Chết vì ɖâʍ?
Thì vốn cũng sắp rồi còn gì?
Tống Á Hiên nhõng nhẽo, Lưu Diệu Văn không chịu nổi, cuối cùng anh mua tạm một chiếc bánh mousse matcha, đút cho Tống Á Hiên ăn.
Buổi tối, bác sĩ đến đo nhiệt độ.
“Bác sĩ, sao rồi ạ?” Tống Á Hiên hỏi.
Bác sĩ nhìn nhiệt kế, đáp: “Ba mươi bảy phẩy năm độ, đã hết nguy hiểm, có thể về được rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Cảm ơn chủ yếu vì trong phòng bệnh bao nhiêu là người mà ông ấy không bảo mình ɖâʍ nữa.
Bác sĩ ngồi xuống cạnh giường, nhìn Tống Á Hiên bằng ánh mắt mờ ám.
“Cậu kia là bạn trai cậu à?”
Tống Á Hiên đang uống nước, suýt thì phun ra.
“Không… Không phải.”
“Giấu giếm làm gì? Ở bệnh viện tôi gặp nhiều rồi, các đôi còn dẫn nhau tới xét nghiệm cơ.” Bác sĩ tỏ vẻ am hiểu. “Không phải bạn trai mà cậu ta đối xử với cậu tốt thế hả?”
“Tốt chỗ nào ạ?”
Mua cho mỗi cái bánh thôi chứ to tát gì?
Giữa đàn ông không thể tồn tại tình bạn tặng bánh kem trong sáng hay sao?
“Lúc cậu ngủ, cậu ta ngồi bên cạnh trông cậu suốt, ra ngoài mua nước thôi cũng chạy đến nhờ tôi để ý giùm. Bạn trai chu đáo như vậy hiếm lắm.”
“Không, không…” Tống Á Hiên thấy rất áp lực. “Anh ấy là… anh trai cháu.”
Bác sĩ ngầm hiểu.
“À đúng, anh trai, bạn cùng phòng, bạn thân, chiến hữu,… Giờ thanh niên các cậu toàn thích gọi thế.”
Cái đệt.
Trúng hết mới sợ.
Bác sĩ than ngắn thở dài: “Khó lắm mới tìm được người toàn tâm toàn ý với mình, cậu nên trân trọng. Hồi trẻ cũng có người đối xử rất tốt với tôi, đáng tiếc cuối cùng vẫn dở dang na…”
Đôi mắt bác sĩ chất chứa tâm sự và thăng trầm.
Tống Á Hiên rùng mình.
Ông ấy nói “na”.
Là phương ngữ hay hội chị em bạn dì đấy?
Đúng lúc này, Lưu Diệu Văn quay lại.
“Anh trai!”
Nhằm chứng minh mối quan hệ giữa họ rất trong sáng, Tống Á Hiên hô rõ to.
Lưu Diệu Văn ngớ người.
“Bác sĩ bảo em có thể xuất viện rồi.”
“Thế à? Không cần ở lại theo dõi một đêm ạ?”
“Không cần, hạ ɖâʍ rồi, về uống thuốc đầy đủ là được, thỉnh thoảng dùng cồn xoa vào lòng bàn tay để giảm nhiệt độ. Làm thủ tục xuất viện, nộp tiền rồi về đi.”
“Vâng.”
Lưu Diệu Văn đỡ bệnh nhân Tống Á Hiên xuống lầu.
Anh đi làm thủ tục xuất viện, Tống Á Hiên tự ra lĩnh thuốc.
“Xin chào, bác sĩ kêu tôi lấy một chai cồn.”
Hộ lý lạnh lùng đưa cho cậu.
“Đây, cồn y tế*.”
(*Đọc giống “Cồn 1 dùng”)
Tống Á Hiên ngượng ngùng nhận lấy.
Giờ thuốc thang phân loại tỉ mỉ thế?
“Xin… Xin hỏi… Có cồn 0 dùng không?”
Hộ lý ngẩn tò te, nhìn Tống Á Hiên đầy khó hiểu.
“Ai cũng dùng được.” Cô ta ngừng lại chốc lát rồi hỏi: “Cậu bôi chỗ nào? Nếu là vết thương hở thì không được lau cồn trực tiếp, có thể dùng thuốc sát trùng.”
“Lòng bàn tay thôi.”
“Vậy không sao.”
“Vâng, cảm ơn.”
Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn rời khỏi bệnh viện, lần này cậu không ngồi ghế phụ mà nằm ở đằng sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tới khu chung cư, Lưu Diệu Văn mở cửa sau của xe ra.
“Về nhà thôi.”
“Đợi chút.”
Tống Á Hiên không muốn đi.
Lần đầu tiên cậu và Lưu Diệu Văn làm chuyện ấy chính là ở chỗ này.
Chơi khá vui vẻ.
Maserati cái gì?
Gọi là xe thị tẩm cho xong.
Tiếc rằng Lưu Diệu Văn sắp về Mỹ rồi.
Lưu Diệu Văn chui vào xe, để Tống Á Hiên gối đầu lên đùi mình.
“Út Cưng, hôm nay em sao thế?” Lưu Diệu Văn khẽ hỏi. “Trông không vui.”
“Tác dụng phụ của thuốc hạ sốt đấy.” Tống Á Hiên hỏi anh: “Lưu Diệu Văn , muốn chơi thêm một lần không?”
Đôi mắt Lưu Diệu Văn ngập tràn bất ngờ và mừng rỡ.
“Thôi, em đã khỏi hẳn đâu.”
“Không sao.”
Quỳ ɭϊếʍ bao nhiêu năm rồi, mình cũng chẳng thèm bận tâm vài lần cuối cùng này.
Chỉ cần mình ɭϊếʍ đủ nhanh là sẽ không ai chen miệng vào nổi.
Tống Á Hiên cúi xuống, cởi thắt lưng Lưu Diệu Văn .
Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, thả lỏng cơ thể.
Thân xác Lưu Diệu Văn sắp sang Mỹ mất rồi, mình biết đi đâu mà thèm bây giờ?
Tống Á Hiên rơm rớm nước mắt, không rõ có phải vì cổ họng bị vướng không.
Lành làm gáo, vỡ làm muôi đi.
Tống Á Hiên ngồi dậy, nhìn Lưu Diệu Văn , sau đó cậu nhào đến hôn mạnh lên môi anh.
Lưu Diệu Văn sửng sốt tới nỗi trợn tròn mắt, cơ thể cứng ngắc một lúc, rồi anh mới đẩy Tống Á Hiên ra.
Anh thấy đôi mắt ngày thường rất tinh nghịch của Tống Á Hiên giờ phút này đã trở nên xám xịt, ảm đạm.
“Út… Út Cưng, em làm gì đấy?”
“Không gì cả.”
Tống Á Hiên nhếch mép.
Đồ khốn Lưu Diệu Văn, chê miệng ông đây hả?
“Em giúp anh nhiều lần như vậy, giờ dùng miệng anh đâu có gì quá đáng đúng không?”
“Không… Bọn mình không được thế.”
Lưu Diệu Văn lúng túng vì hành động bột phát của Tống Á Hiên .
“Sao không được? Người ta thế đầy ra kìa.”
Lưu Diệu Văn giải thích lung tung: “Không, họ là… là gay nên mới…”
“Ờ.” Tống Á Hiên nghiến răng nghiến lợi. “Em là gay, là loại người mà anh ghê tởm nhất!”
Đéo chơi nữa.
Ông đây ngửa bài rồi, mặc kệ sống chết.
Lưu Diệu Văn như bị sét đánh, nghệt mặt ra một lúc.
Tống Á Hiên lại nhào vào hôn, Lưu Diệu Văn né tránh.
“Lưu Diệu Văn , đồ khốn nạn! Tại sao chỉ mình anh sướиɠ? Em còn chưa được miếng nào đâu!”
“Út Cưng, em bị sốt nên thiếu tỉnh táo hả?”
Lưu Diệu Văn dịu dàng vươn tay sờ trán cậu.
“Anh mới chập mạch ấy! Anh bảo em năn nỉ là anh sẽ chịch em cơ mà? Xin anh, em xin anh đấy, được chưa? Có tính không?”
Tống Á Hiên biết mình mất kiểm soát trông rất khó coi.
Nào giống Lưu Diệu Văn vô cùng điềm tĩnh.
“Út Cưng, từ từ đã, em bình tĩnh đi.”
Tóm lại vẫn chẳng muốn chạm vào mình chứ gì?
Tống Á Hiên ủ rũ.
Cậu ngồi trêи đùi Lưu Diệu Văn , trong xe im lặng một cách đáng sợ.
Pháo hoa đêm giao thừa bắn lên bầu trời, chiếu sáng nửa thành phố, rực rỡ tới độ khiến người ta lóa mắt.
Tống Á Hiên không hiểu.
Tại sao?
Tại sao vợ chồng người ta có thể ở bên cạnh, yêu thương nhau, tạo nên một gia đình hạnh phúc mỹ mãn?
Ông đây làm trái luật trời hay sao?
Tống Á Hiên ôm mặt, nước mắt tuôn như mưa.
Cậu thật sự chẳng muốn khóc đâu, đáng xấu hổ, dâng tận miệng Lưu Diệu Văn cũng không thèm.
Nhưng càng nhịn thì trong lòng càng khó chịu.
Tống Á Hiên khóc rưng rức, cơ thể run rẩy.
Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, để cậu dựa vào vai mình, vỗ về.
“Út Cưng, em đừng vậy mà. Ai bắt nạt em? Có chuyện gì cứ kể anh nghe, chúng ta tâm sự. Rút cục vì sao em lại thế này?…”
“Không cần nói gì nữa hết! Có gì để nói?”
“Em đừng khóc. Em khóc, anh thấy khó chịu lắm.” Lưu Diệu Văn mềm mỏng bảo. “Em nói mình… gay, là đùa anh phải không? Sao em gay được chứ…”
Đến nước này rồi mà Lưu Diệu Văn vẫn chẳng nổi giận.
Ông đây đếch cần sự dịu dàng chó má của anh.
Tống Á Hiên chùi hết nước mắt, nước mũi lên áo vest Lưu Diệu Văn .
Cậu nghẹn ngào: “Tại anh đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com