Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Chăm sóc

Sau cuộc nói chuyện cùng Trọng Tiến thì Nghệ Trác cũng đi về nhà, nàng cứ khuyên bản thân mình không nên tin những lời hắn nói, những lời đó là vô căn cứ nhưng lòng vẫn có chút gì đó bồn chồn không yên....

Nàng đi trên con đường làng quen thuộc, bây giờ đã là buổi trưa rồi, trời nắng gắt lắm mà nàng lại không đem dù. Lấy hai tay che trên đầu, để tránh ánh nắng hắt vào mắt

-Xui quá vậy, chèn ơi, biết vậy về sớm xíu đỡ nắng rồi ....Lợi hông định đón em thiệt sao đa ? Hổng nhớ em sao ?

Nàng vừa đi vừa phùng má, chân thì đá cục đá dưới chân cho đỡ chán, rồi tự dưng sút mạnh một cái, cục đá bay mất tiêu:

-Uii da

Nàng ngước lên nhìn thử, ơ trúng chồng nàng rồi.

Chi Lợi hôm nay định qua rước Nghệ Trác về, cốt yếu thì tại vì nhớ, nhưng mà sợ nàng thấy khó xử với lại sợ nàng còn nhớ tía má chưa chịu về nên cô chỉ định đứng ngoài xem nàng một chút. Ai dè mới đi giữa đường thì đã thấy nàng rồi, nghe luôn những lời trách móc dễ thương đó nữa... cô chưa kịp đi lại chỗ nàng thì bị một cục đá khi không bay trúng vào đầu, u một cục. Chi Lợi ôm trán xuýt xoa:

-Lợi, em xin lỗi Lợi có sao hông  ?

Sau khi nàng biết trúng đầu chồng mình thì hốt hoảng chạy lại chỗ Chi Lợi

-Lợi gỡ tay ra đi, cho em xem thử..... Chèn ơi, sao u một cục to thế, em nhớ cục đá nhỏ lắm mà...

Nàng vừa chạm tay vào trán cô vừa nói, ánh mắt không giấu được đau lòng.

Chi Lợi nhìn Nghệ Trác cất giọng dịu dàng:

-Nhưng lực chân em mạnh...

Nghệ Trác hối lỗi vô cùng

-Em....em xin lỗi, về nhà em đắp muối cho Lợi nha

Thế là hai vợ chồng về nhà

Thấy Nghệ Trác cứ tự trách bản thân cô nói:

-Không sao, tôi không có đau

-U một cục mà nói không đau ? Lợi lừa con nít sao ?_ Nghệ Trác khuôn mặt nhăn nhó nhìn Chi Lợi, người này mắng nàng một tiếng đi chứ, sao lúc nào cũng dịu dàng đến thế, nàng leo lên đầu ngồi chắc hổng dám nói gì luôn quá !!!

-Tôi có nhớ em....

-Dạ ?

-Lúc nảy em hỏi đó, giờ tôi trả lời này, tôi nhớ em....

Nghệ Trác cong môi cười, ngượng ngùng quay mặt chỗ khác. Nàng nói nhỏ xíu

-Em...em cũng nhớ Lợi nữa

Chi Lợi nghe chứ, môi cô khẽ cong, tay che dù nghiên về phía nàng một chút, để một bên vai bị nắng hắt vào cũng không kêu la. Nghệ Trác thấy chứ, nên là nàng đi sát lại gần cô một chút, tay cầm vào tay Chi Lợi đang che dù, để thẳng lại, vừa đủ che cả hai không bị nắng.

-Lợi

-Ơi !

-Lợi che dù tay kia đi

Thế là cô đổi tay cầm dù, cô cũng hổng hỏi lí do vì sao.... Rồi Nghệ Trác đan xen những ngón tay của mình vào tay Chi Lợi không một kẽ hở. Một hành động nhỏ nhưng khiến hai trái tim không tự chủ mà rung động, đập mạnh. Cả hai đều thầm mong đoạn đường về nhà có thể dài một chút, để cả hai tận hưởng được phút giây bình yên như thế này.

Có lẽ điều hạnh phúc nhất là vào một ngày bình thường được đan tay người mình thương và yêu theo cách bình thường, không cần phân định phải trái đúng sai. Đơn giản vì đó là người ta thương nên ta thiên vị được.

-Lợi định đi đâu thế ?

-Tôi định đi đón em

-Lỡ em chưa muốn về thì sao?_ Nàng cất giọng tinh nghịch, khuôn mặt không giấu được ý cười. Ôm tay Chi Lợi sát rạt mà nói vào tai Chi Lợi.

-Nếu em không muốn về tôi cũng sẽ không ép em về làm gì, vài ngày sau tôi sẽ lại qua đón em về..._ Chi Lợi đáp với giọng nhẹ nhàng, bình thản nhưng đôi tai đỏ ửng lúc nào không hay.

Nghệ Trác thấy chớ, nàng nhìn đôi tai đỏ ửng đó mà kiềm lòng chẳng đặng, muốn chọc Chi Lợi một chút, thế là nàng liền thổi nhẹ vào tai Chi Lợi rồi nhóm người cắn vào tai Chi Lợi một cái, rồi lướt qua, hôn vào má Chi Lợi một cái rõ kiêu, xong ôm tay Chi Lợi, đầu tựa vào vai Chi Lợi mà thản nhiên cùng nhau về nhà thôi.

-Lợi hổng đau hả ?

-Trán tôi chỉ sưng hơi to thế thôi chứ không đau lắm đâu

-Hông phải, em hỏi tai Lợi kìa, em cắn vậy mà hông đau hả đa ?

-Hông luôn.... Tại em hôn tôi cái là dù đau cách mấy cũng hết đau ngay.

-Lợi chiều em riết, em hư đó đa....

-Em hư cũng được mà, tôi sẽ che chở cho em hư như vậy....

-Xuỳ....Lợi thiên vị em quá rồi đó nhen! _ Nàng nói thế chứ trong lòng nàng đang nở rộ đây này, cưng sao cho hết con người ngọt ngào này đây....

-Bởi vì em là vợ tôi, là người tôi liều mạng bảo vệ, tôi muốn chiều chuộng em, tôi chỉ có mỗi em, tôi không thiên vị em thì thiên vị ai? _ Chi Lợi cất giọng trầm ấm, chân thành đáp lời

Nghệ Trác mỉm cười hạnh phúc. Được chồng chở chồng che ai mà hông chịu đúng hông ?

Mợ ba ngang ngược đến thế mà cậu ba cứ để mợ ba thích làm gì thì làm, chân thành yêu mợ ba đến ngát lòng....

Một Chi Lợi ôn nhu với nàng như thế chẳng giống những gì Trọng Tiến nói, thôi vẫn nên vứt lại những lời nói đó sau đầu thì tốt hơn_ Nàng thầm nghĩ

Nhà hội đồng Vĩnh

Vừa về tới nhà là Nghệ Trác đã đẩy Chi Lợi vào phòng, bắt cô ngồi im đó không được đi đâu cả, đương nhiên Chi Lợi hông dám cãi. Nghệ Trác chạy ra sau bếp lấy ít muối ẩm đã thấm chút nước vào phòng thoa cho Chi Lợi.

Ngón tay mềm mại thoa đều muối lên cục u to đùng kia. Thấy đôi mài cô khẽ nhíu lại thì Nghệ Trác thổi thổi vào trán Chi Lợi, dịu dàng thổi để xoa dịu cơn đau cho Chi Lợi. Toàn bộ quá trình đều rất dịu dàng, ánh mắt tràn ngập vẻ xót xa. Chi Lợi cứ nhìn Nghệ Trác mãi, không rời mắt, đôi môi khẽ cong. Là bị sự dịu dàng ấy làm cho lưu luyến rồi, chẳng muốn rời. Thấy người ta cứ nhìn mình quài, Nghệ Trác vừa xoa vừa hỏi:

-Lợi, đau lắm không ?

-Không đau...’’Nghệ Trác, nếu có thể tôi muốn lúc nào cũng bị thương để được em chăm như thế”

Như hiểu hết lòng Chi Lợi qua ánh mắt thâm tình kia, Nghệ Trác xoa xong bỏ chén muối xuống bàn rồi đưa tay ngắt yêu chớm mũi Chi Lợi:

-Lợi đừng có nghĩ là muốn bị thương quài để được em chăm nhé, hư quá đi, sao toàn muốn làm bản thân bị đau không vậy?

Chi Lợi bất ngờ chớp chớp mắt nhìn Nghệ Trác:

-Sao em biết ?_Vợ cô có thể nhìn thấu lòng cô đang nghĩ gì á?

Nghệ Trác cười cười:

-Dẹp ngay cái ý nghĩ ngốc đó cho em, Lợi khờ

-Có mình em dám gọi tôi là Lợi khờ thôi đấy.

-Đương nhiên, chứ Lợi muốn cô nào gọi nữa?_ Nghệ Trác nhăn mài, phùng má lên nhìn Chi Lợi.

Chi Lợi phì cười trước vẻ mặt đáng yêu của nàng:

-Mỗi em.

Hai chữ nhưng có nhiều nghĩa. Mỗi mình Nghệ Trác được gọi như thế, mỗi mình em được tôi cưng chiều và chỉ mỗi mình em có thể làm tôi tổn thương... tôi cho phép.

.

.

Chiều hôm đó:

-Lợi tắm được hông ? Hay để em tắm cho _ Nghệ Trác cất lời khi tay đang soạn bộ bà ba đưa Chi Lợi.

Cứ tưởng Nghệ Trác nói đùa, cô cũng đùa theo:

-Được, em tắm cho tôi đi ...à hay mình tắm chung đi há, đỡ tốn nước  ?

Nghệ Trác cũng xách theo bộ bà ba bước ra ngoài theo Chi Lợi ra sau hè thật

-Em..em đi đâu?

-Ơ hổng phải muốn tắm chung hả ? Dù gì thì em với Lợi cũng giống nhau, hông có gì phải ngại.

Nghệ Trác nói câu này rất thản nhiên.

Là định tắm chung thiệt đó hả ?

Chi Lợi khẽ nuốt nước bọt, vội đáp:

-Tôi tưởng em giỡn

-Ai rảnh mà thèm giỡn với Lợi, đi vào trong đi, đỡ-tốn-nước

Nàng nhắc lại lời nói của Chi Lợi, còn cố tình kéo dài chữ “ đỡ tốn nước” nữa

Chi Lợi lắp bắp trả lời

-Nghệ...Trác tôi tự tắm được, dù gì cũng bị thương ở đầu chứ không ở tay, nhà mình dư nước lắm đa, không thiếu, không thiếu, một lát tôi nấu nước nóng cho em tắm nha, giờ tôi tắm đây.

Nói rồi Chi Lợi vội bước vào phòng tắm đóng cửa lại

Nghệ Trác ở ngoài phì cười

-Trời nóng muốn chết, Lợi muốn em tắm nước nóng cho bỏng hả đa ? Kiếm lí do gì hợp lí hơn đi chứ?

Chi Lợi đúng là  ‘’có sắc tâm mà không có sắc đảm’’

Tối đó

Hai người nằm trên một chiếc giường, khoảng cách chính thức được rút ngắn rồi. Nghệ Trác quay sang hỏi Chi Lợi:

-Lợi còn đau hông ?

Chi Lợi bật cười:

-Nghệ Trác, nảy giờ em hỏi câu này 8 lần rồi đó đa...

Nghệ Trác xích lại gần Chi Lợi, tay chạm len trán rồi lướt xuống má Chi Lợi cất giọng ngọt ngào:

-Lợi, có cách nào làm Lợi hông đau nữa hông ? Em chịu hổng nỗi

Nhìn cái trán người ta u một cục to như thế nàng chịu hông được, xót muốn chết. Nàng lại là người gây ra nữa chứ....

-Có

-Cách gì vậy ạ ?_ Nàng càng xích lại gần Chi Lợi mà hỏi với giọng trông chờ

-Em hôn tôi đi

Nghệ Trác không chút chần chừ mà nhích người lên hôn lên đôi môi của Chi Lợi. Gặm nhắm đôi môi kia, lần này rất nhẹ nhàng, hông bạo như hôm bữa nhưng đủ để làm trái tim Chi Lợi đập rộn ràng trong lồng ngực, đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào đó.

Sau khi dứt nụ hôn nóng bỏng đó thì Nghệ Trác thở hổn hển, thuận thế ngã vào vòng tay Chi Lợi. Chi Lợi cũng dang tay ôm lại nàng.

-Tôi hết đau rồi ngủ thôi nào

Tay cô ôm nàng, vuốt lưng cho nàng dễ ngủ hơn, đợi khi hơi thở nàng đều đều thì Chi Lợi mới cất giọng nho nhỏ:

-Nghệ Trác, thật ra tôi còn có nhiều vết thương còn nặng hơn như thế nữa, tôi xem những thứ đó là điều hiển nhiên trên cơ thể tôi rồi... Em đừng để tôi cứ mãi đắm chìm trong mật ngọt rồi tôi lại mơ mộng nữa...._ Rồi Chi Lợi hôn nhẹ vào trán Nghệ Trác, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ....

.

.

Phòng cả hai

Nghệ Trác đem ít bánh chuối nướng vào phòng cho Chi Lợi, nàng mới vừa làm xong, nàng không gõ cửa mà đi vào luôn ngay lúc Chi Lợi đang thay đồ, cô vội quay lưng lại mặc cái áo bà ba vào, vẻ mặt hốt hoảng:

-Lợi sợ cái gì đấy ? Dù gì em cũng thấy hết rồi, che làm chi?_ Nàng nói vậy chứ cũng chưa thấy rõ hết đâu, bữa đó thay đồ cho Chi Lợi cũng tối quá mà chưa kịp nhìn rõ...

Chi Lợi gãi đầu cười, đánh trống lãng:

-Bánh em làm hả?

-Dạ, Lợi ăn thử xem ngon không ?

Chi Lợi cày xong nút áo thì lại ngồi, ăn thử:

-Ngon thật đó

-Lợi ngồi im để em thoa thuốc

Thật ra trán Chi Lợi đã hết sưng rồi, Nghệ Trác chăm kĩ lắm. Thoa mỗi ngày luôn mà. Nhưng thôi hông dám cãi, nàng muốn mần cái chi cũng được. Thoa xong nàng hỏi:

-Lợi, vết sẹo đó ở đâu ra vậy ?

-Hả? Vết sẹo nào ?_ Chi Lợi vừa nhai vừa lục lại, vết sẹo nào nhỉ ?

-Trên vai Lợi

-À, vết sẹo lớn ngay vai hả?

Nghệ Trác gật đầu, ánh mắt mang chút thắc mắc xen lẫn đâu đó là sự chờ đợi nhìn Chi Lợi:

Chi Lợi định đáp thì

-Chị ba ơi

Mẫn Đình gõ cửa

-Vào đi

-Em tìm chị có chuyện chi không ?

-Chị qua phòng em, giúp em cái này với nhen!!!

Chi Lợi vội cất lời:

-Này em không rủ Nghệ Trác uống rượu nữa đấy nhen!

Một lần là quá đủ rồi...

Mẫn Đình cười cười đáp

-Hông có đâu, lần này có chiện quan trọng thiệt ..._ Nói rồi Mẫn Đình kéo tay Nghệ Trác đi ra ngoài, câu trả lời mà nàng  chờ đợi cũng chưa nghe được đáp án.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com