợ rằng anh ấy thậm chí sẽ không nhìn thấy Lock còn sống.
Anh rùng mình với ý nghĩ đó và siết chặt bao kiếm.
Cade đang mở to mắt nhìn Lock.
Nó khác một lần nữa.
Sự biến đổi của Lock.
Và cậu ta cũng không đơn độc.
Có bao nhiêu thứ sẽ diễn ra khác nữa?
==
Hakik: Sẽ còn khác nhiều lắm Cade-nim ạ :"))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com