Chương 15
Cẩn Y Mạc Văn và Đại Vĩ Dật Nghiêm lên mạng cùng lúc, hai người cũng ở cùng một chỗ. Chỉ khác cái là một người ngồi trên ghế đẩu, một người ngồi trước bàn học, hai người đối lưng lại với nhau.
"Hử?" Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy tin nhắn của Lưu Diệu Văn, nhếch miệng cười hai cái, rồi nói với về phía bóng lưng anh: "Cám ơn mày mấy ngày nay, cơ mà giờ tao về rồi, mày không cần dẫn đồ đệ tao chơi nữa."
Anh nghĩ hẳn Lưu Diệu Văn nói theo thói quen, còn cảm thấy buồn cười nữa, xem ra đồ đệ của mình rất đáng yêu, ngay cả Lưu Diệu Văn cũng thích dẫn theo chơi nữa.
Nhưng mà không để thế này được, nhỏ là đồ đệ của mình, đương nhiên dẫn nhỏ chơi cũng là mình.
"Giờ cũng là đồ đệ của tao." Lưu Diệu Văn nói, xem ra hành vi cướp đồ đệ của bạn thân cũng không khiến anh bận tâm, giờ đang tập trung chat riêng với Chu Chí Hâm.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Mạc Văn nói với bạn: Gửi tọa độ cho tôi.
Lúc nhìn thấy hai dòng tin nhắn gửi tới cùng lúc, mày của Chu Chí Hâm liền nhíu lại, cậu cảm thấy lúng túng vô cùng.
Một người là đại sư phụ mà cậu thích nhất, một người là nhị sư phụ tuy xuất hiện đột ngột nhưng lại đối xử với cậu rất tốt...
Từ lúc mới bắt đầu chơi ID mới, hai người kia đã cùng đánh bản với cậu, trên lý luận thì hai người đều rất tốt.
Quan trọng là hai người là bạn thân, hình như cũng đã quen lâu ngoài đời thực, xem ra tình cảm của họ rất tốt... Chu Chí Hâm tự nhiên hối hận, đáng lẽ ra không nên vội vàng mà đồng ý bái Bang chủ là sư phụ mới đúng.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi, chuyện cũng đã xảy ra.
Đang lúc cậu đang rối rắm thì sư phụ Bang chủ gửi đến một tin nhắn riêng, giọng điệu vẫn cứ mạnh mẽ như thường ngày.
Dù Chu Chí Hâm chưa đưa ra quyết định nhưng không còn cách nào khác nữa, nhanh gọn gửi tọa độ của mình cho đối phương.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Mạc Văn: Em đang ở Trường An.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Mạc Văn nói với bạn: Tại sao không gọi sư phụ?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Mạc Văn: Sư phụ.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Mạc Văn nói với bạn: Đứng đó chờ tôi.
Chu Chí Hâm trả lời một chữ vâng, sau đó đứng ở cửa Trạm Dịch chờ.
"Cái gì là đồ đệ của mày?" Nghiêm Hạo Tường nghe xong thì liếc mắt nhìn sang, trưng ra gương mặt kinh ngạc đối diện với bạn thân, lại nhìn khung chat chưa có sự hồi âm của đồ đệ, không thể nào nha: "Mẹ nó, lúc nào mày thu đồ đệ của tao hả?"
Không, phải nói, anh không quan tâm Lưu Diệu Văn thu ai làm đồ đệ, nhưng nhiều người không chọn lại chọn ngay đồ đệ của Nghiêm Hạo Tường anh nha?
Chuyện quỷ gì đang diễn ra vậy?
Nghiêm Hạo Tường hối hận, mục đích cài bẫy cậu ta lúc trước không phải vậy, nhưng tại sao lại bị phản hiệu quả chứ?
"Cái gì?" Lưu Diệu Văn nhìn màn hình trước mặt, nhân vật của anh đã đến trước thành Trường An.
Trên đường Trường An xuất hiện một con Bạch Kì Mã, rất bắt mắt giữa phố xá phồn hoa này.
"A Chu Chu ấy, nhỏ là đồ đệ của tao..." Nghiêm Hạo Tường chưa nói xong đã nhăn mày, là vì tin nhắn mà đồ đệ hồi âm.
Chu Chí Hâm nói xong với Cẩn Y Mạc Văn, thì mới thấy tin nhắn riêng mà Đại Vĩ Dật Nghiêm gửi tới, cho nên cậu vội vàng hồi âm lại thật nhanh.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Đồ đệ, sư phụ lên rồi, em đang ở đâu vậy?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Dật Nghiêm: Sư phụ, em ở Trạm Dịch của Trường An, Bang chủ tới tìm em rồi, giờ chúng ta đi đánh Phó bản hở?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Anh cũng ở Trường An.
Nghiêm Hạo Tường nhìn xong hồi âm, thì vội vã chạy lại Trạm Dịch tìm người, sau đó thấy một màn khiến anh muốn hộc máu.
Chu Chí Hâm mới đứng chờ ở đó, lúc đang nói chuyện phiếm với Đại Vĩ Dật Nghiêm, thì đã phát hiện không biết từ lúc nào mà Bang chủ đã đứng ở cạnh mình.
Trong chớp mắt, mình đã ngồi yên trên Bạch Kì Mã, mà sau lưng là Bang chủ đang mặc chiến bào đen.
Tuấn nam mỹ nữ ngồi cùng một chỗ, rất hợp mắt ha?
"Đờ mờ!" Nghiêm Hạo Tường hét trước máy tính, anh la "được được" hai tiếng liên tục, sau đó điều khiển nhân vật đi đến canh Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm, đi vòng vòng xung quanh bọn họ.
Mới vài ngày không chơi game thì mọi chuyện đã đổi thay rồi.
Không nói đến việc cô gái đáng yêu giờ biến thanh cao lãnh nữ vương, nhưng trên đầu nhỏ có dòng chữ gì ý nhỉ?
Đồ đệ Cẩn Y Mạc Văn hả?
"Chòi má! A Văn, đây là đồ đệ của tao mà?" Nghiêm Hạo Tường phản ứng mãnh liệt lại, anh cầm một chiếc khăn tay ném vào lưng Lưu Diệu Văn: "Mẹ nó, tại sao đồ đệ tao lại biến thành đồ đệ mày hả?"
Bạn thân là thân như vậy sao?
Tuy bị ném khăn vào lưng, nhưng Lưu Diệu Văn cũng không cảm thấy gì, anh nói: "Tao và mày thì có khác sao?"
"A!" Nghiêm Hạo Tường nói: "Đương nhiên là không khác rồi, nhưng ít nhất cũng phải nói tao một tiếng chứ?"
Mới đi không được mấy ngày, về thì đã mất đồ đệ.
"Giờ mày cũng biết rồi mà? Sớm hay muộn có gì khác đâu?" Lưu Diệu Văn vẫn không để ý, anh xoay đầu ra sau một chút: "Mày có ý kiến?"
"Giờ biết thì làm rắm gì, người cũng mất rồi." Nhíu mày nhìn hồi âm của Chu Chí Hâm, Nghiêm Hạo Tường nhỏ giọng nói.
Ý kiến, cũng không đến mức vậy.
Hệt như Lưu Diệu Văn nói, Nghiêm Hạo Tường là một kẻ rất lạnh lùng, so với Lưu Diệu Văn, một đồ đệ thì tính gì?
Lúc Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm cũng nhìn thấy anh, một người sư phụ khiến mình vừa thương vừa ghét.
【 Gần Đó 】 A Chu Chu: Sư phụ.
【 Gần Đó 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm: Lên YY đi, nói chuyện ở đây mỏi tay lắm.
Ba người lên YY, trong phòng giờ chỉ có bọn họ.
Nghiêm Hạo Tường đóng cửa phòng xong, sau đó chỉnh cài đặt, ai cũng nói được.
"Đồ đệ, hồi nãy em gọi ai?"
Bên tai Chu Chí Hâm truyền lại giọng nói lười biếng quen thuộc, trong lòng run lên.
"Đều là sư phụ, gọi ai cũng như nhau?" Lưu Diệu Văn cười lạnh, khó hiểu khiến Chu Chí Hâm không dám trả lời là đang gọi Đại Vĩ Dật Nghiêm.
"Vâng, cả hai đều là sư phụ..." Chu Chí Hâm mở microphone ra, thấp giọng nói: "Đánh bản hay làm nhiệm vụ hằng ngày?"
"Không đánh bản, chút kiếm thêm vài trang bị thiếu nữa." Giờ là giọng của Lưu Diệu Văn: "Thấy thuộc tính của em khác trước không? Hôm nay cho hai viên, cố gắng trong vòng hai vòng thì thu hết đá đi."
"Từ từ? Đá gì vậy?" Nghiêm Hạo Tường không biết gì hết, cá cảm giác bất lực này khiến anh uể oải vô cùng.
"Sư phụ, sư phụ Bang chủ Rèn Luyện cho em." Chu Chí Hâm nói, sau đó cảm thấy cái quan hệ tam giác này rất xấu hổ.
Mọi người im lặng một hồi, bản thân Nghiêm Hạo Tường giờ đang rất kinh ngạc, Lưu Diệu Văn làm đến mức này sao?
Mặc dù là mình giao đồ đệ cho cậu ta, nhưng cũng không để bụng đến vậy...
"Vậy được, không đánh bản nữa..."
"Sư phụ, em..."
Chu Chí Hâm và Nghiêm Hạo Tường mở miệng cũng lúc, sau khi nghe thanh âm của đối phương, hai người lại im lặng cùng lúc.
Đây là khoảng thời gian im lặng vô cùng khó xử.
"Em muốn nói gì, nói trước đi." Nghiêm Hạo Tường nói, giọng nói trở lại vẻ lười biếng như cũ, nhưng lại kèm thêm vài phần nghiêm túc.
"Vâng..." Nói chuyện trên mạng thì Chu Chí Hâm không bao giờ lúng túng, cậu dừng một chút rồi nói: "Xin lỗi, chuyện tùy tiện bái Bang chủ làm sư phụ, không nói cho anh trước... Mong anh đừng tức giận."
Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, Nghiêm Hạo Tường cũng không biết, cho nên cũng không có tư cách để hỏi, hay nói "không quan trọng".
Nói gì thì anh và A Chu Chu cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, tình cảm giữa họ không phải nhiều lắm.
"Không sao, anh biết không phải ý của em." Nghiêm Hạo Tường nói: "Nhất định là ý của A Văn, cậu ta toàn làm những việc khiến người ta không thể từ chối được."
Lưu Diệu Văn là loại người như vậy, từ nhỏ nhỏ đã trầm tĩnh rồi nhưng nếu xét kỹ thì cậu ta là một người rất bá đạo.
Nếu là người có tính cách mềm mại như A Chu Chu, thì dĩ nhiên không bao giờ lay chuyển được ý kiến của Lưu Diệu Văn.
Nghiêm Hạo Tường biết rất rõ ràng, cho nên cũng không giận gì Chu Chí Hâm cả.
"Vâng, cảm ơn sư phụ." Chu Chí Hâm thở ra một hơi nhỏ, cảm thấy an tâm không ít.
"Sao em khách sáo thế?" Nghiêm Hạo Tường giờ đang suy nghĩ chuyện này, lúc trước cứ nghĩ là do đồ đệ chột dạ nên mới thế, nhưng hình như không phải?
"A? Có sao?" Chu Chí Hâm giả ngu.
"Có... Từ từ, hai ngươi đi đâu vậy? Sao tôi tới đã không thấy tăm hơi rồi?" Bên tai truyền đến tiếng la của Nghiêm Hạo Tường.
"Em cũng không biết... để em nhìn lại..." Chu Chí Hâm đang nói chuyện nên cũng không biết Bang chủ mang mình đến chỗ nào.
Sư phụ, hình như bọn em đang ở Hoài Hải." Cậu nhìn đám hải âu ở xa chầm chậm bay đầy trời.
Đây là phong cảnh ở Hoài Hải, lúc này mặt trời sắp lặn, nhìn sơ qua cũng muốn nao lòng.
"Mấy người đi Hoài Hải làm gì?" Nghiêm Hạo Tường nghi vấn đầy bụng, anh thật sự không hiểu bạn thân của mình.
Là đã tìm ra một món đồ chơi mới? Hay tự nhiên hăng máu, thích cái cảm giác chăn cừu non?
Nhưng dù là gì thì Nghiêm Hạo Tường cũng không muốn nhìn thấy A Chu Chu rơi vào vòng xoáy.
Người đến gần Lưu Diệu Văn đều là những người không có kết quả tốt, điều này là chắc chắn.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm nói với bạn: Đồ đệ, sư phụ cảnh báo cho em một chuyện, Bang chủ của em không phải là người dễ trêu, anh nói sớm để em biết.
Sau khi Chu Chí Hâm thấy tin nhắn thì cảm xúc rất phức tạp, đương nhiên cậu biết biết Bang chủ rất khó trêu, nhưng giờ không còn cách nào khác để dứt ra hết.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Mạc Văn nói với bạn: Đại Vĩ Dật Nghiêm chính là một con sói đuôi to...
Đoạn chữ đó, sau này khắc sâu mãi mãi vào tâm trí của Chu Chí Hâm.
Lưu Diệu Văn cưỡi Bạch Kì Mã, ôm lấy Hoàng Hậu, chậm rãi đi trên bờ cát.
"Em thích cậu ta là điều bình thường, nhưng đừng thích quá, cậu ta sẽ khiến em đau lòng."
Vốn đang lúc rất xúc động, nhưng giờ trong lòng của Chu Chí Hâm lại rất 囧.
Mấy người có thật là... bạn thân hở?
----------------------------------------------------
Có gì sai sót mọi người nhắc mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com