Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Chậm trễ để níu em

Sáng sớm trong lành những tiếng gà gáy réo gọi con người thức giấc. Hôm nay, bầu trời thật đẹp làn gió mát lành thổi xoay quanh.

Hình như người mà Thúy Ngân nhờ báo tin cho Lan Ngọc nhớ đến điều gì đó.

-"Lan Ngọc! Chết má quên nói với con chuyện này."

Bác gái ngồi xuống bàn đối diện với Lan Ngọc đang ngồi.

-"Sao vậy má?"

-"Hôm nay, cái Ngân nó đi chỗ khác sống rồi. Nó dặn má mà má quên."

-"Thật ạ? Sao em ấy đi? Má có biết không?"

-"Không, má hỏi mà Ngân nó không trả lời. Nó nói má nói lại với con. Bộ hai đứa bây có chuyện gì sao? Từ lúc bây về má không thấy hai đứa còn chơi chung với nhau."

-"Dạ! Không gì đâu má. Để con qua nhà con bé."

Lan Ngọc lật đật chạy qua mà vô tình chạy ngang qua bến đò hai người hay gặp. Thì thấy ông tư.

-"Lan Ngọc hả con? Đi đâu mà chạy chảy mồ hôi dữ vậy?"

-"Dạ! Con qua nhà bé Ngân có chút chuyện."

-"Bộ cái Ngân nó không nói với con là nó chuyển đi nơi khác sinh sống sao? Chú mới lấy cái xuồng chở nó qua sống nè. Mà giờ nó lên xe đi rồi."

Ông tư nói Lan Ngọc lại dồn hết sức chạy đến nhà Thúy Ngân. Ngôi nhà giờ đã khoá lại.

Nàng không biết nên mở thế nào nên nhờ lại ông năm đầu làng mở khoá dùm. Mở xong ông hỏi.

-"Nhà cái Ngân mà nó đâu rồi con?"

-"Bé Ngân nó chuyển đi nơi khác rồi năm."

-"Vậy sao? Con bé này thật là đi mà không chào hỏi ai hết."

-"Ngân không nói với năm là đi đâu sao?"

Ông năm lắc đầu.

-"Không, Ngân nó không nói năm đây còn không biết nó sẽ đi."

-"Dạ! Vậy con cảm ơn."

-"Trời ơi! Xóm làng không à cảm ơn gì. Con lấy đồ chuyển đến chỗ cái Ngân sao?"

Lan Ngọc quên rằng mình đang đập ổ khoá nhà người ta chẳng khác nào tên trộm. Nói dối lấy lý do.

Lan Ngọc lại lấy lý do khéo kêu ông năm về.

-"Dạ! Đúng rồi năm về nảy con thấy bé Tí nó khóc đòi năm về."

-"Ừ vậy thôi năm về."

Lan Ngọc vào nhà. Ngôi nhà ấy vẫn thế vẫn đơn sơ như những năm tháng ấy. Có điều nó lại buồn hơn.

Cất bước tiếp vào buồng Thúy Ngân. Không còn đồ đạc gì hết. Chỉ còn lại cái giường cô đơn nằm đó.

Lan Ngọc lại ngồi lên buồn lắm cứ tưởng làm vậy Ngân sẽ hạnh phúc nào ngờ như thế.

Từ cái lúc mà Lan Ngọc cất bước lên Sài Gòn làm ăn. Buồn chứ xa bé người yêu cô mà. Nhưng biết phải làm sao vì cô không muốn lấy chồng. Mà muốn lấy Thúy Ngân.

Cứ mãi mê chui đầu vào để kiếm tiền cho sau này. Mấy năm đầu chẳng có vốn là bao nhiêu nên không dám về lại quê nhà. Cứ những năm gần lại thì kiếm được chút đỉnh.

Lúc làm, cô cũng nhớ em lắm. Nhớ đến mức có đêm khóc lên. Nhưng nghĩ về tương lai em và cô nên không ngừng cố gắng làm việc.

Khi có cuộc gọi điện với gia đình. Gia đình khuyên nhủ là con gái kiếm tiền nhiêu đó là đủ rồi. Về nhà rồi cưới chồng sinh con đẻ cái. Làm trách nhiệm của người phụ nữ thời ấy.

Cô nào muốn cứ từ chối. Còn gia đình thì cứ giục lấy. Còn nói câu không thể nào tin được.

-"Con về lấy chồng đi. Giờ ba má không cần tiền của con nữa. Con cũng gần ba mươi tuổi có còn trẻ trung gì nữa đâu. Lấy đi con nghe lời má. Không thôi chẳng ai thèm lấy đâu."

-"Trời ơi! Con không lấy có biết nhiêu người muốn lấy con."

-"Ai vậy?"

-"Dạ! Bé Ngân á."

-"Sao giỡn nữa. Chuyện đại sự má nói thật."

-"Nếu như mấy đứa con trai không lấy con. Vậy cho bé Ngân lấy con được không má?"

Lúc ấy, cô vừa nói thật vừa giỡn còn bên ba má cô thì chỉ nghĩ rằng đây là chuyện đùa của đứa con gái đừng cho nó lấy chồng.

-"Thôi ba má nói thật. Con phải lấy chồng."

-"Chứ con lấy con gái không được sao?"

-"Đương nhiên là không thời đại này làm gì có tình cảm kì quái như vậy?"

Nói những lời như thế. Cô cũng đủ hiểu sau này, nếu có ngày cô và em bị phát hiện thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc ngày cô về. Cô lại mượn người bạn trên Sài Gòn về quê giả bộ quen cô. Cô muốn làm cho em ghét cô, làm cho em quên nghĩ về cô lẫn cả cuộc tình chật vật này.

Không phải vì cô hết yêu em chỉ vì cô muốn tốt cho em sau này.

Cô không muốn những gì người khác nhìn em và chỉ trỏ em, đàm điếu em. Em không xứng đáng bị thế. Cô không muốn khi bên cô, em bị như thế. Em cần phải hạnh phúc hơn bây giờ nhiều nữa.

Mà nào ngờ chỉ cho để lừa em thôi. Cả làng ngay cả gia đình đều bị cuốn theo chuyện này. Gia đình thì luôn giục cô qua mấy tháng sau cưới.

Đùng một cái em bỏ làng đi nơi khác cô biết phải làm sao?

Khi cô rời khỏi chiếc giường em hay nằm đột nhiên cộng dây chuyền nó rớt xuống đất.

Cô cúi người xuống nhìn để nhặt nó. Thì thấy một quyển sổ. Cô mở trang đầu ra thấy.

"Những Dòng Nhật Ký Yêu Chị"

Cô mở tiếp những trang sau đó. Đúng vậy, quyển sách đó đã viết lên nhật ký tình cảm giữa cô và em. Em đã ghi chúng chắc có lẽ em đã đánh rơi nó khi di chuyển.

Cô đọc được những trang sách. Bây giờ, nó thành những trang sách nước mắt khi cô đọc chúng. Khi xa cô em đã rất đau khổ vô điều mà chờ đợi cô.

Những dòng nhật ký của em đã nói lên con người em khi vắng bóng chị. Chị xót lắm! Chị xin lỗi vì đánh mất em thêm lần nữa.

Khi chị về có lẽ chị nên nói thật với ba má. Nếu chị lấy người chồng mà chị không thật sự yêu thì chị đã không làm cho em vui khi rời khỏi.

Chị sẽ nói thật nói luôn cả con người này cho ba má chị biết. Liệu chị có dũng cảm vì em mà đấu tranh không?

Giữ hạnh phúc và sĩ diện?

Chị sẽ chọn cả hai. Chị hơi tham lam phải không? Bởi vì chị ghét phải lựa chọn.

Chị sẽ nói với ba má chuyện có của anh ta và chị. Coi như một phần sĩ diện cho em và chị.

Còn sĩ hạnh phúc sẽ đi tìm em. Tìm em đến lúc thấy. Chị sẽ nói với em.

-"Chị yêu em Ngân à!"

Và theo lời xin lỗi.

Nếu như không tìm được em. Dẫu đi hết trái đất chị vẫn tìm em. Vậy nhé?

Có thể lúc đầu nó thật khó khăn cho tất cả mọi người. Nhưng làng Đô Hạ đã giữ gìn được quá nhiều kỷ niệm đẹp của chúng ta. Phải bỏ nó lại đây và ta cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp khác, không chỉ ở nơi đây mà nơi nào đó khác.

Chị không biết quyết định này có đúng đắn không. Nhưng chị đã sai khi chọn cất bước ra đi để em một mình nơi ta.

Lan Ngọc về nhà mặt ngập ngừng khó nói. Cứ lững thững đứng đó. Mẹ cô hỏi:

-"Sao vậy con? Như người mất hồn vậy?"

-"Dạ má! Con có chuyện muốn nói thầm kín bấy lâu nay rồi."

-"Được rồi con cứ nói."

-"Dạ! Là chuyện con với anh H là do con. Do con tự bịa ra lừa dối mọi người."

Bác gái nghe câu đó có chút tức giận.

-"Má đẻ mày ra để mày lừa đảo sao?"

Cô cúi mặt rồi lại ngẩn đầu lên nói chuyện.

-"Dạ! Thật ra con có yêu một người. Nhưng mà con sợ gia đình không chấp nhận nên con cứng đầu lên Sài Gòn làm. Con sợ người ta khổ vì con nữa. Sau này, con mới gom góp được chút đỉnh mới dám về nhà. Con biết con nói ra má sẽ giận, buồn con có khi còn thất vọng con rất nhiều. Nhưng mà con mong má hiểu. Con không lừa dối chính con được."

Bác gái ngỡ người ra. Đứa con gái bé bỏng ngày nào nó đã quá thay đổi.

-"Được nếu con có người con yêu thì cứ làm đi. Má không quan trọng tiền bạc nữa vì con khổ nhiều rồi. Má thấy rồi, có nhiều gia đình ép con cái mình chói buộc vào cuộc hôn nhân không có tình cảm thì toàn đẫm nước mắt thôi. Nhưng mà người con nói là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com