Anh có thương em không?
"Diệu Văn, anh có yêu em không? "
Lưu Diệu Văn lật đật nấu cháo trong bếp, nghe Tống Á Hiên từ phía sau hỏi, bất giác chân mày nhíu lại.
"Sao em lại hỏi như vậy? "
Lưu Diệu Văn sững sờ nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, cực kì đáng sợ. Thật ra mà nói, Lưu Diệu Văn hắn quen cậu đến nay, cũng chưa từng nhìn thấy một Tống Á Hiên như vậy, thừa nhận đó là bản chất của một bang chủ, nhưng mà hắn có chút không quen.
Ra ngoài vài hôm đã bị người khác tẩy não rồi sao?
"Anh đương nhiên là yêu em rồi, nào qua đây, ăn tí cháo cho ấm bụng rồi đi ngủ"
Cậu cũng không nói tiếp, thuận theo hắn ngồi vào bàn nhưng lại chẳng chịu ăn, cứ đăm đăm nhìn hắn mãi.
"Em rốt cuộc là bị sao vậy?"
Lưu Diệu Văn có hơi khó hiểu với thái độ đó, cũng dừng tay đối mắt với cậu, sau đó thì sao? Tống Á Hiên đứng phắc dậy quơ tay đổ hết thức ăn trên bàn xuống. Cháo nóng chảy dọc bàn tay nhỏ giọt xuống nền gạch, cậu một chút cũng không quan tâm, cực kì tức giận nhìn Lưu Diệu Văn.
"Anh tiếp cận tôi vì mục đích gì? Nói đi, đừng đùa giỡn với tôi!"
Câu nói đó phát ra gần như là hét lên, cánh tay run rẩy chỉ vào Lưu Diệu Văn, hắn lần này không trả lời nữa, có chút đáng thương nhìn cậu.
"Anh xin lỗi!"
Chắc là Tống Á Hiên đã biết mọi chuyện rồi, cũng không cần giấu làm chi nữa.
"Làm phiền em rồi, anh đi là được chứ gì, những ngày tới em nhớ cẩn thận"
Nói rồi hắn dứt khoác bước ra khỏi nhà, chỉ để lại một câu dặn dò.
Đau, cậu thấy đau lắm, tim cậu nhói lên khiến tay chân tê cứng. Bất lực ngã xuống đất ôm tim khóc thật lớn, lại nhìn quanh căn bếp, phòng khách, rồi dừng lại ở cửa phòng, tất cả mọi nơi trong căn nhà lúc này đều có sự xuất hiện của hắn. Lưu Diệu Văn mới vài phút trước thôi còn đang nấu cháo cho cậu, từng cùng cậu coi phim ma ở phòng khách, từng cùng cậu ngủ trên một chiếc giường.
Phải làm sao đây,
Cậu yêu Lưu Diệu Văn thật rồi, yêu cái người chỉ mới lầu đầu gặp mặt đã đòi làm người yêu của nhau, yêu cái người to xác nhưng tính khí vẫn rất trẻ con, yêu cái người vì mình mà cả mẹ ruột cũng không cần, yêu cái người tiếp cận mình không phải vì yêu..
Chuyện như thế này, có phải vì cậu không? Nếu như nãy cậu không làm khó dễ hắn, nếu ngay từ đầu cậu coi như không có chuyện gì xảy ra, có phải hắn sẽ không đi? Sẽ vẫn bên cạnh cậu chăm sóc cho cậu?
Suy nghĩ hồi lâu, Tống Á Hiên vội vã đứng dậy chạy ra ngoài, mặc đôi chân trần cậu vẫn cố chấp chạy trên đường lớn, miệng không ngừng gọi tên Lưu Diệu Văn, tự nhủ là cậu sai rồi, là lỗi của cậu. Đôi chân nhỏ đạp trên nền đường lạnh lẽo, rất lâu sau, cả bóng dáng của hắn cậu cũng không thấy, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, bây giờ cậu không muốn về nhà cậu chỉ muốn tìm được Lưu Diệu Văn, nhận sai với hắn, muốn hắn ở bên.
"Này cậu, tối rồi sao cậu ngồi ở đây, ei, cậu khóc sao? Đừng nói giận người yêu rồi bỏ đi nha!"
Tống Á Hiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện với mình. "Ai vậy?"
"Tôi là Trần Tứ Húc, chắc cậu không biết tôi đâu, nhưng tôi thì biết cậu đấy, ba tôi và ba cậu trước đây là bạn thân"
"À vậy sao?" Tống Á Hiên lau nhẹ nước mắt, lạnh nhạt đứng lên.
"Tôi đoán chắc cậu không muốn về nhà bây giờ đâu nhỉ, chỉ bằng ghé nhà tôi ngủ một đê.."
Lời còn chưa nói hết đã bị Tống Á Hiên thẳng thừng từ chối, "Không cần", phủi mông đi về hướng ngược lại được vài bước, *bụp* một tiếng, đầu óc Tống Á Hiên đột ngột choáng váng, vừa quay lại chỉ thấy tên kia trên tay cầm khúc gỗ, loạng choạng đỡ được vài cú đánh nhưng vì sức mệt cộng thêm cú đánh vừa nãy, cậu đã ngã gục.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt".
Đêm hôm đó, Lưu Diệu Văn không về nhà, lại gọi nhóm ba người Trương Chân Nguyên, Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn đến bar giải sầu.
"Đại ca, cậu không phải gọi ba anh em tụi ra chỉ để ngồi nhìn cậu uống rượu như vậy mãi chứ?"
Nghiêm Hạo Tường khó chịu giật chai rượu từ tay Lưu Diệu Văn.
Trương Chân Nguyên cũng chịu không được trách móc, "Chai thứ năm rồi đó Lưu Diệu Văn, cậu không thương bản thân cậu cũng phải thương tụi tui chứ, lát nữa cậu say xỉn chẳng phải tụi tui còn phải đưa cậu về cho Tống Á Hiên nữa sao?"
Nghe đến ba chữ "Tống Á Hiên", đầu óc Lưu Diệu Văn càng mông lung thêm.
"Đừng nhắc đến em ấy trước mặt tôi nữa, hai người bọn tôi chia tay rồi!"
Lúc này tự nhiên Hạ Tuấn Lâm lại bật cười, "Hóa ra là thất tình à, Lưu Diệu Văn cũng có ngày bị thất tình sao?"
"Tôi bảo cậu im miệng" Lưu Diệu Văn bất mãn chồm tới định đánh cậu lại bị Nghiêm Hạo Tường bên cạnh chặn lại "Tôi tỉnh táo hơn cậu đó Lưu Diệu Văn, dám đánh?"
"À Trương Chân Nguyên, cậu còn nhớ cái tên Trần Tứ Húc không?"
Ba chữ Trần Tứ Húc phát ra, cả ba người còn lại trừ Lưu Diệu Văn đều sững sờ. Trương Chân Nguyên hơi lo lắng hỏi lại "Tên đó thì thế nào, tự nhiên lại nhắc tên cậu ta"
"Hắn tìm đến tôi rồi, thí nghiệm mà tên đó vẫn luôn miệng nhắc đến chính là Tống Á Hiên"
Cả ba người như bị chấn động, hoảng loạn nhìn nhau. Nghiêm Hạo Tường hỏi hắn, "Đó là lý do hai người chia tay sao?"
Nghĩ đến cậu, nước mắt Lưu Diệu Văn lại bất giác rơi xuống, nở nụ cười chua chát, "Tôi lúc đầu chỉ biết người đó trong bang của Tống Á Hiên, hoàn toàn không nghĩ lại chính là em ấy, sao lại trùng hợp đến vậy?"
Hạ Tuấn Lâm một bên hoang mang nói không nên lời, "Không phải chứ, vậy cậu tính làm gì?"
"Còn làm gì nữa, tôi và em ấy chia tay rồi"
Nghiêm Hạo Tường nhìn Lưu Diệu Văn ỉu xìu nằm trên bàn càng lúc càng khó chịu "Lưu Diệu Văn cậu là con trai đó, không định làm gì sao? Cứ như vậy để im cho tên đó xẻ da xẻ thịt người yêu cậu sao?"
"Tôi thật ra vẫn luôn muốn bảo vệ em ấy, ngược lại em ấy càng không tin tôi"
Trương Chân Nguyên im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng, "Lưu Diệu Văn, cậu có thông tin liên lạc của Trần Tứ Húc không?"
"Để làm gì?"
"Tôi muốn gặp cậu ta.. để nói chuyện"
"LƯU!! DIỆU!! VĂN!!"
Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một tiếng hét, Lưu Diệu Văn mơ hồ nhìn ra cửa, trong thấy một Mã Gia Kỳ đầy sát khí đang bước về phía hắn, những ai cản đường đều bị Mã Gia Kỳ không thương tiếc đấm một phát nằm ngang. Một giây sau đến lượt Lưu Diệu Văn nhận lấy những cú đấm từ Mã Gia Kỳ. Một đấm, hai đấm rồi ba đấm,, Lưu Diệu Văn hoàn toàn không kháng cự, buông tay mặc Mã Gia Kỳ muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy Lưu Diệu Văn sắp chịu hết nỗi Nghiêm Hạo Tường bị Hạ Tuấn Lâm giục ra can ngăn.
"Được rồi Mã ca, có gì từ từ nói, anh chưa nói rõ chuyện gì đã nhào vào đánh người rồi, thật không hợp lí"
Đôi mắt Mã Gia Kỳ hằn tia đỏ, hàm răng nghiến chặt, cực kì tức giận nhìn Lưu Diệu Văn, "Còn muốn nói rõ thế nào, chẳng phải cậu nói sẽ luôn luôn bảo vệ Tống Á Hiên sao? Bây giờ thì sao, trong khi cậu ngồi đây thảnh thơi uống rượu, Tống Á Hiên đã bị người khác bắt đi từ lúc nào!!"
Lúc này, Đinh Trình Hâm cũng đang hớt hải chạy vào, vội tách Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn ra, "Trần Tứ Húc vừa gọi cho tôi, hắn nói đã bắt được Tống Á Hiên, muốn chúng ta gặp mặt nói chuyện".
_________
Dạo này nghỉ dịch cái thêm được cái thói làm biếng, chỉ muốn nằm thôi chứ không muốn làm gì cả. Mấy bạn thông cảm tốc độ ra chap của tôi 🥲
Nói chung là yêu mấy bạn lắm, vẫn theo dõi truyện của tui đến thời điểm tại là cực kì quý luôn á, thương thương 👍
🙆♀️🙆♀️❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com