Chương 37: ác mộng “đáng sợ”
Edit, Beta: Miuu
___________________________________
Mọi người đọc truyện vui vẻ nheヾ(='ω´=)ノ”
___________________________________
Gần như mọi người đều nâng chén trà hoặc đồ uống lên để chạm cốc cùng Lão Dương, nhưng chỉ có Hoắc Vọng là ngồi yên tại chỗ, không hề động đậy, anh chỉ tập trung gắp thức ăn cho Lâm Úc.
Hoắc Vọng mang theo một bộ dụng cụ ăn uống riêng, vừa rồi anh mới tự mình vào bếp để làm món ăn hợp khẩu vị cho Lâm Úc, hoàn toàn toát lên vẻ của một bậc phụ huynh nuông chiều con cái quá mức.
Nhìn Hoắc Vọng với khí chất "người sống chớ lại gần", Lão Dương vốn định nói gì đó, nhưng thấy vậy cũng chỉ đành hậm hực thu lại ý định, ngồi xuống.
Sau khi tự giới thiệu một lượt xong, Lâm Úc cũng đã nhớ kỹ hầu hết mọi người.
Chuyến du lịch lần này tổng cộng chỉ có mười người tham gia, một số người khác sau khi trúng giải đã lựa chọn không tham gia.
Không khí bắt đầu trở nên sôi nổi hơn một chút, nhưng trên bàn ăn lại xuất hiện vài âm thanh không mấy hòa hợp.
Lão Dương lẩm bẩm với giọng điệu đủ lớn để mọi người cùng nghe thấy: “Nếu tôi chọn không đi du lịch mà lấy tiền thưởng, họ chỉ trả lại tiền vé máy bay thôi. Nếu không vì vậy, tôi đã chẳng phải đến nơi thâm sơn cùng cốc này rồi.”
Hướng dẫn viên du lịch nghe vậy thì hơi lúng túng nói: “Đây không phải là thâm sơn cùng cốc*...”
(*Thâm sơn cùng cốc: Nơi hẻo lánh xa xôi ở núi rừng.)
Lão Dương ngay lập tức cắt ngang lời cô nói, kích động đến mức nước bọt văng khắp nói: “Nơi này không phải toàn là núi rừng hay sao hả!?”
Hướng dẫn viên vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, không thể cãi lại hắn ta, nên chỉ đành im lặng nhìn hắn với vẻ khó chịu.
Không khí trên bàn ăn cũng chợt trở nên gượng gạo hơn, nhưng chỉ có một người là hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Hoắc Vọng chọn một miếng thịt bò hầm mềm thơm cho Lâm Úc, sau khi thấy cậu ăn xong, liền thuần thục đưa tay ra xoa xoa bụng nhỏ của cậu để kiểm tra xem cậu đã no chưa. Sau khi hài lòng, Hoắc Vọng liền bế Lâm Úc lên, khẽ gật đầu với những người khác để báo rằng mình sẽ rời đi, suốt cả quá trình anh không thèm liếc nhìn lão Dương dù chỉ một lần, hoàn toàn xem như hắn ta như không hề tồn tại.
Điều này khiến lão Dương vốn đã khó chịu, càng thêm tức giận hơn. Tuy nhiên, hắn không dám trừng mắt nhìn Hoắc Vọng, nên chỉ có thể lén lút ném ánh mắt đầy ác ý về phía Lâm Úc, như muốn lộ sống da cậu ra.
Trong lúc đó, Lâm Úc đang chào tạm biệt chú chó Alaska, nên cậu không hề để ý đến ánh nhìn ác độc đó. Cậu vui vẻ lắc lư tay với chú chó từ góc độ mà không ai nhìn thấy được.
Hoắc Vọng đang ôm Lâm Úc, dường như cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu lại.
Hoắc Vọng với đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo quay đầu nhìn vào lão Dương, khiến hắn ta hoảng sợ đến mức vô ý buông tay làm rơi chiếc đũa và miếng đồ ăn nóng hổi lên đùi mình. Tiếng hét thảm thiết của lão Dương lập tức vang lên ngay sau đó.
Lâm Úc còn chưa kịp sợ hãi thì đôi tai đã được Hoắc Vọng nhẹ nhàng che lại, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh như thường: "Về phòng thôi."
Câu nói ngắn gọn thành công khiến Lâm Úc chuyển hướng đi sự chú ý của cậu.
"Ngao." Được thôi.
...
Buổi tối, khi Hoắc Vọng đang xử lý công việc trên máy tính, Lâm Úc ôm món đồ chơi ngồi bên chơi đùa. Hoắc Vọng thấy vậy, không nói gì, chỉ lẳng lặng tắt máy tính đi.
Anh bế Lâm Úc lên, đặt cậu lên gối, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta còn có hoạt động hái đào nữa đấy."
Lâm Úc ngoan ngoãn ngáp một cái, đuôi của cậu nhanh chóng cuốn lại che đi cơ thể. Ánh mắt cuối cùng liếc thấy Hoắc Vọng cũng nằm xuống bên cạnh, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bao quanh, cậu mới yên tâm nhắm mắt lại.
Chỉ một lát sau, Lâm Úc chìm vào giấc mơ, ở nơi đó có rất nhiều quả đào, từng quả một nhảy múa xung quanh, nắm tay nhau gọi: "Tới hái đào nào ~”
Lâm Úc vừa định chạy theo tiếng gọi vui vẻ của những quả đào thì bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu. Đó là một dáng hình cao lớn, quen thuộc nhưng lại mang theo sự im lặng kỳ lạ.
Lâm Úc nheo mắt lại, bóng người ấy dần dần tiến lại gần.
Đó là Hoắc Vọng, với khuôn mặt tuấn tú nhưng lại lạnh lùng, không chút biểu cảm, đang lẩm bẩm điều gì đó.
Trong giấc mơ, Lâm Úc tò mò vô cùng, liền tiến lại gần hơn để nghe rõ anh đang nói gì. Khi chỉ còn một chút nữa là tới gần, giọng của Hoắc Vọng bỗng nhiên vang lớn hơn: "Tôi muốn... hít nhóc..."
“Ngao ô!” Lâm Úc sợ hãi mở to đôi mắt ra, kêu lên một tiếng, suýt nữa cậu đã ngã lăn khỏi gối.
Quả là một giấc mơ đáng sợ mà.
Hoắc Vọng nhắm mắt cảm nhận được điều gì đó, liền vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Lâm Úc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng để dỗ cậu ngủ.
Nhưng khi vừa định thả lỏng, đột nhiên Lâm Úc lại trở nên căng thẳng, lông trên người dựng đứng hết lên.
Bởi vì cậu lại nghe thấy âm thanh sột soạt, nhưng khác với giấc mơ, lần này tiếng động không phát ra từ Hoắc Vọng mà từ phòng phía bên kia, vang lên rất chân thực và đầy quỷ dị trong sự yên tĩnh của màn đêm.
Âm thanh như thể có ai đó đang thì thầm bên tai cậu, nhưng nó lại quá mơ hồ để có thể nghe rõ nội dung.
Lâm Úc sợ đến mức ngây người, run rẩy ôm lấy mình, cái đuôi cuộn tròn quanh thân lại, cố gắng che giấu cảm giác hoảng loạn.
Lâm Úc cố gắng tập trung để có thể nghe rõ xem rốt cuộc âm thanh kia là gì.
Nhưng bóng tối xung quanh như biến thành một con quái thú khổng lồ với cái miệng đẫm máu, dường như đang muốn nuốt chửng cậu — một sinh vật nhỏ bé, đáng thương và hoàn toàn bất lực, với bộ lông xù run rẩy.
Lâm Úc: "QAQ cứu, cứu mạng hu..."
Lâm Úc run rẩy cuối cùng cũng làm Hoắc Vọng tỉnh dậy. Điều đầu tiên anh làm là trấn an cậu nhóc nhỏ xù lông này, giọng nói mang chút khàn khàn: "Nhóc mơ thấy ác mộng à?"
Bàn tay to lớn, ấm áp của Hoắc Vọng kiên nhẫn vuốt ve từng chút cho câu, giúp xoa dịu cái đuôi to đang căng thẳng kia, giúpnó dần dần mềm lại.
Lâm Úc run run đôi tai nhỏ thăm dò, chiếc mũi hồng nhạt ngửi ngửi không khí nhưng không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào.
Có lẽ vì Hoắc Vọng đã thức dậy, Lâm Úc cũng dần cảm thấy an tâm hơn, không còn sợ hãi như trước nữa. Cậu bắt đầu dựng đôi tai lên để nghiêm túc lắng nghe xem âm thanh từ phòng bên cạnh rốt cuộc là gì.
Chỉ nghe được một giọng nam trầm, đứt quãng vang lên: "Tiên đế... gây dựng sự nghiệp chưa đến nửa... mà nửa đường thì ch·ết..."
Lâm Úc: "......"
Thì ra là đang đọc Xuất sư biểu.
Hóa ra nửa đêm cậu bị dọa đến không ngủ được chỉ vì...Xuất sư biểu*.
(*Xuất sư biểu (giản thể: 出師表; bính âm: Chū Shī Biǎo) là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu (前出師表) và Hậu xuất sư biểu (後出師表) do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.)
Toàn bộ nỗi sợ hãi do tưởng tượng ra những hơi thở lạnh lẽo âm u kia bỗng chốc tan biến mất. Lâm Úc ngay lập tức xụi lơ, hóa thành một chú gấu nhỏ mềm nhũn, giống như bánh quy gấu.
Hoắc Vọng cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường: “Bị tiếng đọc sách từ phòng bên cạnh dọa sợ à?”
Ánh mắt anh đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn vẻ mệt mỏi của người vừa tỉnh giấc nữa.
Lâm Úc kêu "ngao kỉ" một tiếng đầy xấu hổ, lấy móng vuốt che đi mặt, như thể muốn giả vờ rằng mình không nghe thấy gì cả.
Thấy phản ứng của Lâm Úc, Hoắc Vọng liền biết rằng mình đã đoán đúng.
Anh không nói gì thêm, trực tiếp đứng dậy, đi tới phòng bên cạnh và gõ cửa.
Rất nhanh sau đó, âm thanh cuống cuồng cất sách vở vang lên, ngay sau đó Lâm Úc nghe thấy giọng xin lỗi của Quách Vũ Kính.
(Sao tui cứ có cảm giác bé cưng khá sợ bóng tối nhỉ, mỗi lần nhắc tới là thấy bé cưng sợ lắm, cứ miêu tả bóng tối như con quái vật ấy (・_・???))
_______________________________
Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)
_______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com