Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

-Làm hòa rồi sao?

Trí Mẫn dựa tủ trêu ghẹo khi nhìn thấy Nghệ Trác và Chi Lợi tay trong tay đi vào quán. Chi Lợi cười nhẹ giật đầu. Đúng là có tình yêu con người ta tươi hơn hẳng hé. Hai người ngồi vào ghế đợi chè, quán hổm giờ có mình Trí Mẫn với Mẫn Đình vừa chạy qua chè vừa chạy qua bán nước, mệt muốn le lưỡi.

-Chị có chút chuyện muốn bắt đền em đó Trác.

Trí Mẫn để hai ly chè trước mặt rồi kéo ghế ngồi xuống.  Nghệ Trác khó hiểu nheo nheo mắt hỏi lại:

-Là chuyện gì vậy chị?

Chi Lợi ra hiệu cho Trí Mẫn im lặng nhưng cô lại vờ như không biết gằn giọng nói:

-Thì ghệ em đó, lúc hai người giận nhau nó nhậu ngày nhậu đêm không ăn không ngủ, chị với Mẫn Đình phải canh nó như em bé sợ nó nghĩ gì bậy bạ. Chị vì nó nhậu ba ngày ba đêm giờ em nhìn chị xem, cái bụng như ông địa nè. Lâu rồi giờ nhắc đến rượu chị vẫn sợ.

Trí Mẫn kể lại một núi tội Chi Lợi gây ra cho cô và Mẫn Đình lúc Nghệ Trác không có ở đây. Nhiêu đó mới sơ sơ thôi nếu kể chi tiết chắc tới mùa quýt năm sau mới hết.

Nghệ Trác liếc ngang liếc dọc:

-Hay quá he!! Nhậu nữa!! Bữa nào rảnh mua mồi em nhậu với chị!

-T..thôi thôi chị hết muốn nhậu rồi.

Chi Lợi sợ toát mồ hôi lạnh lắc đầu liên tục, nhậu với Nghệ Trác chắc là ngày tàn của cô quá. Đúng là chỉ có Nghệ Trác mới trị nổi Chi Lợi. Thấy Chi Lợi nó sợ Trí Mẫn lại nổi hứng muốn ghẹo tiếp.

-À mà còn nữa, Lợi nó hút....

-Nè Trí Mẫn ăn đi!! Chè ngon đúng hông?

Chưa nói hết câu Chi Lợi đã thồn muỗng chè chà bá đầy ụm vào họng Trí Mẫn khiến cô không thể nói thêm được gì hết. Chi Lợi nhăn mặt nháy mắt ra hiệu Trí Mẫn mới chịu im lặng ăn muỗng chè trọng họng.

Nói cô hút thuốc chắc Nghệ Trác đập cái gạt tàn lên đầu cô luôn quá.

Nghệ Trác khó hiểu nhìn hai người họ. Cái gì mà nháy mắt nhăn mặt như bị trúng phong dậy trời.

-Hút cái gì chị?

-Hút...hút..bồn cầu, ờ nó đi hút bồn cầu.

Trí Mẫn cười hề hề, kiếm được cái lí do cũng hợp lí phếch chứ nhờ. Chi Lợi bất lực cầm ly chè lên múc đá nhai rạo rạo. Có đứa bạn xứng đáng thiệt chớ, nhưng mà né cái hút thuốc ra là được rồi.

Nghệ Trác nhìn hai con người kia thì khó hiểu, chắc kiếp trước cô với Mẫn Đình mắc nợ hay làm điều gì đó sai trái nên kiếp này mới vớ phải hai con người này.

Đang ngồi yên lặng Nghệ Trác đột nhiên hốt hoảng mò mẫm vào hai túi quần:

-Ủa chị, chị có cầm điện thoại em hông?

Chi Lợi lắc đầu đáp:

-Chị không, lúc sáng em nói để em cầm mà. Coi có trong túi quần bên kia hông?

-Em kiếm rồi không có, chị đưa điện thoại chị em mượn gọi đi. – Nghệ Trác xòe tay trước mặt chị.

Chi Lợi có chút lấp lững không dám đưa nhưng rồi cũng rút điện thoại ra, vừa cầm lên chưa làm gì hết Nghệ Trác đã nhợn ói bịt chặt miệng chạy cái vèo vào nhà vệ sinh khiến Chi Lợi và Trí Mẫn cũng lo lắng nhìn đuổi theo.

Định chạy theo xem sao Trí Mẫn lại níu tay cô lại:

-Ê, đừng nói làm con gái người ta có bầu rồi nha!?

-Bằng cách nào!? – Chi Lợi nhíu mày chống hông hỏi.

-Giỡn thôi mà làm gì căng dữ dậy keo, mà coi chừng bầu thiệt mới mệt đó.

Câu nói nửa thật nửa đùa của Trí Mẫn khiến Chi Lợi có phần khó chịu, tát vào đầu Trí Mẫn một cái bóc. Không bận tâm cái đứa tào lao như Trí Mẫn cô đi ra sau xem Nghệ Trác thế nào rồi.

Nghệ Trác trong nhà vệ sinh mò mẫm bấm mật khẩu điện thoại, thử biết bao nhiêu số rồi cũng không được. Lúc nảy quên mất việc hỏi cô.

-Haizz..đã gấp còn gặp chuyện không đâu!! – Nghệ Trác tức tối thử thêm lần cuối.

-Mở được rồi. – Nghệ Trác cười mãn nguyện, nhưng lại có chút bất ngờ bởi dẫy số ấy.

Là ngày sinh nhật cô kia mà, Chi Lợi cài nó làm mật khẩu luôn sao.  Không muốn lãng phí thời gian Nghệ Trác mở liên tục mấy tin nhắn trong điện thoại cô ra xem nhưng tất cả đều bị Chi Lợi xóa sạch. Định nhấn vào tiệp tin còn dữ liệu thì tiếng gõ cửa vang lên.

***Cốc..cốc..cốc..

-Em không sao chứ Trác?

Giọng Lợi vọng từ ngoài vào, Nghệ Trác ấp úng đáp lại:

-Dạ..dạ em không sao, chị cứ ra ngoài trước đi lát em ra sau.

-Ừm...

Cô có chút hụt hẫng đi ra trước, cảm giác Nghệ Trác cứ là lạ làm sao. Nghệ Trác đứng dậy hé cửa nhìn lấy bóng lưng cô rời đi Nghệ Trác mới vuốt ngực nhẹ nhõm. Cứ tiếp diễn vậy chắc cô bị tim mà chết mất.

Chi Lợi đi lững thững như người mất hồn ra trước, ấy mắt lờ đờ mệt mỏi bị Trí Mẫn bắt gặp. Trí Mẫn đứng dậy kéo Chi Lợi ra một góc hỏi nhỏ vào tai:

-Mày với Nghệ Trác có chuyện gì!?

-Chuyện gì là chuyện gì??

Bị hỏi bất ngờ cô cũng không biết nói làm sao, cũng chả hiểu ý của Trí Mẫn đang nhắc đến chuyện gì.

-Chuyện.. – Trí Mẫn tự nhiên lại ngắt ngang không nói nữa.

Là Nghệ Trác đang đi từ phía nhà sau ra trước, Trí Mẫn vờ cười cười câu cổ Chi Lợi ngồi lại vào bàn.

-Em không sao chứ, để chị kêu Mẫn Đình đem thuốc ra cho em. – Trí Mẫn hỏi xong thì đứng dậy đi.

-Dạ thôi khỏi chị, em đến ngày nên mới vậy thôi về nhà nằm nghỉ xíu là hết à.

-Ừm..vậy thì coi về nhà nằm nghỉ đi. Lợi đưa ghệ mày về kia.

Trí Mẫn nhăn mặt thúc giục khi thấy Chi Lợi đứng đờ ra đó. Chi Lợi bị hét đến đó thì mới hoàng hồn đỡ tay em đi. Trên đường về Chi Lợi cứ như một người máy, đi thì toàn là đi trước để Nghệ Trác lủi thủi theo sau, em cũng chả hiểu bản thân có làm gì đó sai với cô hay không nữa

Về đến nhà Chi Lợi nằm dài ưỡn ra giường.

-Chị sao đó không khỏe sao?

Thấy chị có vẻ mệt mỏi Nghệ Trác ngồi xuống giường cạnh chị sờ tay lên trán kiểm tra. Đang nhắm hờ mắt chị giật mình bật dậy nhìn em cười nhẹ:

-Chị không sao, mà em đỡ hơn chưa?

-Em hơi đau chút, chị lại túi kiếm dùm em vĩ thuốc màu hồng đi.

-Ừm, nằm xuống nghỉ đi chị đi lấy cho.

Cô đỡ người em nằm xuống giường rồi lại bàn mở túi em ra tìm kiếm. Lục mãi mới thấy Chi Lợi rụt tay ra khỏi túi thì một tấm thẻ được bọc trong bao da cùng lúc rơi ra, nó thu hút sự chú ý của cô. Chi Lợi lật lên nhìn một cái không nói không rằng cũng chả có biểu cảm gì hết cất nó lại vào giỏ.

-Nè em uống đi rồi nằm nghỉ sớm. – Chị đưa vĩ thuốc và cốc nước cho em.

Nghệ Trác gượng người dậy tựa lưng vào thành giường. Thấy chị đứng lên sửa soạn lại quần áo em hỏi:

-Chị định đi đâu sao?

-Ừm, chị đi công chuyện chút rồi về em nằm nghỉ đi.

- Nhanh về nha.. – Em nũng nịu nhìn chị.

Không cưỡng nổi sự đáng yêu đó Chi Lợi bước đến kéo trán em hôn chụt lên đó một cái, còn xoa đầu em nữa. Xong hết thủ tục Chi Lợi mới rời ra khỏi cửa.

Chi Lợi vừa ra khỏi cửa Nghệ Trác đã chọp lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com