Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Dụ dỗ

"Nói cho em biết, vì sao muốn trở lại làm anh em."

Tống Á Hiên nghe Lưu Diệu Văn dịu dàng nhỏ nhẹ bên tai. Anh ngước nhìn đôi mắt hung dữ khi nãy đã trở về dịu dàng nguyên bản mới dám sụt sịt lên tiếng, giọng cũng khàn đi.

"Vì anh sợ."

Lưu Diệu Văn đan tay cùng anh, khẽ gật đầu ra hiệu cho Tống Á Hiên nói tiếp.

Anh thở ra một hơi thật dài, bốn năm qua rút cạn sức lực của anh rồi. Tống Á Hiên tựa như một ngọn nến đã cháy thật lớn, đến bây giờ bấc nến cũng chỉ còn lại một chút. Anh mỏi mệt dựa đầu lên vai hắn.

"Tình cảm này trả giá quá nhiều, Lưu Diệu Văn. Anh trả không nổi nữa."

"Anh chẳng còn gì hết. Không còn gì cả, không trả nổi nữa."

"Anh chỉ còn em thôi Văn ca."

Hai chữ Văn ca hệt như đêm tối nọ, Tống Á Hiên lần đầu tiên gọi ba tiếng Lưu Diệu Văn. Người này cứ liên tục khắc xuống vết sẹo nơi đầu tim hắn.

Lưu Diệu Văn muốn nói cho Tống Á Hiên rằng hắn cũng không còn gì cả, nhưng nếu là anh thì rất đáng để trả giá. Nếu không hắn sẽ hối hận tới cuối đời.

Hắn ôm lấy hai bên gò má gầy gò đẫm nước của anh trai, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt xinh đẹp đầy tổn thương ấy. Tất cả sự kiên trì của Lưu Diệu Văn có lẽ sinh ra chỉ để đối đãi với Tống Á Hiên. Hắn lướt qua hàng mi còn đang ướt, nói thật rành rọt để anh nghe thật rõ.

"Không được đâu Tống Á Hiên à."

"Anh nỡ nhìn em yêu đương cùng một cô gái, sau đó kết hôn, rồi sinh con sao. Con của em sẽ gọi anh là bác, em sẽ thực sự xem anh là anh trai sao?"

Lưu Diệu Văn vẽ nên viễn cảnh mà Tống Á Hiên đã từng tưởng tượng biết bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ nghe hắn tự nói ra, Tống Á Hiên mặc dù gật đầu nhưng mắt lại đỏ lên, một giọt nước mắt lại lén lút rơi lên đầu ngón tay Lưu Diệu Văn. Hắn thực sự đã thua vào tay Tống Á Hiên triệt để.

Hắn hôn lên má phải của anh.

"Anh gật đầu cái con khỉ. Em sẽ không bao giờ lấy vợ. Cũng không bao yêu đương với ai."

Hắn lại hôn lên má trái của anh.

"Còn nếu anh kiên quyết muốn lập gia đình, em sẽ đi thật xa, không bao giờ gặp lại anh nữa."

"Thế nên bất kể viễn cảnh nào không có anh lại mang danh vì tương lai của em, em đều sẽ biến nó thành tồi tệ. Vài chục năm sau lão cha của em ra tù, lúc đó ông ta đã già khú, còn sức đâu nữa mà hãm hại hai chúng ta. Mà kể có cả thế, bị đâm một nhát rồi vào bệnh viện. Không phải em vẫn còn sống tốt đây sao? Anh không phải rất tin tưởng vào sự phát triển của khoa học công nghệ sao?"

"Bây giờ xã hội ngoài kia không chấp nhận chúng ta, vậy thì em cùng anh đợi thêm mười năm nữa. Nếu vẫn không được thì lại thêm mười năm nữa nữa. Đợi cho đến một ngày em có thể nắm tay anh trên đường, hôn lấy anh nơi góc phố đông người nào đó."

Lưu Diệu Văn thao thao bất tuyệt, xoa lên cánh môi mếu xệch của anh, hắn còn nhớ cánh môi này trước kia rất hay cười. Người này lúc còn bé chẳng biết khóc là gì, dù đau lòng hay cảm động cũng chỉ đỏ khóe mắt. Bốn năm qua có lẽ anh đã chịu đựng rất nhiều tủi thân, trở thành một đứa nhỏ khóc nhè cũng tốt, bây giờ Tống Á Hiên đã có Lưu Diệu Văn ở đây rồi.

Hắn nhìn anh không rời mắt, nỗi nhớ hóa thành dịu dàng, Lưu Diệu Văn muốn khắc ghi những dáng vẻ của anh mà hắn đã thiếu hụt trong những năm qua.

Tống Á Hiên chớp chớp mắt, trong lòng đã lung lay sắp đổ, dù sao ngay từ đầu lý lẽ của anh đã chẳng vững vàng tí nào. Dẫu cho sự sợ hãi cùng ám ảnh vẫn đuổi phía sau Tống Á Hiên, nhưng Lưu Diệu Văn tựa như nói cho anh biết rằng anh không cần chạy trốn, bởi vì hắn sẽ cùng anh đánh bại hết tất cả.

Hắn vừa trông thấy tia sáng nhỏ nơi đáy mắt anh, liền vội vàng bắt lấy. Lưu Diệu Văn miệt nhẹ lên vòm tai Tống Á Hiên.

"Anh đừng giấu em bất kì điều gì nữa. Dẫu cho em sẽ luôn biết được, nhưng em muốn anh tự nói với em hơn."

Tống Á Hiên nâng mắt nhìn Lưu Diệu Văn vẫn từ tốn chậm rãi dỗ dành anh, nhưng lời nhắc nhở vẫn có sức nặng của nó. Lưu Diệu Văn quả thật đã trưởng thành rất tốt, đúng như hắn từng nói, anh có thể vĩnh viễn tin tưởng Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên gật đầu đáp ứng khi hắn ra viện sẽ cùng nhau khám bệnh. Nhưng trước mắt Tống Á Hiên vẫn không thể đồng ý với Lưu Diệu Văn về việc quay trở lại ở bên nhau. Tống Á Hiên đã có quá nhiều nỗi sợ, bản thân anh còn chẳng biết liệu rằng chính mình sẽ khỏe mạnh trở lại. Lưu Diệu Văn không ép Tống Á Hiên, bọn họ còn cả quãng đời còn lại để bên cạnh nhau. Dẫu sao Lưu Diệu Văn cũng có thể thuyết phục Tống Á Hiên cả đời. Mà sự thuyết phục này có lẽ sẽ bắt đầu từ việc dụ dỗ. Lưu Diệu Văn xoa nhẹ lên đôi môi của anh, tránh để Tống Á Hiên căng thẳng mếu máo theo thói quen.

"Anh, mình hôn môi đi."

Lưu Diệu Văn nín thở dò xét từng biểu cảm trên gương mặt anh trai, nếu chỉ cần Tống Á Hiên phát ra một tia phản cảm, hắn sẽ ngừng lại ngay lập tức. Nhưng Tống Á Hiên chỉ bặm môi một chút, có vẻ như còn đang suy nghĩ. Rồi anh chầm chậm ngước mắt lên nhìn hắn, chớp hai cái. Lưu Diệu Văn biết rõ không cần hỏi thêm.

Hắn vuốt lên cánh môi dưới, để Tống Á Hiên hơi hé miệng để lộ đầu lưỡi hồng hồng. Lưu Diệu Văn tiến đến chạm lên môi trên của anh trai một chút, Tống Á Hiên cũng đã nhắm mắt lại, lông mi run lên nhè nhẹ.

Bàn tay vuốt ve cần cổ phía sau, Tống Á Hiên phút chốc biến thành một chú mèo nhỏ. Anh thở ra thoải mái, hé mắt ra hiệu cho Lưu Diệu Văn. Nhận được khích lệ, Lưu Diệu Văn chậm rãi đặt nụ hôn chân chính lên môi anh. Những cánh môi triền miên cuốn lấy cơn sóng nhớ nhung len lỏi trong những ngón tay.

Đầu lưỡi Tống Á Hiên rụt rè vươn ra chạm đến em trai khiến Lưu Diệu Văn càng thêm phấn khích, cạy mở bên trong khoang miệng của anh. Hắn mút cánh môi trên rồi lại dưới, giữa những khoảnh cách ngắn ngủi lấy hơi, bọn họ lại triền miên chìm sâu vào những cái hôn dài. Tiếng môi lưỡi giao hoan lẫn vào ngọt ngào cùng tanh nồng nơi vết cắn. Mà đáy mắt của những người yêu nhau giờ đây chỉ có nồng nhiệt nén chặt bốn năm qua.

Lưu Diệu Văn đưa tay chạm lên sống lưng Tống Á Hiên khiến anh rùng mình mút mạnh môi hắn. Trong bóng tối Lưu Diệu Văn vẫn thấy được những rạng đỏ yêu kiều trên gương mặt cùng xương quai xanh gầy gò của anh. Hắn khẽ nói Tống Á Hiên nhắm mắt, xoay người cởi xuống chiếc áo bệnh nhân, vết cắt bên sườn đã ổn định đến 60%, không còn dáng vẻ đáng sợ như mấy ngày đầu.
Lưu Diệu Văn cầm lấy đầu ngón tay của anh trai, chậm rãi lướt dọc theo vết mổ. Tống Á Hiên ban đầu muốn phản kháng mà rụt tay lại, nhưng Lưu Diệu Văn ở bên tai anh thì thầm:

"Giống như lúc nhỏ, chỉ cần anh chạm vào em liền không đau nữa."

Em trai anh thực sự biết cách dụ dỗ người khác. Đôi mắt Tống Á Hiên vẫn nhắm nghiền, xương bả vai vẫn căng thẳng rụt lại một chút. Nhưng ngón tay đã chấp nhận nằm gọn trong tay Lưu Diệu Văn, từng chút, từng chút một nhẹ nhàng lướt theo vết cắt. Đầu ngón tay lành lạnh, Tống Á Hiên chạm đến đâu Lưu Diệu Văn như phải bỏng đến đấy. Hắn buông tay anh ra, để anh trai tự mình chu du trên da thịt hắn. Tống Á Hiên ngượng ngùng chạm lên cơ bụng, rồi đến cơ ngực Lưu Diệu Văn. Anh đột nhiên ghé lại bên hõm cổ hắn, hôn lên trái cổ nhô ra phía trên.

Lưu Diệu Văn trừng mắt nhìn hành động của anh trai. Mà Tống Á Hiên đùa nghịch xong lại giương to đôi mắt ngước lên nhìn hắn, dáng vẻ thuần khiết khiến người ta bực mình. Lưu Diệu Văn đặt tay bên eo anh, nheo mắt cảnh báo:

"Anh làm vậy rất nguy hiểm."

Tống Á Hiên nhận thức được bản thân vừa làm gì, cũng gật đầu cho phép hắn. Lưu Diệu Văn vén áo phông của anh trai lên, nhẹ nhàng kéo nó khỏi đỉnh đầu. Hắn tiến lại phía bên xương quai xanh của Tống Á Hiên, bắt đầu cắn mút. Dấu hôn chạy dọc từ cổ xuống eo, biến mất phía bên dưới cạp quần. Tống Á Hiên cong người đón chờ khoái cảm như sóng thần cuốn bay mọi lý trí của bản thân, ba chữ Lưu Diệu Văn không ngừng lặp đi lặp lại trong không gian nhỏ bé. Da thịt cọ xát ra lửa, Lưu Diệu Văn nâng lấy một bên đùi của anh trai, cắn xuống một cái khiến Tống Á Hiên bị đau mà la lớn.

"Sao em lại cắn anh." Tống Á Hiên chống người lên phẫn nộ nhìn em trai còn đang liếm vết cắn bên đùi trong.

Lưu Diệu Văn nhếch môi, cuốn lấy Tống Á Hiên dây dưa đưa đẩy. Chờ đến khi anh trai không chịu nổi mà rên rỉ thúc giục, lúc này Lưu Diệu Văn mới xấu xa ghé đến hôn lên vành tai anh.

"Cắn anh để anh nhớ."

"Rằng anh trai và em trai không thể giống như chúng ta lúc này."

Tống Á Hiên thở hổn hển không nghe rõ câu cuối, mơ màng hỏi lại hắn.

"Không thể gì cơ?"

Lưu Diệu Văn liếm lên đệm tai rất dày của anh, nói rõ từng chữ.

"Không thể làm tình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com