Chương 48
Cậu chọc giận anh ta lúc nào thế? Chu Chí Hâm không rõ ràng lắm, cậu hồi âm tin nhắn cho Nghiêm Hạo Tường: "Không phải anh nói tính tình của anh ta tốt lắm sao?"
"Có lẽ cậu ta yêu cầu về người yêu cao hơn á?"
Chu Chí Hâm nghĩ nghĩ, đấy không phải là phân biệt đối xử hả? Hà tất nói đến hàm súc như vậy chứ, cậu cười, loay hoay ngón tay gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạo Tường: "Em rời giường, đói bụng nên xuống lầu ăn sáng nhé."
"Đi đi." Sư phụ Đại Vĩ Dật Nghiêm quá đáng tin, hỏi là đáp ngay.
Chu Chí Hâm đứng lên rửa mặt xong, theo thói quen thường ngày mà đi giặt quần áo, xuống mới thấy bộ quần áo hôm qua của Lưu Diệu Văn cũng chưa giặt. Cậu thuận tay lấy lại đây, vươn tay sờ sờ vào, cái này phải giặt tay mới được.
Mở máy giặt, muốn đem chiếc sơ mi của Lưu Diệu Văn ném vào máy, nhưng bất giác lại hơi do dự.
Quả thật Chu Chí Hâm muốn hạ thấp mình một chút, tục khí một chút, khiến cho Lưu Diệu Văn chán ghét chính mình, nhưng chiếc sơ mi này hình như có ý nghĩa đặc biệt nào đó với anh cậu cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là không thể tùy tiện làm hư nó được.
"Em đang làm gì thế?" Lưu Diệu Văn đứng trước cửa, nhìn thấy cậu cầm chiếc sơ mi của mình, nhất thời ánh mắt lạnh lùng, bước tới giật lại chiếc áo trên tay cậu: "Cái này không thể giặt bằng máy."
"A?" Chu Chí Hâm không hiểu nổi: "Tại sao lại không thể?"
"Vật liệu khác biệt." Lưu Diệu Văn giải thích, ném trở về sọt, đợi tí nữa tự mình giặt giũ.
"A, em không biết rõ, xin lỗi." Chu Chí Hâm tùy hứng nói, sau đó mang quần áo của mình ném vào máy giặt.
Nhìn thấy Lưu Diệu Văn chuẩn bị giặt áo, cậu đi đến cửa phòng tắm: "Em xuống ăn chút điểm tâm, anh có muốn ăn hay không để em mua thêm một phần?"
"Không cần." Lưu Diệu Văn cũng không quay đầu lại.
"Vậy được." Chu Chí Hâm đi được hai bước, lại ngược trở về: "Đưa em cái chìa khóa, không thì khó đi lại lắm."
"Trên tủ giày."
Chu Chí Hâm tìm được chìa khóa, tự mình bước ra cửa.
Ăn xong bữa sáng lại nhìn đồng hồ, cậu gửi cho Lưu Diệu Văn một tin ngắn: "Em ngồi xe bus đi học." Cậu không biết sáng nay Lưu Diệu Văn có tiết hay không, tự đi đến trường chỉ là một lý do để thử xem Lưu Diệu Văn còn có thể liên lạc lại không.
Kết quả là anh không hồi âm lại, đến mãi giữa trưa Chu Chí Hâm cũng chẳng thấy tin nhắn nào.
Tan tiết chiều, Chu Chí Hâm gửi cho anh một chuỗi địa chỉ, nói mình nhìn trúng thứ này, muốn anh mua cho cậu.
"Không phải mỗi tháng anh nên cho em tiền tiêu vặt sao."
"Bao nhiêu?" Lưu Diệu Văn biến mất cả ngày rốt cục cũng hồi âm.
"Năm vạn?" Chu Chí Hâm cảm thấy mình nói hơi ít, năm vạn không là gì, hẳn nên báo mười vạn mới đúng.
"Tài khoản."
Gửi số tài khoản không được bao lâu, tài khoản của Chu đã nhận được năm vạn, cậu nói cám ơn: "Cảm ơn nhiều, thứ kia em sẽ tự mua, tan tiết anh có thể đến đón em không?"
"Tối nay không rảnh, em tự về đi."
"Được."
Cất di động vào, Chu Chí Hâm ngồi ngốc một hồi. Sau khi tan học thì ngồi xe bus đến quán bar, đi loanh quanh gần đó ăn chiều, sau đó vào luyện đàn ghi-ta.
"Em cùng người kia sao rồi?" Trần Duy Vũ quan tâm tình hình bây giờ của cậu.
"Cảm giác cũng gần sắp rồi." Chu Chí Hâm mân miệng, chốc nhíu mày, chốc lại cười: "Em đoán anh ấy giờ đang rất buồn phiền, chắc không nghĩ ra em là người như vậy, cái loại người ghê tởm đến phát bực ấy."
Ở cùng trên Internet cảm thấy rất không tồi, nên cứ nghĩ rằng đó cũng là một người khá được. Khi tiếp xúc thật với nhau, hoàn cảnh sống khác biệt, cho nên tạo thành những chênh lệch không hiểu nổi.
Ví dụ như tam quan, cái này rất quan trọng đấy.
"Ai..." Chuyện về hoàng tử và bé gái lọ lem chẳng qua chỉ là chuyện do người bịa mà thôi: "Đừng nghĩ nhiều, chờ em qua được thời khắc quyết định này, anh Vũ sẽ giới thiệu cho em một cô gái tốt."
"Cảm ơn anh Vũ." Về phần cô gái tốt, Chu Chí Hâm nghĩ thầm rằng, cô gái tốt xứng để ở cùng với người tốt, không tính mình vào.
Sau này nếu thật có thể tìm ra người mình thích, cậu chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với người kia, cơ mà nếu người đó quá xuất sắc thì miễn. Chỉ là một người ca hát, không cần tìm một người yêu quá xuất sắc, thế thì sẽ phí sức để giữ mối quan hệ...
Nhưng mà người quá xuất sắc sao có thể thích cậu được chứ.
Ai cũng thích những thứ xinh đẹp, đấy là một trong những dục vọng của con người.
"Em tan tầm rồi, anh ở đâu thế? Có thể lại đón em không?"
Tin nhắn như nắm đất chìm xuống đáy biển, không được đối phương trả lời, nhưng mà Chu Chí Hâm cũng không hề hấn gì, cậu đang rất vui, thế này có nghĩa là Lưu Diệu Văn đang chán ghét mình đây mà.
Có lẽ đối phương đang tự hỏi, thời điểm nào nên đá tên thanh niên hạ đẳng này.
Trở lại nhà cũng đã khoảng hơn mười giờ, Lưu Diệu Văn không ở nhà.
Chu Chí Hâm tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Khoảng hai giờ khuya, cậu tỉnh vì bị người nào đó cởi quần áo.
"Lưu Diệu Văn?" Chu Chí Hâm nghi hoặc hỏi, lại bị hôn lên miệng, mùi rượu tràn ra.
Tối qua cậu bị Lưu Diệu Văn gây ép thật lâu, kỳ thật một chút cậu cũng không muốn làm, mệt chết đi được, nhưng mà đối phương rất nhiệt tình, cho nên cậu chỉ có thể giữ vững tinh thần mà phối hợp.
Bị lộng đến hơn nửa đêm, nên người có chút đau.
Chu Chí Hâm cũng không rõ Lưu Diệu Văn tràn đầy dục vọng mãnh liệt gây ép mình bao nhiêu lần. Cậu chỉ cảm thấy Lưu Diệu Văn đối xử mình không còn dịu dàng, động tác của anh đầy rẫy sự lạnh nhạt.
"Anh... đi uống rượu chỗ nào, với ai thế?"
"Đi ngủ đi."
Lưu Diệu Văn đứng dậy đi tắm, để lại một một bóng dáng lạnh lùng cho Chu Chí Hâm. Cậu ở phía sau bĩu môi, mệt đến mức muốn lật ra ngủ, trước khi ngủ cũng không có ý định đứng lại tắm rửa.
Sau đó Chu Chí Hâm mới phát hiện, Lưu Diệu Văn không trở lại đây ngủ anh tắm xong thì đi ra ngoài.
"Nha..." Không khỏi học lại giọng điệu của Đại Vĩ Dật Nghiêm, cậu cười.
Tuy cười nhưng lại khó chịu, thân thể thật đâu, mẹ nó, anh đúng thật không phải là người mà...
Hậu chứng sau khi bị đè ép là ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thời điểm Chu Chí Hâm luống cuống tay chân nhảy khỏi giường là lúc trời nắng chói chang, cậu tất bật một hồi lại nằm về, hôm nay thứ bảy.
Thứ bảy không ngủ thì ngủ khi nào, vì thế nên cậu ngủ thẳng một mạch đến giữa trưa.
Trong nhà không người, yên tĩnh hệt như một căn nhà hoang.
Bố trí ở đây rất đẹp, chỉ là thiếu chút hơi người nên khá là lạnh lẽo.
Chu Chí Hâm nấu một chút thức ăn cho mình rồi mặc áo sơ mi đi loanh quanh không mục đích trong phòng, giờ cậu đang thầm hỏi, rằng có nên gửi tin nhắn cho Lưu Diệu Văn hay không?
"Thân mến, anh ở đâu thế? Thứ bảy không mang em đi chơi hả?"
"Em muốn đi mua ít đồ, anh có thể đi cùng em không?"
Anh vẫn không hồi âm, cậu không biết nên làm gì nữa.
"Anh không thích em hả?"
Chu Chí Hâm ở trong phòng rất nhàm chán, rút di động ra chơi, mang tâm trạng mâu thuẫn chờ tin hồi âm của Lưu Diệu Văn. Cậu cũng không biết đang hy vọng anh trả lời có hay là không nữa.
Đồng thời suy nghĩ, anh đang ở đâu, tâm trạng bây giờ là gì?
Thật sự tò mò.
"A Văn, điện thoại tao reo kìa? Mày mang lại giúp đi." Lưu Diệu Văn đang chơi với người khác thì bị người ta nhắc điện thoại anh reo chuông. Di động anh đang đặt trước mặt Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn liếc mắt một cái, sau đó sững người.
Cuối cùng vẫn là Lưu Diệu Văn tự mình lại lấy, cầm lên thì kinh ngạc: "Ây, là đồ đệ." Anh theo bản năng quay nhìn bạn thân, sau đó bấm nhận cuộc gọi: "Sao thế?"
"Đại sư phụ, anh có ở cùng với nhị sư phụ không?"
Nghiêm Hạo Tường nhìn nhìn Lưu Diệu Văn, đây là kiểm tra hả, anh cười nói: "Đúng vậy, em ở đâu thế, có muốn đến đây chơi không?"
"Được, hai anh ở đâu vậy, nói địa chỉ để em đến."
"Ừm, để anh gửi địa chỉ cho em, em gọi xe đi." Nghiêm Hạo Tường cúp điện thoại, gửi cho Chu Chí Hâm địa chỉ. Gửi xong thì nói với Lưu Diệu Văn: "Tại sao Chu Chí Hâm lại không gọi cho cậu, cậu tắt điện thoại hả?"
"Không biết." Lưu Diệu Văn không chút để ý, bên người ngồi một thiếu niên, môi hồng răng trắng, cậu không phải trai bao mà là một người có thân phận.
"Anh Văn, Chu Chí Hâm là ai thế?" Người bên cạnh không đáp lời, thiếu niên lại đến hỏi Lưu Diệu Văn: "Anh Hạo Tường, Chu Chí Hâm là ai vậy?"
Tiệc hôm nay cho anh của thiếu niên chủ trì, tổ chức ở nhà, thân là em trai của chủ nhân, Nghiêm Hạo Tường dù sao cũng để lại mấy phần mặt mũi nên cười nói: "Là bạn của anh Văn của cậu, đến cậu sẽ biết."
"Thật hả?" Thiếu niên không tin, cậu nghe anh cậu nói, Lưu Diệu Văn chỉ có một người bạn, đó chính là Nghiêm Hạo Tường.
Đám mèo chó còn lại, đều là những hạng người muốn nhào lại đây nịnh bợ, kia gọi là muốn tự chuốc nhục nhã.
Chu Chí Hâm muốn ra cửa, nên sửa soạn khắp người một lần. Cậu đẹp trai, quần áo mà Lưu Diệu Văn mua cho cậu cũng đẹp, khi mặc lên còn giống thiếu gia ăn chơi hơn cả Lưu Diệu Văn.
Chẳng qua không giống khí chất, người khác sẽ cảm thấy Lưu Diệu Văn ăn chơi nhưng sẽ không cảm thấy Chu Chí Hâm ăn chơi.
Trên người cậu có loại khí chất mềm mại, dù cho biểu hiện thế nào cũng không giấu được.
Rời nhà gọi xe, đi đến chỗ địa chỉ mà Nghiêm Hạo Tường đã gửi, xuống xe cũng gọi điện thoại cho Nghiêm Hạo Tường, người nọ ha ha ha một tiếng rồi đi đón cậu.
Có đôi khi Chu Chí Hâm suy nghĩ, nếu như mình chỉ gặp được một mình Nghiêm Hạo Tường thì tốt rồi, nhưng mà trên đời lại không có nếu như.
"Đồ đệ đến, tao đi đón em ấy đây." Lúc Nghiêm Hạo Tường ra tới cửa thì nói một tiếng với Lưu Diệu Văn.
Thanh niên ngồi nghiêm túc trên ghế sa lông, ánh mắt nhìn cửa nhà, có chút khó thâm sâu khó dò. Cho dù Chu Chí Hâm đứng ở trước mặt anh, cũng là như thế.
"Ai đến thế, bạn của Văn hả?"
Xung quanh có nhiều người tò mò, nhìn Nghiêm Hạo Tường đi ra ngoài, lại nhìn Nghiêm Hạo Tường trở về, bên cạnh lại dẫn theo một người.
Ăn mặc lịch sự, khuôn mặt thư thái thuận mắt, dáng người vừa thấy thì cứ nghĩ là...
"Lưu Diệu Văn." Chu Chí Hâm cố ý tìm đến người yêu của mình, vừa nhìn thấy bóng người, thì đi thẳng về phía đó, nghênh ngang bước qua mấy người đang ra vẻ tò mò.
"Cậu ta là ai thế?"
"Không biết."
Tiếng xì xầm vang lên, không phải Chu Chí Hâm không hồi hộp cậu hồi hộp đến mức tay đổ đầy mổ hôi, chẳng qua cậu ngại không nói ra, cậu trưng gương mặt tươi cười, mang theo ánh mắt nồng cháy, đi đến bên người Lưu Diệu Văn: "Sao đi chơi lại không mang em theo?" Tự so đo rồi tự oán trách.
Không chờ Lưu Diệu Văn mở miệng, Chu Chí Hâm đã xoay người ngồi xuống, yên vị trên đùi của Lưu Diệu Văn.
"..." Hơn trăm cân* đè ép lên khiến Lưu Diệu Văn muốn ngốc tại chỗ.
(*Hơn 50kg)
Người chung quanh thì khỏi nói rồi, trừ Nghiêm Hạo Tường ra, tất cả mọi người đều có nguy cơ rớt cằm, muốn phun rượu.
Cái vị thần tiên này đến từ đâu thế!? Thiệt muốn quỳ.
----------------------------------------------------
Có biến rồi có biến rồi =))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com