Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Ngày chị ra đi.

Ngày 2.2.1990

Tại miền quê có ngôi làng nhỏ tên là Đô Hạ.

Em còn nhớ ngày đó chị cất bước ra đi ngay bến đò đôi ta hay lén lút gặp nhau. Chị nói chị ra đi để thành nghề sau đó về công khai và cưới em về làm vợ chị. Lúc đó, em buồn lắm chứ ai xa người mình yêu mà mình không buồn.

Chỉ trách do em nghèo không thể lo cho chị được bằng với người ta.
Em chỉ dám đưa chị đi với đôi mắt đượm buồn, đỏ hoe của em. Em đã cố gắng giấu nó, nhưng chị đã biết. Chị dặn dò em kỹ càng lao dùm len lén hôn lên đôi mắt ấy.

-"Ngân à! Em cứ khóc đi cho nhẹ lòng phần nào. Đừng cố gắng nén nó lại khó chịu lắm."

-"Không đâu, em sẽ không khóc, em sẽ để những giọt nước mắt này dành cho ngày chị về."

-"Ngân à! Chị ra đi một thời gian có thể là dài. Chị biết em yêu chị nhưng Ngân à! Ai cũng cần hạnh phúc cho riêng mình. Nếu em đợi không được chị thì em cứ kiếm một người thích hợp hơn em về chăm sóc hơn chị cũng được."

-"Chị sao vậy.? Em yêu thì một lòng một dạ em vẫn yêu chị. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua nó. Và luôn tại bến đò này em vẫn đợi chị."

Em hứa rồi chị hứa hết rồi. Em nói nổi lòng của chị và em hết rồi. Đây là cái tết phải xa người mình yêu thương.

Một cái tết buồn bã và tẻ nhạt...

Mỗi đêm em lại nhớ không biết chị giờ sống sao. Ăn cơm nước có đủ bữa. Liệu có ốm nhom đi phần nào. Lên trển có ai ăn hiếp không. Chị đã tìm được chỗ ngủ chưa. Hàng tá những câu hỏi nó xuất hiện trong đâu em chỉ mình chị.

Chỉ mình chị là người em muốn lo lắng...

_________________________.
Hồi tưởng.

Tôi là Lê Huỳnh Thúy Ngân tôi đã được nuôi nấng và sinh ra ở một ngôi làng tên là Đô Hạ. Nó không đẹp đẽ như mấy cái chỗ ở Sài Gòn đồ đâu. Nhưng nó được cái yên bình và thân thuộc với tôi.

Sự tích cái tên của làng tôi là từ ngày xa xưa rồi. Tôi không phải một người hiểu rõ nên tôi biết gì tôi sẽ nói. Cái tên ấy tôi nghe nói làng tôi gần cái chợ cũng tên là Đô Hạ nên nó gần đó tên vậy luôn.

Lúc nhỏ, tôi còn chèm nhem với sình, đất rồi. Cũng phải làng tôi nghèo, gia đình tôi cũng nghèo. Có tiền đâu mà chải chuốt như người ta. Mấy đứa trong làng nó cũng vậy nó chia ra hai phái. Một phái là nhà giàu còn phái kia nhà nghèo.

Mấy cái đứa nhà giàu suốt ngày nằm lăng ở nhà. Toàn tiểu thư đài cát và công tử bột không. Mà có chơi làm gì có chuyện chơi cùng với bọn tôi.

Mà cũng đúng thôi phải chấp nhận xã hội mà. Có bao giờ mà cân bằng được gì đâu. Phải có người giàu và nghèo mới cân bằng được sự sống của nó.

Nhóm tụi tôi do thời đó nghèo không. Ít nhà nào giàu hình như có nhà hoặc hai nhà thôi. Nên tôi cũng đông bạn lắm chứ. Ai thèm chơi với bọn kia.

Tụi kia chỉ được cái giàu nhiều đồ chơi lạ được sung sướng không ra đồng ruộng, chăn gà vịt thôi. Chứ tụi nó thua tôi cái tình nghĩa. Tôi còn biết làm nhiều điều hơn tụi nó nhiều.

Bữa nọ tôi chơi với mấy đứa bạn mặt mài bị đen thui. Vì chơi trét đầy mặt lộ nghẹ dưới nồi. Trốn muốn chết mới lấy được cái nồi của bà nội mà chơi. Mà tôi toàn u xùm thua tụi nó.

Đang chơi thì thấy chiếc xe lạ chạy vào trong xóm. Hồi đó, nhà nào giàu lắm mới mua sài được. Đa số sài xuồng để chạy đò kiếm tiền.

Chu cha mạ ơi! Lần đầu tiên cha sinh mẹ đẻ tôi đến giờ mới thấy được chiếc xe hơi đẹp đến thế. Phải nói quá đẹp luôn không thể tả.

Tôi là đứa trẻ đương nhiên là thấy gì là phải chạy theo dòm ngắm nó. Chứ không còn lý do gì để đi theo.

Lúc mà đi ngang qua tôi thấy cửa kính mở. Có cô bé nào đó chắc cũng tầm tuổi tôi thắt bím hai chùm sao mắt buồn quá.

Tôi chạy lon ton theo đến nhà luôn. Công nhận tính tò mò này chắc phải được duỗi lại mới được. Có đứa nào mất nết như tôi không.? Mẹ tôi chắc rát ruột hơn là mát ruột vì tôi.

-"Sao bạn đi theo tôi hoài vậy.?"

-"Tôi đâu có theo bạn. Tôi đi theo chiếc xe. Bạn mới chuyển đến sao.? Tên gì vậy.? À quên tôi giới thiệu trước. Tôi là Thuý Ngân trong làng tôi thường gọi tôi là Thúy Bớm. Năm nay tôi sáu tuổi."

-"Chào tôi là Lan Ngọc. Tôi bảy tuổi."

-"Sao bạn chuyển đến đây vậy.?"

-"Bạn hỏi chi vậy.?"

-"Chúng ta bây giờ là bạn rồi. Nên chia sẻ chút đâu sao. Nếu không muốn nói thì thôi. Làm quen nha."

Tôi thích con gái lắm cơ. Làng tôi toàn đẻ con trai có ên tôi là con gái. Nay có thêm đứa chẳng phải vui hơn sao.

Tuy chị Lan Ngọc lớn hơn tôi một tuổi. Lúc nhỏ, vẫn gọi bạn bè nhưng lớn lên nhận thức cũng tăng lên theo. Kêu bằng chị em.

Chúng tôi quen nhau thân thiết như hình với bóng. Có chuyện gì mà hai đứa không nói với nhau.

Nhìn Lan Ngọc vậy thôi chị ấy nhát lắm. Có dám chơi với tụi con trai đâu toàn chơi với tôi. Cũng phải do hoàn cảnh chị ấy là vậy.

Chị ấy kể với tôi là trước khi chị chuyển đến đây. Trường cũ đám kia luôn bạo hành học đường chị ấy. Mà toàn là con trai không thôi. Vì còn thời trọng nam khinh nữ mà. Mấy đứa con gái bị ăn hiếp bởi đám thằng con trai.

Đồng thời gia đình chị bị phá sản nên về quê làm lại từ đầu. Khổ thân chị tôi. Tôi có đó đấm cho chúng vài trận no đòn.

Mà thời gian nó qua nhanh thật mới đây tôi thành thiếu nữ mười tám tuổi rồi nè. Ghê chưa còn chị Ngọc thì mười chín rồi.

Thật tình thú thật với mọi người tôi có tình cảm rất khác với Lan Ngọc. Tôi còn không biết lúc đó, tôi nghĩ chỉ là bạn bè bình thường. Chị đó cũng rất lạ với tôi nữa.

Để tôi kể chị ấy lạ cho nghe không được méc lại đâu đó. Chị ấy nói là...

-"Ngân! Chị không thích con trai chị hận tụi nó."

Tôi chỉ tưởng cái mối thù lúc trước còn trong tâm trí. Tôi đâu ngờ nó dai dẳng đến bây giờ đâu.

Còn lạ hơn nữa chị ấy muốn tắm chung với tôi. Thì cái đó bình thường mà con gái với nhau thôi. Không nhắc đến.

Cái lạ nhất chị nói là muốn hôn tôi. Không nghe lầm chị ấy muốn hôn lên đôi môi của tôi.

Cái tánh chiếm hữu của chị Lan Ngọc cũng rất cao. Mỗi lần tôi chơi với ai chị ấy cũng hờn giận tôi.

Còn nữa nha mấy đứa con trai cứ cua hoài à. Không bao giờ chịu thằng nào hết á. Mà thằng nào thằng nấy đẹp trai, nhà giàu, trắng trẻo không à. Chắc hình mẫu không phải công tử bột.

Vậy còn mấy đứa ngược lại Ngọc chị ấy cũng từ chối.?

Chắc có lẽ câu hỏi là tâm trạng tôi lúc đó thế nào đúng không.?

Thì có chút buồn sợ chị lấy chồng ai chơi với mình nữa. Cũng chút sợ chị xa mình lo chồng con. Sợ người ta không yêu thương chị thật lòng... Tính nết tôi kì nhỉ.? Tôi còn cảm thấy vậy.

Nhiều lúc không hiểu mình nữa thì ai hiểu đây...?

Thì đó chúng tôi cùng lớn lên chúng một chỗ và cả trái tim gắn liền ở làng Đô Hạ.

Còn cái tình cảm giữa tôi và chị thì nó vẫn có dấu chấm hỏi trong lòng tôi vào buổi tối suy nghĩ.

Là tình cảm chị em hay quá mức giới hạn của nó.?

Tôi thật sự không hiểu chúng.

Không phải là tôi giấu lòng mà là tôi không hiểu lòng mình.

Khi mình lớn lên mọi thứ theo bên mình cũng lớn theo ngay cả trí óc suy nghĩ. Tôi không phải là một đứa khờ khạo mà không hiểu. Tôi đã lớn, đã là một thiếu nữ. Và có luôn những suy nghĩ dành cho riêng mình.

Đó là điều đương nhiên trong tôi.

Bỗng phút chóc tôi cảm nhận mình đã biết yêu. Biết tương tư lẫn nhớ nhung muốn gặp người ấy.

Điều quan trọng người ấy có chấp nhận đứa con gái như tôi.? Xã hội này.? Ngay cả cái lành Đô Hạ cùng tôi lớn lên. Tất cả sẽ đồng lòng ủng hộ hay coi tôi là con quái gì đó.?

Bộ trên thế gian này có định luật chỉ có nam và nữ mới yêu nhau được sao.? Còn người đồng giới thì sao.? Họ không phải con người hay sao.?

Tôi không ngờ cái lựa chọn lúc nhỏ tôi sai rồi. Rất sai khi muốn lớn lên thành một người lớn thực thụ. Quá nhiều điều tôi phải suy nghĩ cho hiện tại và tương lai.

Nếu như quay lại thời gian tôi không ngần ngại đâu. Tôi muốn quay về lúc ấy. Cái lúc tôi hồn nhiên chơi với chị Lan Ngọc. Cùng nhau ra bến đò mà hai đứa cùng nhau nghịch nước.

Tôi quá nhớ nhung những gì đang ở quá khứ... Thật sự trong tâm can tôi rất nhớ nó.

_________________.

Ngày 5.4.1987

Đó là ngày tôi tròn mười tám tuổi. Cái tuổi mà cha mẹ bảo chuẩn bị lấy chồng.

Tôi cũng chẳng ngờ đó nhanh đến thế. Tôi cũng tính lên Sài Gòn học đại học vì ở trển tốt hơn ở đây. Nhưng nhà không có điều kiện.

Dù sao tôi cũng vui khi học đến lớp mười một. Cũng đáng ngưỡng mộ ở thời ấy.

So với thời đó tôi cũng có học thức lắm chứ. Thời này nhà thường đông con nghèo khó nên không thể đến nơi đến chốn.

Còn tôi nhà có hai chị em. Một trai một gái tôi phải nhường cho thằng em tôi đi học. Chỉ vì tôi là chị và là con gái.

Thôi sinh nhật tôi phải tích cực lên. Ai đi học chả được, tôi ở nhà phụ cha mẹ làm ruộng không thôi đi chăn vịt cho ông Tư. Mà nếu ổn tôi mở lớp học nhỏ cho mấy đứa trong xóm.

Một buổi ngàn hai ngàn lấy đồng ra đồng vô. Tôi còn tốt hơn tụi nó được học đến mười một lận.

Chị Lan Ngọc cũng khá hơn chút được học đến lớp mười hai. Hai người bàn nhau mở một lớp nhỏ dạy tụi nhỏ lúc rảnh. Không lấy tiền bọn nó.

Tôi thấy ý kiến đó hay nên cũng đồng ý.

Còn phần sinh nhật tôi á.? Nó ngay vào những ngày hoa cúc trắng nở thật đẹp. Coi như món quà mà mẹ thiên nhiên dành cho tôi và chị ấy.

Vì chị ấy sinh trước tôi một ngày một năm...

Chúng tôi cùng nhau đón sinh nhật bình thường lắm. Gom góp được mười ngàn mua chiếc bánh kem nhỏ xíu rồi chia nhau ăn ở bến đò. Vì vừa mát vừa vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com