Thông Báo
Hôm nay mị lên đây là có lời muốn nói, thật sự thì đây không phải là phàn nàn hay là cố tình tạo drama, thế nhưng việc này thực sự gây sức ép lên tâm lý của mị.
Mọi người đừng lo, cũng không có chuyện mị bị độc giả ném đá hay bị chê viết văn dở mà nản lòng thoái chí không muốn cầm bút nữa, cái người đã gây sức ép lên mị, không biết mọi người nghĩ như thế nào, nhưng nói với mị, mị cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Về danh tính của cô ấy thì mị không tiện nói, mị là người giữ cho người khác quyền lợi tuyệt đối, mặc dù người đó là người mị thật sự có ác cảm trong suốt những năm cắp sách đến trường.
Người đó không đâu xa, chính là người cô giáo mang danh người mẹ thứ hai - người đã chà đạp lên nhân phẩm lẫn tâm hồn của mị.
Mị không tự đề cao mình, mị tự nhận bản thân là một học sinh chỉ học môn Anh ở mức trung bình khá, con 5,6 trong lớp là số mà mị vẫn luôn thường nhận. Mọi chuyện vẫn rất bình thường, cho dù trong lớp cô vẫn thường hay kêu mị lên bục giảng tự làm kiểm tra, hay cô nói mình hack bài.... rồi thì thi học kỳ cũng đến, và đó cũng là lúc mị nhận được con 8.5 Anh đầu tiên, mị thực sự đã rất vui, cho đến khi cô mị nói con điểm này là mị quay bài.
Mị tưởng ngay khi mình đạt được điểm số này, bản thân sẽ được công nhận, quả thật, trong thâm tâm mị, vẫn có vài tia chờ mong lên lỏi, mong cô khen mình một câu.
Mị thực sự chết lặng khi cô nói vậy, nhưng bản thân cũng ráng cười mà đùa lại, nói rằng chính mình không có quay bài, cuối cũng thì cô chỉ nói:
" Con này sao mà làm điểm cao được vậy."
Kể từ đó, mị không trò chuyện với cô nữa, nhiều lúc cô đùa giữa trên lớp, mị cũng chỉ cuối đầu lắng nghe, không hé một lời.
Rồi đến thi học kỳ hai, lần này mị đạt được 8.3, ngay lúc này, mị muốn nói cho cô biết, cả hai học kỳ, mới đều được trên 8, cô sẽ không nói là con quay bài nữa chứ, rồi thì:
" Tại lần này đề dễ mới đạt được điểm cao"
Mị không hiểu, có lẽ cô là giáo viên, nên coi thấy đề thì dễ, thế nhưng đối với mị, nhất là với cái đề thi chẳng trúng câu nào trừ cái đoạn văn cô đã ôn, thêm giám thị trường khác đến gác, ngay cả xoay người cũng bị liếc, thì nói chi là hỏi bài.
Cuối cùng công sức mấy tháng, chỉ đổi lại một câu do đề dễ của cô.
Không sao cả, những thứ này mị có thể chịu được, chỉ là, mị đã thực sự không thể chịu được, khi cô lấy chuyện mị viết truyện ra đùa cợt.
Mị không biết làm sao cô có thể biết được mị viết truyện, nhưng sau khi biết, cô thường hay có những câu như:
"Viết truyện bậy bạ, chắc mốt muốn làm tác giả, mà không biết tác giả gì"
Lúc này mị không còn cảm thấy uất ức hay tủi thân như khi bị nói quay bài, mà chỉ có cơn tức giận trong lòng mị. Nhưng cô vẫn là cô giáo của mị, dù thế nào, cô cũng phải là người mị phải tôn trọng, cũng là người đang dạy mị, vì thế, một lần nữa, mị lại cúi đầu không đáp trả.
Nhưng tức nước vỡ bờ, mị đã không nhịn được nữa, khi cô lại một lần, nói mịn quay bài khi làm đề thi thử tuyển sinh.
Ngày đó không đâu xa, chính là cái ngày 6 tháng 5 thứ hai tuần này, khi vừa làm xong bài kiểm tra, mị đọc điểm lên 7.5, cô liền thốt:
"Cái con này hack bài bạn kế bên đúng không"
" Cả lớp có tin được nó làm bài được điểm cao như vậy không"
"Đề này là kiểm tra năng lực, vật mà cũng có hành vi gian dối"
Cả lớp im lặng, lần này mị không cúi đầu nữa, mị ngẩng cao đầu, với những giọt nước mắt lăn dài.
Mị không hiểu ý cô là sao, 7.5 là thật sự cao sao? Cô còn muốn mấy điểm nữa đây? Con 4,5? Hay con 3 cô mới thấy xứng với năng lực em?
Cho dù lúc trước cô cũng nói mị như thế, hay có những khi cô đùa giỡn những chuyện mị không thích, mị vẫn cố gắng tôn trọng cô hết lòng.
Nhưng lần này thì không rồi, mị không còn cảm giác tôn trọng cô, chỉ có tủi thân và tức giận thôi.
Có lẽ sẽ có người nói những chuyện này chẳng đáng kể, mị đang cố gắng chuyện bé xé ra to, có lúc mị cũng nghĩ thế thật, nhưng khi nghe được những gì các bạn học thêm trong lớp cô nói, cô nói về mị:
"Con đó nhìn mặt chắc lên cấp ba có thai"
Một người giáo viên lại đi nói học trò mình như vậy trước mặt những học trò khác, một giáo viên chưa từng khuyến khích một câu khi học trò mình điểm cao, một giáo viên xen vào đời tư của học trò, một giáo viên trong giờ dạy học cứ kể về chồng mình, kể về bản thân có bao nhiêu may mắn hạnh phúc, rồi thì lại nói học sinh không trung thực khi làm bài được điểm cao.
Cô, đáng làm giáo viên sao?
Những gì cô ta nói, cô ta làm với mị, mị đã kể lại hết cho gvcn, và chuyện gì đến rồi cũng đến, gvcn của mị đã gặp cô nói chuyện.
Rồi thì, cô ta kêu mị đi nói chuyện riêng, vào ngày hôm nay.
Mị nhớ từng câu từng chữ cô ta nói:
"Em nghĩ em sai hay em đúng mà em nói tôi vậy"
"Em nói tôi trù dập em là oan cho tôi"
"Em nghĩ tôi ghét em? Tôi đâu có rảnh mà làm mấy chuyện đó"
"Mấy lời đó là tôi chỉ đang giỡn với em, ý là tôi đang tìm cách giao tiếp với em, mà tôi lại thấy em chẳng trả lời, em còn xụ mặt xuống."
"Em nhìn coi, em viết những truyện gì, nội đúng thì em tự hiểu, em nghĩ nếu phụ huynh em vào đây, má em biết được những chuyện này, sẽ ra sao?"
Haha, thưa cô, em viết truyện gì, nội dung ra sao?
Cô ơi, cô nói bản thân mình không rảnh để làm mấy chuyện như trù dập em, thế nhưng những lời cô đang nói, chẳng lẽ cô không nhận ra, cô đang uy hiếp em?
Nhiều bạn nói mị hãy xoá hết truyện trên watt, rồi lại một lần nữa trò chuyện cùng cô, nếu được thì mời phụ huynh lên, truyện không còn, cô ta còn gì để uy hiếp.
Nhưng mị làm không được, thật sự không được.
Mị có thể bị nói quay bài, có thể bị nói lên cấp ba mang bầu, hay cả chuyện hăm dọa mà cô làm, nhưng mị không bao giờ có thể bấm chữ "xoá", dù rằng cách xoá truyện sẽ giúp mị đảo ngược tình thế.
Nhưng mị không làm được, mị xót cho những đứa con chính bản thân rèn luyện từng chút từng chút viết ra, mị xót cho mình phải thức gần 1h sáng để nghĩ ra những lời thoại thích hợp cho tưng nhận vật, mị xót cái cảm giác vui sướng khi hoàn thành chương mới....
Và điều mị xót xa nhất, đó chính là từng bạn độc giả.
Những lời bình luận của mỗi người, những ngôi sao bình chọn, hay là khi nhận được thông báo truyện của chính mị được vào thư viện của mọi người....
Là điều mị luyến tiếc nhất.
Thi tuyển sinh trước mắt, mị không còn thời gian lẫn tâm tư lãng phí vào những chuyện này nữa, thế nhưng, mị sẽ chứng minh cho cái người nói mị quay bài và không có khả năng điểm cao, giúp người đó nhận ra, những gì giáo viên nói, chưa chắc là đúng.
Cuối cùng, mị sẽ dành tinh lực và công sức của mình, để phản bác lại câu nói:
"Viết truyện bậy bạ, chắc mốt muốn làm tác giả, mà không biết tác giả gì"
Rồi một ngày, em sẽ cho cô nhận ra, truyện của em không đáng để bị coi bán ghép hai từ bậy bạ, và em, sẽ trở thành một tác giả chân chính.
Nói đến đây, cũng chỉ vì muốn chia sẽ nỗi lòng cùng với mọi người, bộ truyện "Vật thí nghiệm là ta ái nhân" bắt đầu vào lúc 12 tháng 7 năm 2018, đến hiện tại là 8 tháng 5 năm 2019, cũng được 10 tháng rồi, trong 10 tháng dài đằng đẵng này, các độc giả vẫn ủng hộ, đưa ra những lời khuyên chân thành, dõi theo mị, dù mị thường hay ra chương trễ với các lý do áp lực học tập.
Thế nhưng mị muốn khẳng định, mị nhất quyết sẽ không bỏ bộ truyện này, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Để mọi người phải nghe câu chuyện nặng nề này rồi, cuối cùng, có một tin muốn nói tới mọi người.
Trong tuần này hoặc tuần sau, chắc chắn sẽ có chương mới.
Tạm biệt các độc giả đáng quý của mị, yêu mọi người nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com