Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Chi Lợi lờ mờ tĩnh dậy, cảm nhận được cơ thể đau nhức. Cô nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm một lượt, nhưng nhắc tay lên thì cảm nhận được có vật gì đó cứ chị tay cô lại.

Nghệ Trác ngồi dưới đất nằm gói đầu trên tay cô, lòng bàn tay cô ẩm ướt vì nước mắt nóng hỏi không ngừng rơi xuống từ khóe mắt của em. Cô chống tay còn lại xuống giường cố gượng dậy tự lưng ra sau. Ngắm nhìn Nghệ Trác với gương mặt mệt mỏi đôi mắt xưng húp còn lắm lem thứ nước đau khổ.

Nhớ đến chuyện tối qua và câu nói ẩn ý của thằng Minh khiến cô không thể thôi nghĩ. Nó nói vậy là ý gì, Nghệ Trác có đang giấu cô chuyện gì không?

Xua đi mớ suy nghĩ đó Chi Lợi thở dài rụt tay nhẹ nhàng lại bước xuống bế em đặt lên giường. Ngủ như thế cả đêm chắc mệt lắm. Nghệ Trác ngủ mê đến nổi Chi Lợi có sửa dáng nào cũng chịu được, cô nhẹ nhàng hôn lên trán em rồi đi vào nhà tắm.

Nhìn vào tấm gương, cô thấy mí mắt khóe miệng điều được dán băng cá nhân kỹ càng. Chắc Nghệ Trác đã dán cho cô đêm qua, không do dự Chi Lợi đưa tay lên một phát tháo hai miếng dán quăng sang một bên. Một vết tét còn ẩm ướt máu trên khóe mắt, khóe miệng thì xưng to tím ngắt.

*** Cạch..

Tiếng cửa mở ra khiến Nghệ Trác giật mình tĩnh giấc, lờ mờ thấy chị không cần biết là thật hay mơ Nghệ Trác tức tốc chạy đến bổ nhào vào người chị hai tay ôm lấy cô khóc nức lên:

- Chị..chị tĩnh rồi..em cứ tưởng..chị..

Chi Lợi cũng giật mình sau cái ôm mạnh đó, cô vuốt vuốt lưng em trấn an:

- Không..sao rồi..chị ở đây...

Cứ ôm siết mãi không buông, càng dỗ thì Nghệ Trác khóc càng lớn, cô vịnh hai vai em ra rồi lau nước mắt lem luốt trên mặt. Đôi mắt xưng húp đỏ ửng làm tim Chi Lợi như co thắt lại. Tối qua Nghệ Trác đã khóc vì cô cả đêm, nghe tiếng thút thít nhưng cơ thể kiệt sức ngay cả mở mắt cô cũng chẳng thể làm được.

- Thôi nín đi, chị không sao. Nhưng mà em có sao không đó? – Chi Lợi lo lắng xoay người Nghệ Trác qua lại hỏi.

- Em không sao... – Vừa khóc vừa lắc đầu đáp.

- Không sao thì tốt rồi..nhưng mà đây là đâu hả em?

Thấy chỗ lạ Chi Lợi nhìn dáo dát vài vòng hỏi.

- Dạ là nhà của chị Mẫn với chị Mẫn Đình. Tối qua là hai chỉ phụ em mang chị sao nhà.

....

** Tối qua...

- Chị ra coi trước có chuyện gì mà ồn ào quá dạ, nửa đêm nửa hôm rồi còn la um sùm không có ai ngủ nghê hay gì!!

Đang nằm trong lòng Trí Mẫn thêu thêu ngủ một tiếng rầm rất lớn vang lên còn có tiếng la hét làm Thái Anh quạo đến nổi chửi đổng mặc dù mắt vẫn còn nhắm ghiền. Trí Mẫn cũng khó chịu chứ có vui sướng gì đâu, đang ngủ ngon tự nhiên bị dựng đầu dậy à.

Trí Mẫn đầu tóc bù xù mở cửa ra khỏi phòng, xọt đôi dép ra trước nhà.

- Lợi..Lợi..chị có nghe em nói hông Lợi..

Nghệ Trác ôm gương mặt xưng húp máu me của cô vừa khóc ngất vừa gọi. Bàn tay nhỏ xíu ôm lấy hai má chị run lên, cơn khóc nghẹn ứ cổ họng đến khó thở hức hức liên tục. Chi Lợi thì nằm yên bất động hơi thở cũng yếu ớt.

- Trác!! Lợi nó bị làm sao!?

- Hức..hức..- Nghệ Trác không nói được lời nào chỉ khóc và lắc đầu.

Vừa bước ra đến cổng đã nghe tiếng khóc lóc, nheo nheo mắt nhìn kỹ một hồi mới nhận ra là Chi Lợi và Nghệ Trác, Chi Lợi còn bê bếch máu nằm bất tĩnh. Trí Mẫn đỡ Chi Lợi lên lưng rồi cõng nó vào trong. Để nó lên giường nhìn sang Nghệ Trác vẫn đang khóc tức tưởi.

Bây giờ thì chưa phải lúc để hỏi, Trí Mẫn chỉ căn dặn một câu hỏi rời đi:

- Nhờ em chăm sóc Lợi dùm chị.

Nghệ Trác gật nhẹ đầu ngồi vào giường sờ lên gương mặt xưng húp của chị. Lúc rời đi Trí Mẫn có chút nán lại nhìn, cảm giác đoán mò nó khó chịu vô cùng.

....

Quay về thực tại, Chi Lợi được Nghệ Trác ân cần xử lí vết thương thoa thuốc tránh nhiễm trùng. Vẻ mặt lo lắng của em chị đều nhìn ra hết chỉ là...không biết là thật hay giả thôi.

- Khi nào đau nói em nha.

- Ừm..

Chi Lợi đáp một câu yểu xìu, cô thở dài liên tục. Ánh mắt dịu dàng cô dành cho em không một chút dối gạt, vậy còn em thì sao? Em có gạt cô chuyện gì không?

- Em có giấu chị chuyện gì không Ni?

Nghệ Trác ngẩng mặt ngơ ngác. Chị ấy hỏi vậy là sao? Giấu chuyện gì? Nghệ Trác cười gượng nghiêng nhẹ đầu sang một bên khó hiểu hỏi lại:

- Sao chị hỏi vậy? Em có chuyện gì đâu mà giấu chị.

- Vậy sao..

Chi Lợi gật gù, thấy vẻ mặt đăm chiêu của chị, Nghệ Trác có chút hoài nghi:

- Chị sao đó? Đau chỗ nào sao?

- Không..không có..

- Xong rồi đó, chị ở đây nằm nghỉ đi em với chị Mẫn Đình đi mua đồ về nấu cơm.

Nghệ Trác đứng dậy cất gọn đồ đạt rồi đi cùng Thái Anh sang chợ, Trí Mẫn cũng từ sau bước ra. Nhờ vả Trí Mẫn xong em mới an tâm rời khỏi:

- Chị Mẫn coi chị Lợi giúp em nha.

- Ừm, chị coi nó dùm cho. – Trí Mẫn gật đầu.

Đợi khi Mẫn Đình và Nghệ Trác rời khỏi nét mặt Trí Mẫn mới đanh lại. Chi Lợi thì vẫn như pho tượng ngồi đờ ra đó, nhìn bộ dạng cô bây giờ còn tàn hơn chữ tàn nữa. Mặt mũi chỗ nào cũng bầm đen bầm đỏ.

- Tối qua có chuyện gì?  Sao ra nông nổi này. – Trí Mẫn rót tách trà đẩy về phía Chi Lợi.

- Ê..ê.. – Hai mắt Trí Mẫn trợn tròn phảy tay liên tục.

Không nói không rằng Chi Lợi cầm lấy tách trà nóng hỏi bóc khói uống vào họng. Ngụm trà nóng chạy dọc xuống cổ họng, nóng đến rát họng rát hầu nhưng mặt cô lại chặt biến sắc.

Nó tức cỡ đó chắc cũng không phải chuyện nhỏ đâu. Trí Mẫn kiên nhẫn hỏi tiếp:

- Chuyện ở bến tàu hay chuyện của Nghệ Trác?

- ... – Chi Lợi bất ngờ ngẩng mặt.

Sao Sa nó biết chuyện này? Nó đoán mò hay theo dõi cô.

- Sao mày biết mà hỏi? – Giọng cô khàn khàn đáp.

Trí Mẫn thở dài trả lời một cách thản nhiên như điều cô nắm rõ trong lòng bàn tay:

- Đời mày có chuyện gì khác ngoài chuyện ở bến tàu. Từ khi Nghệ Trác xuất hiện thì Nghệ Trác cũng là một vấn đề trong cuộc sống của mày.

- Hay ha.. – Chi Lợi bật cười khi bị Trí Mẫn nói trúng tim đen.

- Sao? Kể được chưa? – Trí Mẫn vắt một tay lên ghế nhướn mày hỏi.

- Tao nghi ngờ Nghệ Trác là...

Vừa nói đến đó đột nhiên Mẫn Đình từ cửa bước vào khiến Chi Lợi ngay lập tức thu lời lại.

- Haizzz...sáng sớm mà gặp thứ gì đâu không à!!

Mẫn Đình bực mình thảy hết mớ đồ lỉnh kỉnh trên tay xuống bàn, miệng còn chửi không ngớt.

- Sao đó, ai chọc giận em? – Trí Mẫn nhăn mặt xoay qua xoa bóp vai cho em hỏi.

- Mấy cái thằng ôn dịch ngoài chợ đó, hông biết chạy xe kiếm ông nội ông ngoại nó hay gì mà chạy ào ào dô đường chợ, xém đụng em với Nghệ Trác luôn. May mà hai đứa em né được nhưng mà đổ hết mớ đồ rồi. – Nhắc tới mấy thằng đó Mẫn Đình nổi máu dọn mỏ chửi liên tục.

Đang thờ thờ thẫn Chi Lợi giật mình khi nghe nói, cô đứng bật dậy hỏi với chất giọng có chút lớn tiếng:

- Vậy còn Nghệ Trác đâu? Sao có mình em về đây.

- À, Trác nói đi mua lại chút đồ rồi về sau.

Chi Lợi thở phào, nhìn Thái Anh hỏi thêm:

- Rồi có ai bị thương hông?

- Không, may mà chỉ rớt đồ thôi.

- Ừm..

Chi Lợi chỉ ừm một tiếng rồi kéo ghế ra chuẩn bị đi đâu đó.

- Mày định đi đâu? – Trí Mẫn nhìn theo hỏi.

- Tao đi tìm Nghệ Trác, để em ấy đi mình tao không an tâm.

- Ừm, cẩn thận nha. – Trí Mẫn nhìn chằm chằm nói một câu như biết được gì đó.

- Biết rồi!!

Nói xong cô chồng vào áo khoác đi ra ngoài. Chợ cách nhà Mẫn Đình không xa băng qua lộ đi một chút là tới. Giờ cũng cũng chả biết Nghệ Trác ở đâu mà tìm nữa, cứ đi vòng vòng từ khu này sang khu khác.

Đi đến gần cúi khu chợ cô nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, cô không vội đến chỉ vờ tấp vào sạp quần áo gần đó lựa lựa mắt thì vẫn dõi theo người ấy.

....

- Mua ít thịt bò này về xào cho chị Lợi ăn bồi bổ.

Nghệ Trác hí hửng cầm bọc thịt bò đỏ hói đung đưa trước mặt cười tươi rối. Phải nấu gì đó thật ngon cho chị ấy ăn mới được. Nghệ Trác tung tăng đi ra khỏi sạp thịt vừa ra thì một nhóm con trai cao to chặn trước mặt cô.

Cứ tưởng cùng đường nên Nghệ Trác lách người né sang một bên nhưng cô lách người nên nào thì tụi nó lách theo bên đó. Nhận ra sự kì lạ Nghệ Trác liền ngẩn mặt lên.

Gương mặt tỉ ổi của Minh hiện ra trước mắt, mặt nó cũng xưng húp bầm đen vì bị Chi Lợi đánh tối qua. Không muốn đôi co với tụi nó Nghệ Trác chỉ muốn lách người ra khỏi đó.

- Ể!! Đi đâu vội vậy, ở lại nói chuyện chút đi chứ.

- Tao với mày thì có gì để nói!! – Nghệ Trác nhíu mày lạnh lùng đáp.

Mình thấy Nghệ Trác giận dữ đến mức đó có chút bất ngờ nó trố mắt nhìn rồi há miệng cười:

- Trời ơi, sao nay dữ dằn quá dậy người đẹp. Ở cạnh con Lợi thấy em yếu đuối mong manh dễ vỡ lắm mà. Sao giờ nhìn em khác quá, hông quen.

Cái bộ dạng giả tạo đó khiến Nghệ Trác chán ngáy, em khoanh tay trước ngực đáp lại bọn nó một cách gắt gỏng:

- Tránh ra!! Đừng có làm phiền tao.

- Sao? Em nói sao? Anh nghe không rõ?

Mình vờ không nghe kê sát tai lại gần, Nghệ Trác không ngừng ngại thúc một gối thiệt mạnh vào bụng Minh làm nó đau đến nổi mất thở. Minh ho sặc sụa nhăn mặt ôm bụng.

Chi Lợi đứng gần đó cũng nghe cũng thấy nhưng cô lại chọn không lộ diện để xem tiếp theo chuyện gì sẽ diễn ra.

- Hay,...em..em hay lắm.. – Minh xoa bụng chỉ chỉ tay về phía Nghệ Trác.

- Hứ!! Nếu mày còn cản đường tao thì còn bị đau hơn vậy nữa.

Nghệ Trác dùng tay gạt bọn nó sang một bên rồi lách người đi.

- Anh Quý nhớ em lắm đó, muốn anh đến đưa em qua gặp ảnh một chút!!

Nghệ Trác đương đi thì bị câu nói của Minh làm cho chết đứng. Hai tay em siết chặt lấy cái quai bọc, xoay người đùng đùng đi đến tát một cái thiệt mạnh vào mặt Minh.

Người đau ở đây không phải Minh mà có là Chi Lợi.

Hai mắt Chi Lợi vỗ thức rơi nước mắt lả chả, cô đứng không vững đến nổi ngã vào xào đồ của người ta. Nghệ Trác và Quý có quen biết nhau sao? Rốt cuộc Nghệ Trác là ai?











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com