Chương 3
-Haizz..cuối cùng cũng xong.
Nghệ Trác thở hỗn hểnh nằm sải lai trên giường. Dọn dẹp nhà cửa sắp xếp đồ đạc xong cũng hơn cả ngày trời rồi còn đâu. Làm từ hôm qua đến trưa hôm nay mới xong. Nghệ Trác lăn lộn trên giường với mớ suy nghĩ trong đầu.
-Giờ phải đi kiếm việc làm, chứ ở Sài Gòn mà nằm ì ở nhà như vầy chắc có nước chết đói quá.
Tuy có mệt nhưng Nghệ Trác vẫn cố gượng dậy thay cho mình bộ đồ đàn hoàng rồi ra ngoài tìm việc làm.
....
-Giao đá đê!!
Trí Mẫn đứng bên ngoài vừa la lớn vừa đạp cái cửa rào sắt rầm rầm. Trưa nắng kêu muốn đứt hơi mà chả thấy ai hết, hông lẽ hôm nay ta hông bán? Mà nếu hông bán sao không điện dặn khỏi giao đá trời. Ngẫm mãi không ra Trí Mẫn gọi lớn thêm lần nữa.
-Bà chị ơi giao đá!!
Mẫn Đình mắt nhắm mắt mở với bộ đồ ngủ bước ra trước mở cửa rồi hét lại vào mặt cô:
-Mày điên hả mậy!! Trưa trời trưa trật không cho ai ngủ nghê hả?
-Nè..nè bà chị!! Tui giao đá thì đúng giờ tui tới thôi, còn chuyện ngủ nghê của bà chị sao tui biết được.
Tự nhiên lại chị chửi Trí Mẫn gạt chống bước xuống xe chống bộng cự lại. Hai người cứ lời qua tiếng lại mãi chẳng chịu thôi.
Trí Mẫn kéo bịt mặt xuống cười nhếch mép:
-Bán quán nước mà trưa trời mới mở cửa còn hung dữ như quỷ bởi bảo sao mà quán ế nhệ.
Bị nói móc Mẫn Đình chẳng chịu thua chửi lại liền:
- Ế thì kệ mụ nội tao, quán tao tao muốn mở chừng nào thì mở. Liên quan gì tới bữa ăn sáng nhà mày hả mậy, giao đá thì lo giao đá đi nhiều chuyện.
Mẫn Đình vừa nói vừa khua tay múa chân làm Trí Mẫn phải né né tránh tránh không thôi bị quất vào mặt. Trí Mẫn đột nhiên cười hề hề leo lên xe đạp nổ máy. Mẫn Đình cũng chả hiểu chuyện gì hết cho đến khi Trí Mẫn nghiêng xe sang một bên, cục đá bự chảng với bao đá trên đó tuột xuống chém mém là dô chân Mẫn Đình rồi. Lúc chạy đi Trí Mẫn còn cố nẹt nẹt bô vài cái cho bỏ ghét.
Mẫn Đình tức muốn điên đầu dậm chân đùng đùng rồi chửi đỏng theo:
-Cái thứ cô hồn cắt đảng!! Đừng để tao gặp mày lần sau nghe mậy. Sáng sớm gặp dì đâu không à!!
Lôi bao đá bà bá dô nhà mệt lả mồ hôi thì hết muốn bán buông. Dục đại bao đá trước nhà Mẫn Đình dậm chân đùng đùng bỏ vào trong.
....
-Hông em ơi, ở đây chị đủ người rồi.
-Dạ em cảm ơn...
Nghệ Trác rầu rĩ bước ra khỏi quán. Không biết đây là quán thứ mấy từ chối cô rồi nữa. Nghe người ta nói ở Sài Gòn việc làm nhóc, sao đến cô thì chả có ai mướn hết vậy. Cứ lê la đi từ quán này đến quán khác nhưng hỏi ai cũng lắc đầu xua tay.
Cứ tiếp tục vậy tiền cô mang lên cũng không đủ dùng. Chi phí ở đây cái gì cũng mắc mỏ hết. Nghệ Trác lủi thủi về nhà, trên đường đi cũng có ghé thử vài quán nhưng kết quả không mấy khả quan.
Đang bần thần suy nghĩ thì một người đi nhanh qua đụng mạnh vào vai cô một cái khá đau.
Chi Lợi chỉ xoay người nhìn còn không thèm mở miệng xin lỗi. Nghệ Trác vừa khó chịu vừa đau nhưng cũng không muốn đôi có. Nhà cô mướn cũng nhỏ đủ ở lại nằm ở cuối hẻm. Mở khóa xong Nghệ Trác đẩy cửa vào trong rồi lăn đùng ra giường ngủ một giấc cho đã.
....
Chi Lợi ngó nghiêng hai bên đường rồi thì đi qua quán cà phê đối diện. Trí Mẫn thấy cũng nhóm người ngoắc tay gọi:
-Lợi, tao bên này nè.
-Gì đó, sao nay rảnh rỗi rủ tao đi uống cà phê dậy. Không đi giao đá hả?
Trí Mẫn nhoẻn miệng tay thì dầm dầm ly cà phê đá:
-Giao hết rồi.
Chi Lợi nhìn Trí Mẫn rồi nheo mày khó hiểu. Sao nhìn nó cứ quạo quạo làm sao ấy, cô có làm gì đó đâu ta. Trí Mẫn mà nó biết quạo thì người đó chắc đáng ghét nhất quả đất này quá.
-Mày sao đó, nhìn quạo dữ dậy. Ai chọc giận mày?
-Con nhỏ bán quán bên đó đó, vừa hung dữ vừa dô diêng. Tao giao đá cho nó mà nó chửi tao như con, hồi sáng tao tức tao dục bao đá trước cửa chạy đi luôn quên lấy tiền dề bà chủ chửi thêm cho một chập, trừ tiền bao đá dô lương tao luôn. Nhắc lại mà sôi máu!!
Trí Mẫn hách mặt về quán cà phê đang đóng cửa phía đối diện. Chi Lợi cũng theo hướng mắt nhìn theo. Cô chỉ cười cười chụp lấy ly cà phê hóp một miếng rút bao thuốc ra đốt một điếu rồi nói:
-Mày mà ghét được ai mày ơi, mà còn là gái đẹp nữa.
-Đẹp bà nội tao, cỡ nó cho tao cũng hổng thèm. Cái nết đong đỏng ai mà thích cho nổi.
-Xời, nay có dụ chê nữa ta. Bữa nào hé xách cái đít qua cua người ta tao cười cho thúi mặt.
-Mơ đi diễm, tao nhìn bần bần vậy thôi chứ gái bu theo nhóc cần chi con nhỏ đó.
Trí Mẫn cười khinh, hà hơi vuốt lại mái tóc ngắn ngang vai còn đội thêm cái nón kết ngược trên đầu. Chi Lợi chề môi gật gù, còn không quên chọc nó một chút.
Chi Lợi nâng ly cà phê nóc một hơi:
-Ý mày là mấy em ngoài đầu hẻm mắt xanh mắt đỏ mà mày hay đi 5 chục trăm đồ á hả?
-Suỵt!! Mẹ mày, nhỏ tiếng thôi. Để người ta nghe mất mặt tao.
Đang định rít hơi thuốc nhưng chưa kịp thì Chi Lợi đã bị Trí Mẫn nhào đến bịt chặt miệng. Chi Lợi khó chịu gỡ tay nó ra còn đục vào vai nó một cái rõ đau:
-Không phải sao? Gái bu mày chỉ có mấy đứa đó thôi. Mà nếu không có tiền chưa chắc gì nó bu mày đâu con, vì tiền thôi. Tĩnh lại dùm tao một cái. Bọn nó cần đàn ông, chứ không phải đàn bà như mày đâu. Tốt nhất để giành tiền đó lo cho bản thân mày kiếm con nhỏ nào đàn hoàng chút rồi quen. Cứ cắm đầu cắm cổ đi làm dồn vào mấy đứa không đâu.
Trí Mẫn thở dài tự lưng ra ghế nhắm hờ mắt. Biết sao được giờ, đàn ông thì chả thích yêu đàn bà lại bị lừa. Chi Lợi rít một hơi thuốc cuối, làng khói trắng bị gió cuốn quặng vào mắt, hơi cay cay khiến mắt cô ửng đó. Chi Lợi cứ nhìn ra dòng xe tấp nập liếm láp chút mùi thuốc trên môi cho tay vào túi quần mò mẫm.
-Mày ở gần đây cầm số tiền này đưa cho ngoại đi.
Một cọc tiền năm trăm đặt trên bàn khiến Trí Mẫn phải trố mắt hỏi:
-Sao mày không đưa cho ngoại mà nhờ tao? Mà..mày lấy số tiền này ở đâu? Có phải lại đi thu tiền bảo kê ở khu bến tàu không?
-Mày không cần biết!! Chỉ cần đưa cho ngoại là được rồi, nhớ đừng nói tiền của tao đó.
Chi Lợi nghiêng đầu không muốn nhắc về nguồn gốc số tiền này. Trí Mẫn cũng không phải là không biết, cô với Lợi tuy không ruột rà nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau chút biểu cảm khuôn mặt của nó chả lẽ cô không rõ sao. Trí Mẫn tỏ vẻ không quan tâm, đẩy lại sắp tiền về phía Chi Lợi:
-Tao không nhận!! Muốn làm gì thì mày cứ tận tay đưa cho ngoại, nhưng nếu ngoại biết tiền từ việc đó mà ra thì ngoại sẽ không nhận đâu.
Cô biết ngoại vì thương cô, không muốn cô bước vào con đường đó nhưng mà là bắt đắc dĩ cô không thể bỏ được. Trí Mẫn ngồi ngay lại xoay mặt đối diện cô:
-Mà tao hỏi thiệt mày, sao không tìm công việc đàn hoàng mà làm. Mày cũng không phải dạng người tham ăn lười làm. Sao cứ đâm đầu vào mấy công việc chém giết đó?
-Mày không hiểu đâu!!
-Mày không nói thì làm sao tao hiểu!
Chi Lợi không đáp đứng bật dậy rời đi, cọc tiền ấy vẫn nằm y nguyên trên bàn. Trí Mẫn tức giận đạp mạnh bàn một cái nhìn chằm chằm vào cọc tiền trên đó. Nói sao cho ngoại tin đây.
....
-Cho ngoại? Con lấy đâu ra số tiền lớn này? Có phải con Lợi...
Ngoại hoài nghi híp chặt mắt, khi không Trí Mẫn lại đưa số tiền lớn này cho bà. Mà nó lấy đâu ra tiền mà cho bà, chả trách số tiền quá lớn. Thấy bà nghi ngờ Trí Mẫn xua tay lắc đầu:
-Dạ không phải con Lợi đưa con đâu..
-Vậy tiền đâu con có?
-Con..con..trúng số..đúng..đúng con trúng số...
Trí Mẫn bối rối cứ xoa tay mím môi mãi mới tìm được lí do hợp lí. Đầu bà đã hai thứ tóc nhìn sơ qua là biết nó nói dối bà rồi.
-Con trúng số thì giữ đó làm của sau này lo cho chồng con.
Nhắc đến chồng con da gà Trí Mẫn nói lên tận xấy ngọ. Cô rùng mình đáp lại:
-Ngoại cứ chọc con miết, biết con dị ứng với bọn đàn ông rồi mà.
-Không chồng con thì để đó bây phòng thân, đau ốm bệnh tật thì sao. Ngoại già rồi chút tiền vặt vãnh sửa đồ này ăn qua bữa được chứ cần chi nhiều.
Trí Mẫn làm bộ gật gù nhưng lại kéo túi ngoại ra dúi vào đó rồi leo lên xe chạy đi.
-Dậy ngoại giữ dùm con nha.
Chưa kịp để bà trả lời trả vốn gì thì Trí Mẫn đã nổ máy gồ ga đi rồi. Trí Mẫn bà cũng coi như cháu ruột trong nhà, thương nó với con Lợi đứt ruột đứt gan chứ chẳng chơi. Có mỗi con Lợi là cứng đầu không chịu nghe bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com