Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Tống Á Hiên không định giấu công ty chuyện này, cậu muốn sống tiếp thì không thể không từ bỏ việc luyện vũ đạo cường độ cao. Về việc ca hát, hát ở đâu chẳng là hát, không nhất định phải hát cho quan chúng nghe. Có thể sống bao nhiêu ngày thì hát bấy nhiêu ngày.

Cậu vừa ra khỏi cổng bệnh viện liền gọi điện cho Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ mở miệng là hỏi cậu chuyện phát sốt. Tống Á Hiên vừa muốn cất tiếng trả lời lại tìm không ra từ ngữ tốt đẹp để nói cho anh. Qua một lúc, khi gió lạnh thổi qua sườn má cậu, viền mắt bị đông đến ửng hồng lấp lánh ánh nước, cậu đứng trong gió lạnh hốt nhiên cảm thấy màu sắc cũng bị gió đông thổi bay đi mất, cả thế giới chỉ còn lại mỗi một bảng điều màu đang chết dần là cậu.

Âm thanh của Tống Á Hiên cũng trở nên tủi thân.

"Anh, phải làm sao đây?"

"Em sắp phải chết rồi."

Tống Á Hiên dùng lực đá chiếc lon dưới chân.

Ca hát phải làm sao, ước mơ phải làm sao, người nhà phải làm sao, Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn phải làm sao đây?

Lúc Mã Gia Kỳ gọi điện lại cho cậu xe công ty cũng đã đến, trợ lý mang theo chiếc áo lông ngỗng dài mét 8 chạy như bay đến trước mặt muốn khoác lên cho cậu. Tống Á Hiên đẩy tay anh ra nhún vai biểu thị một thân đầy áo khoác, "Em đã mặc rất dày rồi."

"Á Hiên..."

Tống Á Hiên kéo mép áo trợ lý, "Anh, đi thôi, em nói là em sắp đói chết rồi."

Lão bản mở cuộc họp, Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm đồng tâm hiệp lực náo loạn ông, náo loạn đến nỗi khiên người đàn ông trung niên cũng ngơ ngác, vừa mới mở lời "Á Hiên," Mã Gia Kỳ đã lạnh mặt làm dấu tay đình chỉ.

"Em ấy cần phải ngủ," Ma Gia Kỳ nói, "không thể tham gia cuộc họp được."

Lão bản hai tay bỏ túi đi đi lại lại trên hành lang, khóe mắt ba người vừa liếc liền phát hiện Tống Á Hiên đã ở phía sau lưng Mã Gia Kỳ nheo mắt đầy mệt mỏi, gương mặt lộ ra trắng đến kinh người. Lão bản nhìn cậu, nắm tay ở trong túi quần cũng vặn xoắn lại. Ông nhớ lúc Tống Á Hiên mới vào công ty vẫn còn nhỏ xíu, thở dài, "Cậu nghỉ ngơi cẩn thận, những thứ khác chúng ta bàn bạc sau", gót giày sải bước lớn biến mất sau hành lang.

Cằm Tống Á Hiên tựa lên vai Mã Gia Kỳ, cậu cố ý làm một cái ngáp thật lớn, "Anh Tiểu Mã, em buồn ngủ quá."

Về ký túc xá, Đinh Trinh Hâm giúp cậu gài góc chăn, Tống Á Hiên nắm lay ngón tay anh không buông. Mắt Đinh Trình Hâm từ từ ửng đỏ, nhưng vẫn mỉm cười, cúi người ngồi xuống bên cạnh cậu, "Tống Á Hiên, em mấy tuổi rồi, ngủ vẫn cần người bên cạnh sao?"

"Đừng khóc", anh nghe thấy đứa nhỏ trong chăn khẽ nói, "Anh, anh khóc em không ngủ nổi."

Tống Á Hiên lần này ngủ rất sâu, cậu mơ thấy bản thân trở về lúc 12 tuổi, cậu cùng Lưu Diệu Văn ngồi trên nền phòng tập nghỉ ngơi, lão bản rất kẹt (má há há), sữa đều là loại sư huynh đại ngôn, Lưu Diệu Văn nhoài người lên thùng sữa vị táo bắt đầu bóc, tay còn lại ôm lấy Tống Á Hiên đang hút nốt hớp sữa cuối cùng, cậu than "Uống ngấy cả rồi."

Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn cậu, liền ngồi dậy khoanh chân dốc từng xu từng xu tiền lẻ, ánh mắt sáng long lanh rơi trên người Tống Á Hiên, "Vậy em mời anh uống sữa."

Cuối cùng chỉ mua được một lon Vượng Tử, Tống Á Hiên hút một ngụm, Lưu Diệu Văn tiếp lấy cũng một ngụm. Lon sữa tôi một hớp cậu một ngụm, chia sẻ cùng một hương vị. Hớp sữa cuối cùng rơi vào miệng Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên híp mắt nhìn hắn, "Ngon thật ấy!"

Lưu Diệu Văn nói, "Đúng á, đợi chúng mình lớn rồi muốn mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu."

"Mua thật nhiều cho anh uống."

Giấc mộng giản đơn như vậy cũng khiến lúc Tống Á Hiên tỉnh lại thật vui vẻ. Lúc tỉnh dậy cả ký túc xá không còn ai, rèm cửa quá dày khiến cả phòng tối om như một hang động. Cậu không cảm thấy mệt như trước nữa, lúc chống tay ngồi dậy thấy gối ướt sẫm mồ hôi. Lúc Đinh Trình Hâm rời đi chỉnh điều hòa lên 28 độ, sợ cậu lại phát sốt.

Tống Á Hiên mặc lại áo khoác lông, nhảy xuống giưỡng giẫm chân lên sàn. Ánh sáng vàng nhạt ấm áp xuyên qua kẽ cửa, cậu vươn tay muốn sờ chúng lại chẳng thể nắm được. Cậu đẩy cửa, Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm đang ngồi trên bàn ăn đợi cậu. Mã Gia Kỳ giúp cậu xúc một thìa cháo, Tống Á Hiên nhắm mắt ăn hai muỗng. Cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Lưu Diệu Văn đâu?"

"Không biết." Mã Gia Kỳ nắm lấy vai cậu, "Lúc trước lão bản trên hành lang mắng người, em ấy cái gì cũng nghe thấy hết rồi."

Tống Á Hiên bỏ thìa cháo xuống, nghịch lớp ra chết cạnh móng tay, kéo nó ra thành một đạo máu dài, rất đau.

Tống Á Hiên ở đâu có thể tìm được hắn.

Lúc mười mấy tuổi, trừ Đinh Trình Hâm trộm uống coca lúc nào cũng bị phát hiện, cậu cùng Lưu Diệu Văn thường đến nhất là quán ăn nhanh, công ty biết cũng mắt nhắm mắt mở. Lúc ấy ăn rất nhiệt tình, nào pizza nào humburger, đồ chơi của suất ăn trẻ em nào cũng đến tay. Lúc ấy cái gì cũng anh một nửa em một nửa, humburger cắt làm đôi lòng đỏ trứng đào đều nhường cho anh.

Tống Á Hiên kéo chặt áo khoác đẩy lớp cửa kính McDonalds.

Bằng cách nào hình dung cảnh tượng này đây, ghế ngồi màu vàng như xuyên qua những năm tháng đồng niên cùng ký ức thanh xuân vui vẻ của bọn họ, cậu nghe thấy tiếng trẻ em nô đùa huyên náo, nhìn thấy túi đựng đồ ăn màu trắng, dường như cả thế giới chỉ còn lại tiếng sủi bọt của soda lạnh và humburger, cùng một Lưu Diệu Văn ngồi ở phía trung tâm cửa hàng.

Lưu Diệu Văn mặc rất dày, có lẽ tâm linh tương thông, hắn cũng gọi một suất đồ ăn trẻ em, đồ chơi được tặng là một người cá màu xanh thẫm, là kiểu đồ chơi trước khi cãi nhau Tống Á Hiên luôn muốn có. Lúc ấy Lưu Diệu Văn khoác vai cậu kéo người khỏi lớp cửa kính, tuyên thệ, "Đợi rảnh rồi, em nhất định đưa anh đi ăn."

Sau này đồ chơi người cá không còn nữa, Tống Á Hiên rất tiếc nhưng cái gì cũng chẳng nói, không ngờ hắn vẫn nhớ.

Cậu cùng Lưu Diệu Văn lúc này chỉ cách nhau một lớp kính.

Lưu Diệu Văn ngồi đó, xé lớp vỏ humburger, từng miếng nhét vào miệng ăn đến phát nghẹn, ho hai tiếng mới nuốt xuống, hắn nhìn một nửa humburger còn lại trên tay bắt đầu ngẩn người.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay cầm lấy túi giấy trong tay hắn. Người ấy ngồi xuống phía đối diện, gương mặt tiều tụy đối diện Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên nhìn hắn cố gắng nở nụ cười, "Ngon không?"

Lưu Diệu Văn không nhìn cậu, cầm lấy nửa cái humburger còn lại tiếp tục cắn, nuốt xuống một miếng to, hắn nghe thấy Tống Á Hiên nhẹ nhàng nói, "Đừng có cãi nhau với anh nữa, được không?"

"Anh", Tống Á Hiên nhỏ giọng, "Anh không biết chúng ta còn có thể tốt đẹp được bao lâu nữa."

Lưu Diệu Văn chậm mất một nhịp cắn lấy miếng bánh, cả người hậu tri hậu giác bắt đầu run lên, cổ họng phát ra âm thanh nức nở, hốc mắt cũng nhịn không được rơi nước mắt. Một giọt so với một giọt nhanh hơn, hắn gấp gáp muốn đưa tay lau mắt, lại phát hiện miệng không thể nặn ra nổi một nụ cười. Nửa cái bánh mì mắc trong miệng đè nghẹn lấy âm thanh, hắn khóc như thể trở lại năm mười tuổi lúc lần đầu dãn cơ chân, cảm giác đau đớn như cả người bị xé lấy làm hai. Chưa từng ai nói với hắn sẽ đau đớn đến như vậy.

Hết rồi, mọi thứ đều hết thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com