03
Thời gian đầu cuộc sống ở Thứ gia của Pete coi như xuôi chèo mát mái.
Ngoại trừ hai điều khiến cậu ngỡ ngàng bật ngửa.
Đầu tiên là việc phát hiện quá nửa phần công việc ở Thứ gia đều phải do cậu đích thân xử lý. Hơn nửa, cậu cũng chính là người phụ trách phần lớn lịch trình của Vegas.
Pete bận đến sức đầu mẻ trán, nhịn không được nghĩ: Nếu cậu xếp lịch cho Vegas đi mua cơm cà ri, hắn cũng sẽ nghe theo sao?
Nhưng cuối cùng Pete cũng suy nghĩ lại.
Cậu ngay cả thời gian rảnh tay còn không có, những việc này tiêu tốn thời gian và sức lực nhiều hơn so với làm vệ sĩ cho Khun nủ. Nhất là khi cậu lại đột nhiên xuyên đến đây, cái gì cũng không biết.
Pete bất lực nhận ra, có rất nhiều chuyện, thật sự chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của Vegas.
So với cậu, Vegas có vẻ thành thạo hơn nhiều. Thậm chí trong lúc cậu đầu bù tóc rối, hắn còn có thời gian đến "ghé thăm".
"Cậu Vegas, hoàn thành hết công việc rồi sao?"
Pete thật sự không chịu được cảnh người kia nhàn rỗi cầm tách trà nhâm nhi và quan sát cậu làm việc.
Vegas nhún vai.
"So với công việc trước đây của tôi, không khó."
Pete phát điên mất. Nếu được, cậu rất muốn vứt hết mớ tài liệu hỗn độn này cho cá cưng của Tankhun ăn.
Nhưng ngay sau đó, Vegas lại giáng cho cậu một đòn uy lực.
Khi Pete cuối cùng cũng hoàn thành công việc buổi sáng của mình và tranh thủ uống một ngụm nước, Vegas chậm rãi nói: "Pete, chúng ta có một đứa con."
"Phụt!..."
Sau đó, Pete phải cùng Vegas trở về phòng để chờ hắn thay một chiếc quần mới, cậu đứng trước cửa phòng ngủ, không ngừng lải nhải.
"Cậu Vegas có sao không?... Đứa con là sao chứ? Của tôi? Không đúng, của cậu? Nhưng không phải cậu thích con trai hả?..."
Pete nhịn không được nữa, xoay người đi vào, chỉ thấy đối phương ngồi ở trên giường.
Không mặc quần.
"Ve... cậu Vegas!"
Pete luống cuống tay chân, đóng sầm cửa lại... Nhưng lại quên mất bản thân phải ra ngoài trước.
Vegas nhướng mày.
"Có cần phải khóa cửa không?"
Cuối cùng vẫn là Pete nhịn nhục giúp người đàn ông chọn một chiếc quần phù hợp với áo sơ mi, đợi hắn ta chậm rãi thắt dây lưng.
"Rốt cuộc chuyện đứa nhỏ là sao?!"
Pete gần như muốn nhảy bổ vào rồi lắc tỉnh hắn.
Vegas vẫn thong dong như trước.
"Là một đứa nhỏ, dựa vào tài liệu tôi đã xem, nó tên là Venice, năm nay ba tuổi."
Pete sững sờ một hồi, lẩm bẩm: "Venice? Không phải con của cậu?... Ba tuổi? Có phải hơi lớn..."
"Nhưng mẹ của nó là ai?"
"Đợi chút? Thằng bé đâu? Tôi không thấy nó ở nhà, cậu đuổi nó đi rồi hả? Nó... Thằng bé còn sống đúng không?"
Vegas nhìn đối phương.
Từ giật mình đến hoài nghi, cuối cùng là lo lắng cho sự an toàn của đứa trẻ.
Hắn không ngờ Pete lại hỏi đến vấn đề này. Tuy rằng câu hỏi này mang tính chất nghi ngờ nhân phẩm của hắn, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Vì thế tâm trạng của Vegas đột nhiên tốt hơn hẳn.
"Đương nhiên còn sống."
"Nó là con của người phụ nữ kia, một cục phiền phức nhỏ, hoặc bây giờ chúng ta có thể vứt bỏ nó."
Vegas dường như không quan tâm lắm đến đứa nhỏ.
Pete tin chắc rằng "Vegas lúc trước" khi biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này nhất định cũng có phản ứng tương tự.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ lại đứa nhỏ đó thôi? Dù là vì lý do gì đi nữa.
Và cũng đặt cho nhóc con một cái tên, "Venice", hoàn toàn giống như một gia đình.
"Vậy bây giờ đứa bé ở đâu?"
Pete chậm rãi nói.
"Ở nơi chăm sóc đáng tin cậy. Dù sao tôi thì bị cảm, công việc cậu cũng bận rộn. Chiều ngày kia họ sẽ đưa nó về nhà."
Sau khi nhận được câu trả lời, Pete nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Như vậy cũng tốt, điều này có nghĩa cậu vẫn còn ít thời gian để chấp nhận sự thật và nhanh chóng học hỏi một vài điều cần thiết để chăm sóc cho một đứa trẻ ba tuổi.
Tóm lại, Pete mất khoảng hai ngày để chấp nhận mọi thứ của hiện tại.
Thật ra, cậu cảm thấy mình đang làm rất tốt.
Nhưng có một điều mà Pete cố tình lờ đi.
Đó là cậu và Vegas - rất yêu nhau.
Chiều hôm sau, cậu đến Chính gia họp, Vegas cũng đã ra ngoài bàn công việc.
Sau cuộc họp, Pete ghé thăm Tankhun, tình cờ gặp Ché, cậu nhóc nhìn Pete với vẻ mặt kỳ lạ.
"Làm sao? Sao lại nhìn anh chằm chằm vậy?"
Pete nghĩ mặt cậu dính cà ri.
Ché cầm điện thoại lén lút lại gần, nói: "Anh Pete, anh và Vegas giận nhau hả?"
Pete đột nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu.
"Sao em lại hỏi thế?"
Tankhun nghe thấy hai người nói chuyện và đi đến, nhìn Pete với ánh mắt dò xét.
Ché nói: "Anh xem IG của mình đi, mặc dù bài đăng mới nhất là vào nửa đêm hôm trước... Nhưng đã qua một ngày rồi mà Vegas vẫn chưa vào bình luận, không giống tác phong của anh ta lắm."
Biểu cảm trên mặt Pete gần như méo mó, cậu thật sự muốn hỏi một câu: Như nào mới giống hắn? Bình luận IG của cậu sau vài giây sao?
Tuy nhiên, Pete lập tức rơi vào trầm tư sau khi lướt lại những bài đăng trước kia.
Bởi vì Vegas thật sự đã làm như vậy.
Là Vegas đó! Trời ạ... Cho nên sau này hắn ta sẽ trở thành một tên si tình thế này sao? Đối tượng lại là cậu nữa?
Pete không dám nghĩ nữa, loại nhận thức đáng sợ này thực sự khiến cậu sốc xỉu.
"Chắc là anh ấy quên thôi."
Pete nhìn vào bài đăng mới nhất vào sáng sớm, là bức ảnh tối mờ kèm theo dòng chữ "Chúc mừng ngày kỉ niệm".
Vì sao lại chúc mừng?
Pete ngơ ra, chẳng lẽ là ngày kỉ niệm tình yêu của cậu và Vegas, hoặc đại loại vậy?
Hơn nữa, nếu xét theo thời gian, e rằng sau khi cậu đăng bài viết này không lâu thì hai người xuyên qua. Cho nên Vegas không có thời gian trả lời, mà Vegas hiện tại cũng không hề hay biết chuyện này.
Tankhun đứng bên cạnh khịt mũi.
"Ngày kỉ niệm mà cũng quên? Đúng là loại đàn ông vô tâm. Nhưng mà chúng mày kỉ niệm ngày gì đấy? Kỷ niệm ngày yêu nhau hả?"
Pete nghẹn họng, có ma mới biết kỷ niệm ngày gì!
Ché ở bên cạnh tranh thủ đốt nhà.
"Anh Pete, anh còn nhớ em từng nói gì không, tốc độ thả tim là thước đo tình yêu đó!"
Nói khi nào cơ?
Còn nữa, sao lại nhắc đến chuyện vô lý này chứ?
Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Tankhun cùng sự xúi giục của Ché, Pete bất đắc dĩ gọi cho Vegas, còn bị ép mở loa ngoài.
Dù sao cậu cũng không thể giải thích mình đăng bài kỷ niệm ngày gì, và vì sao Vegas không bình luận bài đăng của cậu.
"Alo, Vegas... Khụ khụ, bây giờ em đang ở Chính gia cùng cậu Tankhun và Ché, anh có đang bận không?"
Pete cố ý nhấn mạnh từ "ở cùng", hy vọng đối phương có thể hiểu được ám chỉ của mình.
Giọng Vegas vô cùng bình tĩnh, lại lộ ra chút dịu dàng.
"Đang gặp khách hàng, trước khi ra ngoài có nói với em mà, quên rồi sao?"
Pete cảm thấy lỗ tai tê rần, trong lòng thầm thán phục tốc độ phản ứng cùng kỹ năng diễn xuất siêu phàm của Vegas.
"Ừm... Vậy em gọi lại sau nhé, anh làm việc trước đi."
Pete muốn lập tức cúp máy, nhưng Vegas ngăn lại.
"Không sao, bây giờ đang giờ nghỉ, sao thế, đột nhiên nhớ anh?"
Trời đất quỷ thần ơi!
Pete gồng mình bình tĩnh.
Nói thật, nếu Vegas tình nguyện đi đóng phim, cậu rất sẵn lòng bỏ tiền túi ra trao cho hắn giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất!
"Em chỉ muốn hỏi anh, khụ, tại sao không trả lời IG của em, anh còn nhớ ngày kỷ niệm của tụi mình không đó?"
Pete cố tình tỏ ra mình gây sự vô lý.
Bên kia im lặng một chút rồi trả lời vô cùng tự nhiên.
"Anh xin lỗi bé yêu... Hôm đó em đột nhiên chạy về Chính gia dọa anh sợ chết khiếp. Bây giờ anh trả lời nhé? Sao anh dám quên ngày cầu hôn em được."
Sức mạnh của những từ này quá lớn. Pete đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ.
"Anh, anh, anh... Được rồi, anh cứ... ừm... Em đi ăn cơm đây, tạm biệt!"
Pete vội vàng cúp điện thoại, cảm thấy cách nơi này chục cây số còn nghe được tiếng tim đập bình bịch của cậu.
Vegas không phải là một người đơn giản. Pete một lần nữa sâu sắc nhận ra.
Đột nhiên xuyên đến đây, đối diện với tất cả những thứ mới lạ, Vegas chẳng những không có một chút bối rối, thậm chí còn có thể đột phá ra kỹ năng diễn xuất thần sầu như vậy!
Pete không biết bản thân đang hoảng loạn lại giống như một cô gái nhỏ lần đầu biết yêu.
Tankhun tấm tắc: "Thằng Vegas chả khác gì con công đực, ngày đéo nào cũng xòe đuôi, Pete à, nếu ngày nào đó mày chịu không nổi nữa, nhất định phải nói với tao, tao có cả trăm đứa tốt hơn nó, có thể cho mày tùy ý lựa chọn!"
Ché đang vô cùng xúc động.
"Ôi, Vegas không làm em thất vọng... Pete, các anh hạnh phúc quá đi mất."
Khổ nỗi Pete bây giờ chả nghe lọt thứ gì, cậu còn đang xuất thần vì những câu nói và giọng điệu của Vegas.
Nhưng ngay sau đó cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn nên đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho đối phương.
"Sao cậu biết được là ngày kỉ niệm cầu hôn?"
Bên kia Vegas đọc tin nhắn, nhưng hắn không có ý định trả lời.
Hắn không chỉ biết mỗi hôm đó là ngày kỉ niệm cầu hôn thôi đâu.
Đêm đó khi vừa tỉnh lại, phát hiện mật khẩu điện thoại mình là Pete, Vegas cũng tiện mắt nhìn thấy những ghi chú liên quan đến Pete.
Trong đó ghi lại các loại ngày kỉ niệm, còn có món ăn, nhà hàng, món tráng miệng mà đối phương thích...
Lúc đó Vegas đột nhiên cảm thấy nhức cả đầu.
Bởi vì trong tương lai, hắn dường như đã biến thành một tên tâm thần điên cuồng vì tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com