Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


- Papa...papa...

559 mờ mịt kéo áo Ngôn Tư, nó không hiểu sao papa của nó lại không có phản ứng, hình như papa đang suy nghĩ gì đó, trừ biểu tình ôn nhu và cưng chiều bất đắc dĩ, nó chưa bao giờ thấy papa đáng sợ như vậy.

Ngôn Tư lập tức che dấu suy nghĩ, đè xuống ý muốn nung nấu trả thù, dù sao thì hắn cũng không muốn biểu hiện tâm tình tiêu cực này cho người khác biết, nhất là trước mặt 559, hắn sợ nó sẽ có ảnh hưởng không tốt. Biểu cảm thay đổi trong phút chốc, ánh mắt ngập tràn mất mát lẫn hận ý khôn cùng biến thành nhu hoà như nước, như người vừa nãy và bây giờ là hai cá thể hoàn toàn khác, dịu dàng mỉm cười:

- Không có gì, nói cho papa biết, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, tối qua không ngủ được sao?

559 cứ lải nhải bên tai papa papa riết khiến Ngôn Tư bị liệu, không biết tự bao giờ đã xưng mình là papa với "người" không cùng huyết thống, phải biết là năm nay hắn mới 25 tuổi, ngay cả mùi vị phụ nữ vẫn chưa nếm qua lần nào đâu, người ta vẫn còn là trai tân đó!

559 lúng túng sờ mũi, không biết phải trả lời thế nào, nó không muốn nói rằng hôm qua nó giả vờ ngủ trước mặt papa, nhưng cũng không muốn nói dối, vì thế đành nói nhỏ:

- Hôm...qua, lạnh, con...ngủ...không được....

Ngôn Tư cảm thấy chua xót, đứa ngốc này, không phải trong phòng có máy điều hoà sao, nếu không biết sử dụng thì chỉ cần kêu người đến giúp là được rồi, cần gì phải chịu lạnh nguyên đêm chứ. Hắn bất giác siết chặt thân thể trong lòng hơn một chút, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt còn mang hơi lạnh của 559, nhẹ nhàng bảo:

- Kế bên giường của con có 1 cái nút màu đỏ, sau này có việc gì xảy ra thì con chỉ cần ấn cái nút đó là sẽ có người giúp đỡ. Còn nữa, papa sẽ chỉ con dùng remote máy điều hoà, mai mốt nóng hay lạnh có thể tự chỉnh, không được để thân thể chịu khổ nữa nghe chưa.

559 cái hiểu cái không gật đầu, chăm chú ngồi trên đùi nghe papa giảng giải về cách sử dụng remote, tuy tối hôm qua lạnh là thật, nhưng chỉ vì chịu chút khổ mà được papa quan tâm, vậy cũng đáng.

Một lớn một nhỏ cứ lo chim chuột với nhau, không ai chú ý cô gái đứng bên ngoài nhìn từ nãy đến giờ, mà cho dù có thấy, cũng chẳng ảnh hưởng đến sự yêu thương của Ngôn Tư đối với 559.

Khăn tay đang cầm bị Tư Liên vò nát, đây là chiếc khăn do chính cô đích thân tự học lấy để làm tặng cho Ngôn Tư. Trên vải nền màu xanh mà Ngôn Tư thích nhất được thêu hai con uyên ương, tuy rằng đường chỉ còn hơi vụng về, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện người may đặt rất nhiều tâm tư lên bức thêu này, hai con uyên ương chau đầu vài nhau, bơi lội trên hồ nước xanh biếc, phía trên là những dải mây trắng bồng bềnh, tạo ra khung cảnh vừa giản dị vừa lãng mạn, lại biểu đạt được mong muốn của người thêu.

Để thêu được tấm khăn tay này, mà Tư Liên phải mất công dò hỏi bạn bè biết may vá, sau đó lại thức mấy đêm liền để hoàn thành được bức tranh uyên ương trên chiếc khăn. Bàn tay đầy vết thương do kim đâm vào được dán kỹ lưỡng bằng băng cá nhân, tuy đau, nhưng vết thương này so với nỗi đau cô gây ra cho Ngôn Tư chỉ là một phần vạn, cô muốn mau chóng hoàn thành chiếc khăn này, sau đó nhân lúc sáng sớm mà đặt ở văn phòng của Ngôn Tư coi như là quà xin lỗi cho việc lỡ lời ở căn - tin ngày trước, cô tin tưởng, với sự yêu thương mà hắn dành cho cô, chắc chắn sẽ đồng ý tha thứ.

Đáng tiếc cái khăn tốn bao nhiêu công sức mới hoàn thành được, chưa kịp đưa cho người đó, đã bị chính chủ nhân của mình bóp nát. Hai con uyên ương xinh đẹp lúc đầu bị bóp đến nhàu nhĩ, hình dáng nhanh chóng biến thành méo mó vặn vẹo. Tư Liên nhìn vào đôi uyên ương bình yên tựa vào nhau, lòng bỗng chua xót, khoé miệng vẽ lên đường cong mỉa mai.

Uyên ương? Ha hả, cô và A Tư bây giờ căn bản chỉ là người dưng, ngay cả nụ cười xã giao còn không có, thì đừng nói đến mật mật ngọt ngọt như đôi uyên ương.

Thật thảm hại làm sao, đến bây giờ còn ỷ vào sự yêu thương mà A Tư dành cho mình lúc trước, đơn thuần nghĩ rằng một chiếc khăn tay có thể chuộc lại mọi lỗi lầm cô gây ra.

Nếu A Tư thật sự còn thương yêu cô, thì sẽ không ngay đến lời chào hỏi còn tiếc mở miệng, sẽ không nhìn cô khóc mà không quan tâm, sẽ không thấy vết thương trên tay cô do 559 gây ra mà vẫn bình thản như vậy, sẽ không...sẽ không...

A Tư, A Tư... chỉ trách anh lúc trước quá nuông chiều em, quá chăm sóc em, làm cho em lún sâu vào sự ôn nhu bất tận của anh, làm cho em ngây thơ đến ngu ngốc nghĩ rằng dù mình làm chuyện gì đi nữa thì anh vẫn mỉm cười tha thứ, vẫn có anh chống đỡ chở che. Giờ thì sao? Em quá tự phụ, quá cuồng ngạo, để rồi đẩy anh ra khỏi chính bản thân, đẩy người quan trọng nhất biến mất khỏi cuộc đời mình.

Tư Liên liếc nhìn hai người vẫn còn vui vẻ trò chuyện trong phòng 01, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là nước mắt lại không ngừng rơi, cô không lấy tay lau sạch những giọt lệ, thản nhiên để nó làm ướt đẫm gương mặt. Đôi chân tự giác di chuyển, không muốn thấy cảnh tượng khiến bản thân đau lòng, chiếc khăn vốn dĩ tặng đi lại nằm sâu trong túi áo, một vật vô dụng như vậy, cần gì phải tặng người đó cho thêm mất mặt.

______________________________

- Được rồi, giờ đã hiểu cách sử dụng remote chưa?

Ngôn Tư hỏi 559 vẫn luôn ngước đầu lên nhìn mình, hắn phát hiện từ đầu đến giờ nó vẫn nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt không có tròng trắng ngập tràn sự chăm chú. Ngôn Tư thích nhất là cái tính cách này, đùa việc lớn hay nhỉ vẫn luôn chú ý lắng nghe, không lơ đãng hay tỏ ra kiêu ngạo tỏ mình đã biết, người như vậy chắc chắn mai sau sẽ thành công.

- Vâng...

559 gật đầu, nó còn muốn nói cái gì đó với papa, dè đâu bên ngoài đã có người cướp lời:

- Ngôn Tư, viện trưởng kêu cậu đến phòng làm việc của lão kìa!

Còn ai khác ngoài Thế Viên mập mạp đây, gã thức trắng mấy đêm liền để nghiên cứu thành phần máu của 559, giờ hoàn thành xong công việc rồi muốn về nhà đánh một giấc, ai dè trên đường gặp lão biến thái không ăn không ngủ chỉ cần thí nghiệm kia, sau đó vô tri vô giác phải làm người hầu đi tìm Ngôn Tư đến gặp lão, đúng là xui tận mạng mà.

- Được rồi, tôi tới liền!

Ngôn Tư đáp, sau đó bế 559 lên giường đắp chăn cẩn thận rồi dặn dò "ngủ thêm chút nữa đi, chừng nào hắn hoàn thành công việc sẽ đi tìm nó". Sau đó liền vội vã rời khỏi phòng bất chấp ánh mắt như chó con bị bỏ rơi của 559 mà đi tìm viện trưởng.

559 nhìn theo bóng dáng papa càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất, trong lòng rủa thầm người vừa rồi cắt ngang cuộc trò chuyện của papa và nó, nếu để nó bắt được chắc chắn nó sẽ cào rách cổ họng để người đó không thể nói chuyện được nữa.

Thế Viên: Hắt... hắt xì... (xoa mũi) sao hôm nay lạnh vậy cà 0_0?

______________________________

* Có lẽ có bạn thắc mắc làm sao tiểu Tư và 559 trong phòng mà Tư Liên có thể nhìn trộm được, để mị giải thích, phòng 01 là 1 phòng lớn được bao vây bởi những tấm kính trong suốt, không có bức tường nào hết, đó là phòng dành riêng cho 559, và 559 chỉ được ở trong phòng này và không đc đi đâu hết (trừ khi được cấp giấy từ cấp trên), đương nhiên là trong phòng sẽ có đầy đủ tiện nghi lẫn nhà vệ sinh, còn mỗi bữa ăn sẽ có người bưng vài cho 559.

Sẽ có người thắc mắc tại sao Tư Liền đứng đó mà Ngôn Tư không nhìn thấy, đơn giản vì Tư Liên không hề đứng trước tấm kính, chỉ là đứng sát góc tường trong hành lang nhìn trộm Ngôn Tư với 559, với lại cộng thêm Ngôn Tư đang chú ý đến 559, hơi đâu mà để tâm mấy cái khác, còn 559 dù có phát hiện thì chắc chắn không nói, dù sao nó cũng đâu muốn papa yêu dấu chú ý đến người nào khác ngoài nó, phải không nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com