Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Cứ thế, Lưu Diệu Văn danh chính ngôn thuận mà ở lại nhà Tống Á Hiên. Cả ngày, hắn cứ bám dính lấy cậu, thành công hóa mình thành một chiếc đuôi nhỏ. Tuy vậy, Lưu Diệu Văn vẫn chẳng hề mở miệng nói lấy một câu.

.

Dạo gần đây, Tống Á Hiên cực kì thích đi ngủ. Mẹ Tống cảm thấy rất lạ, nhóc con quá năng động dù ngày hay đêm, thành thử từ bé đến lớn việc đốc thúc Á Hiên ngủ là một chuyện vô cùng khó bởi bà cùng chồng đều không kháng cự được con trai làm nũng. Nay, cậu hay về giường sớm không những thế lại còn dễ bảo hơn nhiều làm cha mẹ Tống phi thường vui vẻ quy hết mọi công lao cho Lưu Diệu Văn.

Mà...sự thật cũng chính là vậy.

Sau khi nhất quyết đòi chung phòng với Lưu Diệu Văn, Á Hiên nhi rất nhanh đã phát hiện, đệ đệ hay ngại ngùng!

 Chuyện là khi ngủ, cậu thường xuyên xoay lung tung, dáng ngủ cực kì không đứng đắn, sáng nào thức dậy cũng thấy mình đang nằm đè trên người hắn.

Lưu Diệu Văn lúc đó gương mặt không thua gì một quả cà chua chín mọng, biểu cảm lúng ta lúng túng chẳng biết làm sao, muốn đẩy ra nhưng lại không nỡ.

Tống Á Hiên chính là yêu thích một Lưu Diệu Văn sinh động như vậy nên kể từ đó, Á Hiên nhi không ngần ngại  thường xuyên tiếp xúc thân mật tỉ như nhéo má, dắt tay, có khi còn ôm ấp....cốt yếu là để trêu chọc đệ đệ một trận.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ mới hơn tám giờ rưỡi tối, Tống Á Hiên đã sạch sẽ gọn gàng làm ổ trên giường, Lưu Diệu Văn không hổ là 'cái đuôi nhỏ', nằm ngoan ngoãn bên cạnh tự khi nào.

"Văn nhi, dù cho cha mẹ đã nói anh biết tên em nhưng anh lại muốn em chính miệng nói với anh cơ~ " Tống Á Hiên không bỏ lỡ một cơ hội nào dụ dỗ Lưu Diệu Văn nói chuyện, thậm chí còn dùng cả chiêu bài làm nũng.

Quả nhiên, mặt người bên cạnh lại đỏ lựng lên bán đứng sự trầm mặc vờ như không nghe thấy gì của hắn. Tống Á Hiên thầm cười, chẳng buông tha mà nói tiếp.

"Em mà không trả lời nữa là anh giận thật đấy. " Câu này từ lúc gặp Lưu Diệu Văn cậu đã nói trên dưới mười lần nhưng lần nào kết quả nhận được cũng chỉ là đôi mắt cún con của Lưu Diệu Văn mà thôi. Có lẽ cũng chẳng trông mong hắn sẽ trả lời nên Tống Á Hiên phi thường ngạc nhiên khi cậu em nhỏ trầm mặc này mở miệng nói chuyện.

"Lưu..Diệu..Văn.."

Giọng nói bé nhỏ nhưng rõ ràng kèm theo chút rụt rè ngây ngô của trẻ con vang lên. Nếu không phải hai người đang nằm sát nhau thì Tống Á Hiên cũng không thể nào nghe thấy. Tiếp sau kinh ngạc chính là mừng rỡ không tưởng, thậm chí cậu còn muốn nhảy cẫng lên chạy đi khoe với bố mẹ ngay lập tức.

" Lưu Diệu Văn em nói chuyện rồi, rốt cuộc cũng mở miệng rồi. "

"Vậy...Văn Nhi ngoan, Văn nhi năm nay bao nhiêu tuổi nha? " Tống Á Hiên thừa thắng xông lên, quyết tâm biến em trai nhỏ trầm mặc thành em trai nhỏ năng động tốt nhất là giống như mình. Nói xong còn hướng Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt.

Giống như một loại ma chú, não bộ nhỏ bé bỏ qua sự kháng cự thường ngày, thật thật thà thà mà trả lời từng cái một.

"Tám tuổi. "

Tống Á Hiên cười không khép nổi miệng, hưng phấn trò chuyện cùng em trai đến tối muộn mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

.

Lưu Diệu Văn bên cạnh không nghe thấy động tĩnh gì nữa mới từ từ quay sang nhìn. Hắn có một khuyết điểm nhỏ, khi ngại ngùng hay mất tự nhiên thường sẽ đơ người, trạng thái này mỗi đêm, à không chỉ cần mỗi khi Tống Á Hiên tới gần là khuyết điểm nhỏ lại xuất hiện. Lưu Diệu Văn chính là giữ nguyên một tư thế từ nãy đến giờ, cổ vừa đau vừa tê nhưng lại không dám động.

Người bên cạnh đã từ từ chìm vào mộng đẹp, đặc biệt an tĩnh và ngoan ngoãn. Đây có lẽ là khoảng thời gian mà Lưu Diệu Văn thích nhất, bởi hắn có thể thoái mái ngắm nhìn Á Hiên nhi mà không còn ngại ngùng hay xấu hổ.

Nhóc con tám tuổi nhẹ nhàng nhích lại gần, rướn người hôn nhẹ vào trán Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn từng nghe bà nói đó là hành động biểu hiện sự yêu mến của mình với đối phương, nhưng có lẽ ban ngày hay xấu hổ nên hắn không dám làm, bèn yên lặng thực hiện vào mỗi tối. Bàn tay bé nhỏ vòng qua nắm lấy cánh tay ca ca, yên tâm thả lỏng mà khép mi mắt.

Mong ngày mai, Á Hiên nhi sẽ thích hắn nhiều hơn một chút. Chỉ một chút thôi cũng được...

.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên càng ngày càng thân. Đi đâu hai bé cũng dính lấy nhau. Sự trầm tính của Lưu Diệu Văn mỗi ngày mỗi giảm, bây giờ trông hắn mới thật sự giống một nhóc con tám tuổi.

Lưu Khánh cùng vợ trở lại, thấy hắn sống vui đến vậy, họ cũng không muốn đón hắn về bởi dù sao thì cũng không có thời gian chăm sóc, bèn lặng lẽ mua quà cáp tặng cho cha mẹ Tống xem như một lời cảm ơn.

Cả nhà Tống Á Hiên đều coi Lưu Diệu Văn như là một thành viên trong gia đình của mình nên không hề ngần ngại cho hắn tiếp tục ở lại. Tống Sơn mỗi buổi chiều từ công ty trở về đều sẽ mua một ít bánh ngọt cho hai nhóc. Diệu Văn và cậu phi thường ăn ý, chưa bao giờ có bất hòa khiến gia đình hạnh phúc hơn bao giờ hết.

.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chuyện mà cha mẹ Tống lo sợ cũng đã đến. Ba tháng là một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài, nó vừa vặn để chữa vết thương tâm hồn cho Lưu Diệu Văn, vừa vặn để hai đứa nhỏ gắn bó với nhau...cũng vừa vặn để khắc ghi một ai đó cả đời.

Thời hạn công tác và cả kì nghỉ đông của Tống Á Hiên dần kết thúc. Tống Á Hiên quên béng chuyện phải đi học lại. Cậu vẫn cứ tiếp tục vui đùa với Lưu Diệu Văn như thường ngày, chỉ có gương mặt ba mẹ Tống hiện rõ nỗi buồn rầu. Họ không nỡ rời xa Văn Nhi và càng chắc chắn Á Hiên là người không muốn nhất.

Dù thế nào, Tống Sơn và vợ cũng đã nói chuyện cùng với ba mẹ Lưu, vào ngày kia họ sẽ đến đón Diệu Văn về nhà, nhưng hai người vẫn chần chừ việc thông báo điều này với hai đứa nhỏ.

.

Sau khi ăn xong bữa tối, gia đình quây quần bên ti vi dùng tráng miệng. Không khí im lặng một cách vi diệu, chỉ có Á Hiên và Diệu Văn vô tâm vô phế hãy còn đang nô đùa trên sô pha.

"Anh, ăn lê. " Lưu Diệu Văn xiên một miếng lê ướp lạnh trong dĩa, ôn nhu đút cho Á Hiên .

Sau đêm hắn quyết định mở lòng, tình cảm hai đứa đã thăng tiến hơn, Lưu Diệu Văn từ đấy về sau rất biết chăm sóc anh, mẹ Tống trông thấy có khi còn cảm thấy không bằng. 

Lo cho Tống Á Hiên từng chút một như thể hắn mới là ca ca vậy.

"Khụ...bố có chuyện muốn nói với hai đứa. " Tống Sơn rốt cuộc nhịn không nổi lên tiếng, vẻ mặt của mẹ Tống bên cạnh cũng dần trở nên nghiêm túc pha lẫn nét buồn buồn.

"Á Hiên, chúng ta phải trở về Bắc Kinh. "

__________________
小星星

Vì  tuần sau  mình phải thi nên có lẽ chương mới sẽ được đăng vào tuần sau nữa. Mọi người đừng quên toii đó.
À, chúc mọi người năm mới vui vẻ cát tường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com