CHƯƠNG 50
Tống Á Hiên muốn đập bàn khen đỉnh của chóp.
Lưu Diệu Văn ích kỷ thật.
Lén hít drama một mình, không gọi cậu hả?
“Sao em không thấy đưa tin gì?”
“Vừa khui ra đã bị Uông Gia Thuỵ dùng thế lực đè xuống.” Lưu Diệu Văn lên lớp cậu: “Giờ em nhận được bài học chưa?”
Không hề.
Thậm chí còn muốn chứng kiến tận mắt.
“Tất nhiên rồi, bài học sâu sắc luôn. Về em sẽ viết đoạn văn cảm nhận, nhầm, bản kiểm điểm 500 từ.”
Vẻ mặt Lưu Diệu Văn vẫn chưa trở lại bình thường, chắc anh thật sự thấy buồn nôn vì Uông Gia Thuỵ.
Biết diễn tả thế nào nhỉ?
Trông giống chó chê phân ấy.
“Mẹ, giới gay hổ lốn như nồi cám lợn vậy.” Lưu Diệu Văn chửi tiếp. “Anh chống mắt lên xem em có dám để bọn nó thầm thương trộm nhớ nữa không?”
Tống Á Hiên chợt ngộ ra, Bạch Biết Tuốt nói chí phải.
Lưu Diệu Văn bảo vệ mình quá tốt nên mình chẳng cần tiếp xúc với những thứ này.
Làm mình hai mươi sáu tuổi rồi vẫn chưa nếm mùi đời.
Nếu mình giống Uông Gia Thuỵ, được chứng kiến các cuộc chơi hoành tráng thì liệu có tới nỗi đỏ mặt tía tai vì cây hàng của Lưu Diệu Văn không?
Lưu Diệu Văn đột nhiên ngồi thụp xuống, kéo quần Tống Á Hiên
“Anh làm gì đấy?”
Tống Á Hiên giữ lấy thắt lưng.
Lưu Diệu Văn vừa chê đồng tính xong, giờ lại tụt quần người cùng giới?!
“Anh cởi cho. Em uống say bí tỉ, anh sợ em vấp ngã.”
Đâu đến mức say bí tỉ.
Hơi phấn khích, hơi nóng thôi.
“Anh nghĩ em thiểu năng à? Quần mà không tự cởi được?”
“Út Cưng.” Lưu Diệu Văn bỗng trở nên nghiêm túc. “Trêи đời này, chỉ có anh đối xử tốt với em là em không cần đề phòng. Hai chúng ta đều là người đặc biệt của nhau. Anh sẽ tốt với em mãi mãi, em cũng đừng bao giờ phản bội, rời xa anh.”
Tình bạn của Lưu Diệu Văn giống y hệt học sinh cấp một kết nghĩa anh em ấy.
Tống Á Hiên buồn cười, bảo: “Vậy nếu em phản bội anh thì sao?”
Lưu Diệu Văn hình như chưa từng nghĩ tới chuyện đó, ánh mắt anh u ám.
“Anh sẽ bắt em về, nhốt lại…”
Nhốt xong rồi làm gì?
Kiểu như em nghĩ hay là tẩn em một trận?
Nhưng dù thế nào cũng thấy sợ.
“Anh đi đi, em tắm đây.”
Tống Á Hiên đẩy anh, Lưu Diệu Văn gồng mình, chẳng động đậy.
“Không được, em phải thề với anh trước.”
“Thề gì?”
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn cậu, đáp: “Thề rằng em sẽ không phản bội anh, ngoài ra sẽ chẳng bao giờ để ý đến đám gay chết tiệt kia, vạch rõ ranh giới với Uông Gia Thuỵ.”
“Ok, ok, em thề.”
Ok cái con khỉ.
Anh mới là đồ trai thẳng chết tiệt.
“Em thề?” Lưu Diệu Văn xác nhận lại.
“Thề! Anh mau biến đi, em sắp đông thành que kem rồi đây!”
Lúc này Lưu Diệu Văn mới bán tín bán nghi bước ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại.
Đầu óc Tống Á Hiên vốn đã rối bời, uống rượu vào càng hỗn loạn hơn.
Tắm nước nóng cũng chẳng đỡ.
Sau khi thay đồ, cậu ngẩn ngẩn ngơ ngơ đi tới hồ nước nóng.
“Sao em chậm chạp thế?” Lưu Diệu Văn đã ngâm mình trong hồ. “Cẩn thận đấy, sàn gỗ trơn lắm.”
Lưu Diệu Văn đứng ở mép hồ, làn nước hơi ngả màu trắng vừa khéo ngập đến ngang đường chữ V của anh, loáng thoáng thấy được đám lông gọn gàng đang dập dềnh bên dưới.
Thật ra Lưu Diệu Văn cũng chỉ là một miếng thịt thôi, béo, gầy hay dáng chuẩn gì thì nhìn lâu…
Vẫn không chán á. Đệt.
Nhìn lần nào, phê lần ấy.
Cứ nhìn là sướиɠ con mắt.
Tống Á Hiên vốn đang buồn bực, nhưng Lưu Diệu Văn sợ cậu ngã, bèn vươn tay kéo cậu xuống hồ, lửa giận của cậu tắt ngúm.
Thôi, coi Lưu Diệu Văn là trai bao miễn phí vậy.
Tuy sẽ phải trả lại, song nghĩ đã thấy hời.
Nước nóng quá dễ chịu, tới nỗi khiến đôi mắt Tống Á Hiên mơ mơ màng màng.
“Lưu Diệu Văn , ban nãy khi mọi người dự tiệc, anh đi làm gì thế?”
Lưu Diệu Văn lẩm bẩm: “Chẳng làm gì cả.”
Chắc chắn có điều mờ ám.
“Ừm thì… Ở quê anh, mỗi dịp sinh nhật đều phải ăn mì trường thọ. Vùng núi này xa xôi, hiểm trở, không có quán mì nên anh muốn nấu cho em một bát.”
Giờ Tống Á Hiên mới nhớ ra trước kia Lưu Diệu Văn toàn dẫn cậu đi ăn mì.
“Hơn nữa lúc uống rượu, em không thích ăn gì, cũng chẳng biết tự lượng sức, dễ ảnh hướng đến dạ dày. Có thể ăn mì lót dạ.”
Lưu Diệu Văn càm ràm, không giống ngài tổng giám đốc tí nào.
“Tại sao nhất định phải ăn mì? Thật ra em dân miền Nam, không kɧօáϊ món đó lắm.”
Tống Á Hiên nằm nhoài lên thành bể, thả người nổi dập dềnh.
Bụng cậu đang no căng, bên trong vẫn chưa hết bia.
Đầu óc cậu càng lúc càng choáng váng, chẳng nuốt được gì.
Lưu Diệu Văn không vui: “Thế không được, hiếm khi anh vào bếp, em phải ăn! Ăn mì trường thọ có thể sống tới trăm tuổi!”
Ok, nể mặt anh ấy tí.
“Vậy mì của em đâu?”
Lưu Diệu Văn hất cằm về phía thành bể, đáp: “Kìa, để ở bên đó.”
Tống Á Hiên đưa mắt nhìn.
Ơ-mây-zing, gút-chóp em.
Mùi thịt bò cay.
Ban nãy cậu không chú ý, tưởng ai vứt rác lung tung.
“Anh hì hụi lâu như thế chỉ để úp mì hả?!”
Lưu Diệu Văn đỏ mặt: “Không phải em không biết khả năng nấu nướng của anh, hơn nữa ở đây kiếm đâu ra loại mì khác? Mì tôm cũng là mì, sao em kì thị nó?”
Nếu mình không thọ một trăm tuổi thì chắc chắn do bị Lưu Diệu Văn làm tức chết.
“Moá, hồi trước em ăn mì tôm, anh còn đổ đi.”
Không ổn, tức chóng cả mặt, phải bình tĩnh lại.
“Giống nhau sao được? Mì này là anh úp. Ăn nhanh, trương phềnh lên bây giờ.” Lưu Diệu Văn cố gắng thuyết phục. “Là tâm huyết, tinh hoa của anh đấy!”
Lưu Diệu Văn đứng dậy, nước lăn dài trêи cơ bắp của anh, rớt xuống rào rào. Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi mỏng dính, thứ bên trong nổi gồ lên, hiện rõ hình dáng vì bị ướt.
Anh bê hộp mì đến, đút cho Tống Á Hiên
“Nào, Út Cưng, coi như anh xin em.”
“Em không ăn.”
“Một miếng thôi, được không? Chỉ một miếng thôi.”
“Nào, há miệng…”
Lưu Diệu Văn ngồi dang chân trêи thành bể, giữ đầu Tống Á Hiên , ép cậu ăn.
Lưu Diệu Văn , đồ chẳng bằng cầm thú.
Sinh nhật mình mà bắt mình ăn thứ đó.
Tống Á Hiên đành nuốt một miếng.
“Ngoan.”
Lúc này Lưu Diệu Văn mới chịu tha cho cậu.
Tống Á Hiên hận.
“Lưu Diệu Văn , vậy mà là quà sinh nhật hả?!”
“Tặng em cái xe rồi còn gì?” Lưu Diệu Văn nhìn cậu đầy thâm ý, nói: “Út Cưng, em mỗi lần uống say… giống như trở thành một người khác ấy.”
Tống Á Hiên thắc mắc: “Khác thế nào?”
Lưu Diệu Văn ngẫm nghĩ, đáp: “Chẳng biết tả sao. Lần trước ở bar cũng vậy, y hệt hồ ly tinh, ngả ngớn, lẳng lơ. Không trách Uông Gia Thuỵ cứ bám riết lấy em…”
Không lẽ em còn có khả năng hiện nguyên hình?
Tống Á Hiên liếc mắt sang chỗ khác, thấy ngay toà nhà chọc trời nọ.
Biết tên khốn này đang nghĩ gì rồi.
Mình sắp tức chết mà Lưu Diệu Văn vẫn còn tâm trạng để làm những chuyện này?
Tống Á Hiên cười khẩy.
“Dùng tay có gì thú vị?”
Trong men say, Tống Á Hiên mất lý trí, làm ra một việc động trời.
Lưu Diệu Văn trợn tròn mắt, phấn khích đến độ ngẩng đầu, rêи lên.
“Đệt… Út Cưng, em chịu chơi thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com