Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Cường Thủ Hào Đoạt

Nguồn: https://xinjinjumin4639855.lofter.com/post/77171add_2ba7c4a60

Thừa Hoàng x Trác Dực Thần
_____________________________________________

Trác Dực Thần ngày đêm chìm trong hối hận. Nếu như lúc trước mình không đi xem hội hoa đăng, có phải hết thảy mọi chuyện sẽ không xảy ra, mình vẫn sẽ là một trừ yêu sư thiên tư trác tuyệt.

Nhất

Thiên Nguyên năm thứ mười, tháng mười một.

-  Công tử công tử, ngày mai trên phố có hội hoa đăng!
Tiểu Bạch Cửu từ bên ngoài chạy vào, linh đang sau tai đinh đương lắc lư.
- Không hứng thú.
- Công tử! Đây chính là hội hoa đăng đầu tiên chúng ta thông liên với yêu thị, khẳng định khác biệt so với thường ngày. Công tử giúp ta đi xem đi mà, theo ta đi xem đi ~
Thiếu niên đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, ánh nắng phác hoạ ra đường nét khuôn mặt rõ ràng, mi thanh mục tú mà không mất đi vẻ tuấn dật, đôi mắt còn lấp lánh hơn tinh quang, đuôi mắt có chút hất lên, mang theo vẻ phong tình vạn chủng.
- Được rồi, biết rồi.
So với hạ nhân, Tiểu Bạch Cửu càng giống thân đệ đệ của Trác Dực Thần hơn, huynh đệ đã sở cầu, tất nhiên y sẽ đáp ứng.
- Ca ca thật tốt!
- Nhưng ngươi phải hứa với ta, không được phép chạy loạn, không được phép nói cho cha biết, chúng ta lén đi xem.
- Ngoéo tay!
- Ngoéo tay! Trăm năm không đổi, kẻ nào thất hứa chính là đồ đần.

Đầu ngón tay lôi kéo đầu ngón tay, hai người cười đùa hứa hẹn.

Nhị

Đèn hoa mới điểm, toàn bộ phố xá treo đủ loại hoa đăng, một mảnh Hỏa Thụ Ngân Hoa, Phượng Tiêu Thanh Động rực rỡ bừng lên.
Phía tây có hồ cơ khiêu vũ, phía bắc có võ phu mãi nghệ, phía nam là bờ sông, rất nhiều người đều đến đó thả hoa đăng cầu phúc, ước nguyện.
- Công tử, ta mua hoa đăng hình con thỏ, huynh mua hoa đăng hình gì a?
Tiểu Bạch Cửu ngước đầu lên hỏi
- Lam Phù, đồ đằng của gia tộc, Lam Phù.

Tổ tiên của Trác gia đã từng cứu Lam Phù một mạng, thần điểu cảm ân, cho phép hậu nhân Trác gia mượn pháp lực của nó để trảm yêu trừ ma. Thế gia trong đại lục tuy nhiều, nhưng Trác gia nhờ vào pháp lực Thần thú mà trường tồn không suy, trở thành đại tông môn trảm yêu trừ ma lợi hại nhất.

- Thật là xinh đẹp nha!!
- Không được, nếu ngày mai mới trở về sẽ...

Trác Dực Thần đang cùng Tiểu Bạch Cửu nói chuyện quá mức mải mê, không nhận thấy được phía trước còn có người liền hốt hoảng đụng vào lồng ngực của đối phương.

Nam nhân trưởng thành khẽ vòng tay ôm lấy mỹ nhân nhi, trên người hắn còn có mùi ngọc lan nhàn nhạt...Trác Dực Thần khẽ giật mình, gương mặt nhanh chóng nóng bừng lên.
-Thật xin lỗi! Ngươi không bị thương chứ?!
Vẻ mặt của thiếu niên tràn đầy quẫn bách, luôn miệng nói xin lỗi
- Không sao.
Phàm nhân luôn luôn ti tiện đến mức buồn nôn, đi đường cũng không có mắt nhìn.
Thừa Hoàng xem thường tất cả phàm nhân, nhưng mặt ngoài lại duy trì vẻ tao nhã, nhẹ giọng trả lời.
- Ta thật sự không có cố ý. Chi bằng ta đưa ngươi một trản hoa đăng tạ lỗi đi.
- Không cần...
Hai chữ 'Mau cút' chợt nghẹn trong cổ họng, nửa ngày cũng không nhả ra được.

Nhân gian còn có người đẹp mắt đến vậy sao?

Trong mắt của Thừa Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn vô thức cúi đầu muốn nhìn kĩ càng thêm một chút. Khoảng cách giữa hai người không quá lớn, gương mặt tinh xảo của thiếu niên rơi vào trong mắt, ý cười ôn hòa. Rõ ràng người trước mặt là nam tử nhưng lại vô cùng mềm mại đáng yêu.
Ánh mắt của hai người giao nhau, thanh âm ồn ào náo nhiệt xung quanh đều tiêu tán đi mất, chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập của đối phương.

Nam nhân này thật đẹp...

Một thân tuấn lang xuyên y gấm phấn hồng, trên trán điểm mấy sợi tóc màu nâu, phiêu dật theo gió. Con ngươi màu hổ phách của hắn cất giấu mị hoặc cao lãnh, phảng phất lóe sáng như lưu ly.

Phù dung như diện, liễu như mi...

Vài câu thơ hôm qua đọc được chợt hiện lên ở trong tâm trí của Trác Dực Thần
- Công tử! Công tử! Trò đoán đố hoa đăng bắt đầu rồi!
Tiếng hô của Tiểu Bạch Cửu phá vỡ không khí mập mờ.
Cả hai người đều ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng cáo biệt.

Tam

Dựa theo tình tiết ở bên trong thoại bản viết, ngày hôm sau, nhân gia sẽ tới đại môn ngỏ lời cầu thân, bị phụ mẫu liên tục ngăn cản, thiếu niên sẽ theo ý trung nhân bỏ trốn. Ba năm sau, hai người ôm hài tử trở về, phụ mẫu đành phải đồng ý, hỉ kết một mối nhân duyên.
A, nói không chừng còn được tái giá thêm một lần, có hỉ yến cùng mười dặm hồng trang vô cùng long trọng, bù đắp cho những ngày tháng bỏ trốn khổ cực đã qua kia.

Nhưng nhân sinh không phải một cuốn thoại bản.

Đêm đó, Trác Dực Thần gối trên cảm xúc rung động thẹn thùng mà ngủ. Dung mạo của người kia tựa như in dấu thật sâu vào trong lòng của thiếu niên, khiến y tương tư nhớ thương không thôi.

Khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua mây mù, theo lý mà nói, đệ tử trong Trác môn đều đã phải dậy sớm rèn luyện. Nhưng hôm nay, phủ viện lại vô cùng yên tĩnh...
Trác Dực Thần bị mùi máu tươi đánh thức, mùi hương cực kỳ nồng đậm... Giống như là mùi của núi xác và biển máu.

- Tiểu Cửu....Tiểu Bạch Cửu?
Tiểu Bạch Cửu vẫn luôn ngủ ở thiên phòng, vốn dĩ chỉ cần gọi một tiếng liền lập tức đến, hi hi ha ha kêu Trác công tử.
Trong lòng thiếu niên dâng lên dự cảm chẳng lành. Y xoay người rời giường, thẳng tắp chạy về phía ngoài cửa!

Mùi máu tươi càng lúc càng nồng! Ngột ngạt đến mức khiến cho người ta không thể hô hấp!!

Tay của Trác Dực Thần cũng không ngừng run rẩy, lòng bàn tay rướm một tầng mồ hôi, phía sau lưng truyền đến từng trận rét lạnh....Chuyện này là giả! Tuyệt đối là giả!

Phụ thân, mẫu thân, sư huynh đệ, mã phu, thậm chí cả trù nương, toàn bộ bọn họ đều đã chết. Thi thể bị xếp thành một toà núi nhỏ, trên dưới Trác môn mấy trăm mạng người, trong vòng một đêm đều bị cắt đứt yết hầu mà chết thảm! Trong không khí nhiễm mùi máu tươi nồng nặc, dưới chân là máu chảy thành sông, tử khí bao phủ khắp bốn phía... Cảm giác dinh dính thuận theo bắp chân bò lên, giống như là oan hồn đến lấy mạng.

Nam nhân đêm qua đang đứng trên đỉnh núi xác, khẽ cười ôn nhu.
- Trác lang, ta đến hỏi cưới ngươi.
- Ngươi rốt cuộc là ai?!

Người người trên dưới Trác môn hôm qua còn vui vẻ đầy sinh khí, hôm nay lại trở thành cỗ thi thể...con mắt của trù nương cũng còn chưa khép lại...

"Thiếu gia, người muốn ăn bánh hoa quế sao?"

"Nhi tử, học tập cho giỏi, luyện võ cho tốt. Sau này, tông môn đều dựa vào con mà phát dương quang đại."

"Vi nương mới may một bộ y phục mới cho con, mau tới đây thử một chút"

Cảm giác thống khổ to lớn đâm mạnh vào lồng ngực của Trác Dực Thần. Hai mắt thiếu niên đỏ bừng, mở to như sắp rạn nứt, hận không thể giết kẻ lòng lang dạ thú này ngay tại chỗ! Hắn là kẻ diệt toàn bộ tông môn cùng nhân gia của Trác Dực Thần!!
- Quên không giới thiệu danh tự.
Thừa Hoàng vẫn xuyên cẩm y phấn hồng ngày hôm qua, góc áo thậm chí còn nhiễm vết máu.
- Ta là Thừa Hoàng, yêu thú sinh ra từ linh khí thuở thiên địa sơ khai.
- Ta thích ngươi, muốn lấy ngươi làm thê tử. Ngươi không có quyền cự tuyệt.
- Vậy vì sao? Vì sao lại giết cả nhà của ta?!
Nước mắt lã chã rơi xuống, cảm xúc thương tâm thống khổ vô tận che lấp mất lý trí, Trác Dực Thần khóc đến mức nghẹn khuất không thành tiếng.
- Phụ thân... Mẫu thân....
- Ta cưới ngươi, không phải cưới người nhà của ngươi, bọn hắn quá chướng mắt ta.
Đại yêu vốn dĩ xem thường nhân loại. Đã là sâu kiến, muốn giẫm chết liền lập tức giẫm chết, còn muốn có một lý do sao? Trong mắt của hắn, yêu chính là chiếm hữu, cướp đoạt. Tất cả những kẻ có liên hệ đến đối phương đều phải chết. Có như vậy, ái nhân mới có thể chỉ yêu một mình hắn, đặt một mình hắn ở trong lòng.

Đơn thuần đến cực hạn chính là tàn nhẫn.

Thừa Hoàng không cảm thấy có chút áy náy nào. Hắn nghiêng đầu tò mò hỏi
- Vì sao lại khóc? Làm thê tử của ta, hẳn là nên cao hứng mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com