Chương 12
Tối nay Nếu Trời Có Chút Tình không tham gia vào đội ngũ đánh bản, có lẽ vì mất mặt.
【 Đội Ngũ 】 Ngũ A Ca: Em đúng là đồ đệ cưng của Phó bang, có phải vài ngày gần đây Bang chủ và Phó bang đều dẫn em đánh Phó bản đúng không?
Chu Chí Hâm thầm tính toán trong lòng một chút, xong rối mới thấy quả thật là nhiều ngày rồi.
"Cám ơn Bang chủ và sư phụ vì mấy ngày nay dẫn em đi đánh bản."
Nói xong chờ mãi vẫn không thấy thanh âm Đại Vĩ Dật Nghiêm nên cậu có chút thất vọng.
Ngay cả YY Đại Vĩ Dật Nghiêm cũng không lên, gần đây đều không nghe thấy giọng của anh.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, bộ anh có việc không lên YY được hả?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Ừm, tập trung đánh bản.
Cùng lúc đó Lưu Diệu Văn cũng cất giọng trên YY nhằm kéo sự chú ý của Chu Chí Hâm về.
"A Chu Chu, đi theo tôi."
Phó bản lại mở, đánh nhiều ngày như vậy, Chu Chí Hâm đã còn là một chú chim non như trước... Tuy rằng không đến mức đại thần, nhưng biểu hiện cũng rất đáng khen.
Lúc Lưu Diệu Văn dẫn theo hắn thật không cảm thấy phiền phức.
Tất cả như sắp đặt sẵn rồi nên rất nhanh mà vượt qua Phó bản đầu tiên, đội trưởng lập tức chăm chỉ làm việc mà nhanh nhẹn tập hợp đội lần hai.
Đánh ba lượt Phó bản như thường ngày, nếu may mắn thì có thể rơi ra vài ba món trang bị.
Vận may hôm nay rất tốt, rơi ra một Đôi Giày và một Cây Quạt.
Sau khi Chu Chí Hâm nhặt Cây Quạt thì vội vã đổi trang bị.
Lúc trước cậu dùng là hai thanh đao lưỡi cong, thuộc tính giống nhau, nhưng chỉ có thể sử dụng tạm thời.
Mỗi lần hạ bản thời điểm hắn đều tận lực trốn tránh quái, nếu không thì dựa vào thuộc tính cùi bắp của nhân vật cậu, bị quái chạm một chút cũng toi mạng.
Bởi vì Chu Chí Hâm không chết lần nào nên Lưu Diệu Văn nghĩ rằng trang bị của cậu rất tốt, hôm nay trong lúc vô ý nhấn xem mới biết đồ Chu Chí Hâm mặc toàn là rác rưởi.
Ngay cả trang bị cao cấp nhỏ cũng không có, đơn giản đến mức không đành nhìn.
Sau khi Phó bản kết thúc, Chu Chí Hâm bị sư phụ ôm lên thú cưỡi,đi bên cạnh là Bang chủ Cẩn Y Mạc Văn, thú cưỡi của anh là một con Bạch Kì Mã* màu trắng, trên người trang bị Hắc Đế Ngân Văn, đầu quan của nó cũng là màu bạc
(*Là loại ngựa có sừng trong cổ tích)
Cầm trong tay một cây thương dài, thân bạc dây đỏ, vô cùng đẹp đẽ, nó thật xứng với gương mặt lạnh lùng của chủ nhân, khiến cho người nhìn vào luôn có cảm giác máu nhuộm sa trường.
Chu Chí Hâm tự nhiên cảm thấy phong thái Bang còn dữ dội hơn cả sư phụ Đại Vĩ Dật Nghiêm của mình.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, tự nhiên em thấy Bang chủ rất khốc á.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn:...
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Hẳn anh phải hỏi em là khốc chỗ nào mới đúng? QAQ
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Bá đạo chỗ nào?
Lưu Diệu Văn điều khiển hai nhân vật chạy song song với nhau, anh một bên điều khiển thú cưỡi một bên đối phó với đồ đệ của bạn thân.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Chỗ nào cũng khốc, tính cách cũng khốc.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Ừ.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, sư phụ, anh ta có khốc như anh sao?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Có khốc như anh sao?
Lưu Diệu Văn nhìn địa chỉ mà Kiếm Phá Trời Cao đưa, tiếp tục chạy.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, có phải anh rất chán ghét em không?
Chu Chí Hâm phát hiện, tính cách hôm nay của sư phụ lại lạnh lùng, không nhiệt tình chút nào cả.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Tưởng tượng của em thật phong phú.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Vậy sao anh không ha ha ha?
"..." Lưu Diệu Văn đen mặt, dỗ trẻ nhỏ thật khó, không phải xoa đầu thì cũng phải cười ha ha ha.
Nếu lạnh lùng chút là bị người ta ghét...
"Nghiêm Hạo Tường, đồ đệ thật khó chăm."
"Sao vậy?" Nghiêm Hạo Tường khó khăn lắm mới nhận tin nhắn nên nhanh nhẹn trả lời, nhưng bên kia lại không đối đáp gì lại.
Cho nên lúc Lưu Diệu Văn lừa gạt được Chu Chí Hâm thì đang mang cậu đi đến Đoạn Trường Nhai để gặp mặt Kiếm Phá Trời Cao.
Ba người nhanh chóng gặp nhau, Kiếm Phá Trời Cao chờ ở đây đã lâu rồi, bên cạnh anh cũng có một người, là Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn.
Khi Chu Chí Hâm nhìn thấy cô ta, mắt nhanh nheo lại, cả người lâm vào trạng thái xù lông.
Muốn nói đến thù riêng thì Chu Chí Hâm không có thù hằn gì với Trần Hạo Phong, nếu có thì chỉ có với mình Liễu Thanh Thanh.
Cậu có một mối thù rất sâu với Liễu Thanh Thanh.
Nếu bây giờ có cơi hội, Chu Chí Hâm sẽ không nói gì mà trực tiếp vung đao chém chết Liễu Thanh Thanh.
【 Gần Đó 】 Kiếm Phá Trời Cao: Bang chủ của Vân Đỉnh sơn trang, còn nhớ những người mà anh giết ngày hôm qua ở đây không? Trong đó có một thành viên của bang Ngự Kiếm Giang Hồ.
【 Gần Đó 】 Cẩn Y Mạc Văn: Nhớ thì sao?
【 Gần Đó 】 Kiếm Phá Trời Cao: Hy vọng anh có lời giải thích cho bang tôi, không cần công khai.
Yêu cầu này không quá đáng vì không cần công khai.
【 Gần Đó 】 Cẩn Y Mạc Văn: Không xin lỗi thì thế nào?
【 Gần Đó 】 Kiếm Phá Trời Cao: Thân là game thủ hạng nhất của toàn bảng chẳng lẽ không muốn coi trọng danh dự của mình sao? Nếu truyền ra việc anh khi dễ kẻ yếu, cướp vật phẩm mà người khác chờ trước thì mọi người sẽ nhìn anh như thế nào?
【 Gần Đó 】 Cẩn Y Mạc Văn: Tôi không quan tâm.
【 Gần Đó 】 Kiếm Phá Trời Cao: Anh không quan tâm, nhưng những người đi theo anh thì sao? Bạn bè anh thì sao? Bọn họ chắc để ý mà?
Lưu Diệu Văn híp mắt, bật tài khoản của Nghiêm Hạo Tường, nói riêng với Chu Chí Hâm.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Anh ta muốn giải thích, em thấy sao?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Không giải thích.
Giải thích với ai cũng được, nhưng đối với hai người họ thì Chu Chí Hâm không muốn, ngay cả người sai là mình thì cậu cũng không muốn.
Thấy câu trả lời kiên định của A Chu Chu, Lưu Diệu Văn có chút khó hiểu, anh còn tưởng cậu muốn lấy hòa thuận đối xử với mọi người chứ.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Vậy thì không giải thích.
Đồng gởi một tin nhắn trên Gần Đó.
【 Gần Đó 】 Cẩn Y Mạc Văn: Khỏi bàn vụ giải thích, anh muốn gì thì cứ làm đi.
【 Gần Đó 】 Kiếm Phá Trời Cao: Tôi hy vọng anh suy nghĩ kỹ, đừng có quyết định qua loa như vậy.
Lưu Diệu Văn đơn giản bơ anh đi, quay qua gọi Chu gửi tên nhiệm vụ hằng ngày lại để dẫn anh đi làm nhiệm vụ chung.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Hôm nay không muốn làm nhiệm vụ, sư phụ, tâm tình của em không tốt.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Tại sao lại không tốt?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, con rất ghét hai người hồi nãy.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Vậy thì giết họ đi.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Nhưng em quá yếu, tạm thời không giết bọn họ được.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Mua trang bị, hoặc thuê người khác giết.
Nhìn thấy dòng trả lời này, Chu Chí Hâm cạn lời, tuy vậy tâm trạng kỳ lạ của cậu cũng tốt lên nhiều, thật sự là rất kỳ quái.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Người giết được bọn họ trong game không nhiều, không là sư phụ thì cũng là Bang chủ, vậy em nên thuê sư phụ hay là Bang chủ?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Đều được.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Thật sao, vậy bao nhiêu tiền?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Tìm Bang chủ thì không tính tiền.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, anh mới là sư phụ của em, chẳng lẽ thuê anh thì anh lấy tiền sao?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn:...
Thuê Nghiêm Hạo Tường có tốn tiền không sao Lưu Diệu Văn biết được, anh chỉ biết mình không thu tiền, chỉ giết một người thôi mà.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ không thương em, em đi tìm Bang chủ đây.
Ngón tay đang gõ chữ của Lưu Diệu Văn đột nhiên dừng lại khi trông thấy tin nhắn của A Chu Chu gửi tới, anh nhanh chóng xóa sạch dòng tin mới soạn, ngồi chờ Chu Chí Hâm tìm mình.
Nhưng đó chẳng qua là lời nói đùa của Chu Chí Hâm, đương nhiên cậu không có cân đảm tìm thuê Cẩn Y Mạc Văn giết người giùm mình.
Báo thù là việc không cần gấp, cậu muốn chờ đến khi cậu đủ mạnh để tự tay giết Liễu Thanh Thanh.
Cho nên Lưu Diệu Văn chờ hoài chờ mãi cũng không đợi được đối phương tìm mình, anh gửi tin gợi ý liên tục, vậy mà đối phương lại im re.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Còn muốn giết hay không?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Không, đợi đến khi trang bị em tốt lên, em sẽ tự tay giết cô ta.
Lưu Diệu Văn mân môi, có một loại cảm giác như mới bị lừa dối.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Gửi tên nhiệm vụ hôm nay lại đây.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Vâng, cám ơn sư phụ, mỗi ngày sư phụ đều theo giúp em làm nhiệm vụ, có phiền hay không?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Có chút phiền.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: -_-
Chu Chí Hâm có chút khó xử, một chút cũng không để cậu chuẩn bị tâm lý.
Không biết có nên gửi tên nhiệm vụ xong mới soạn xong không... Túm lại là tâm hồn đang bị tổn thương vô cùng.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Lề mề gì vậy?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Không thì em tự làm nhiệm vụ, được không?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Em thật phiền, nhanh gửi đi, đừng nói nhảm nữa.
"..." Chu Chí Hâm do dự một chút, nghĩ một hồi cũng không biết nên gửi hay không, cuối cùng qua một hồi suy xét, hay là hỏi thử Đại Vĩ Dật Nghiêm xem sao.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, em phiền chỗ nào, anh nói để em sửa.
----------------------------------------------------
Có gì sai sót mọi người nhắc mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com