Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Tần Thắng không biết mình đã đến chỗ Trần Bính Lâm như thế nào – khi cậu tỉnh táo lại, anh đã nắm lấy bàn tay cậu.

Một lúc sau, Tú Kiệt mới vội vàng chạy tới, thấy hai người nắm tay nhau thì ngẩn ra, nhưng hắn che giấu rất nhanh: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Trần Bính Lâm thả thay áo xuống, thản nhiên nói: "Tôi lỡ uống hơi nhiều rượu, không cẩn thận đụng vào anh ta."

Ai ở đây cũng biết anh đang nói dối trắng trợn, nhưng dù vẫn xì xầm bàn tán, không ai dám đứng ra phản bác anh.

Tú Kiệt cũng thuận nước đẩy thuyền: "Thì ra là vậy."

Trần Bính Lâm vỗ vỗ bờ vai hắn, nói rất tự nhiên: "Phần còn lại nhờ cậu thu xếp giúp tôi nhé, em rể."

"Vâng." Cổ họng Tú Kiệt khẽ động: "... Anh hai."

Nói rồi, hắn nhìn sang Tần Thắng, nhưng cậu chưa kịp nhìn lại hắn thì đã bị Trần Bính Lâm lôi đi.

Tần Thắng bị anh kéo đi xềnh xệch, loáng thoáng nhìn thấy Minh Triết trong đám đông, nhưng Trần Bính Lâm không thèm liếc anh ta, chỉ chăm chăm đi thẳng ra ngoài đại sảnh.

Bên ngoài có một vườn hoa nhỏ, được khách sạn đầu tư một khoản lớn để trang trí nên rất đẹp. Giữa vườn là một con suối lặng lẽ chảy xuôi, xung quanh ngập tràn những loài cây cỏ lạ mà cậu không biết tên. Đêm nay vừa vặn là đêm 15 trăng tròn, ánh trăng dịu dàng phủ lên khu vườn, đẹp đẽ mà yên tĩnh lạ thường.

Trần Bính Lâm đi chậm lại: "Ra đây cho tỉnh rượu."

Tần Thắng đã từng thấy bộ dạng của anh khi thực sự say xỉn, nên đương nhiên biết anh đang nói dối – nhưng cậu cũng không vạch trần, chỉ nhìn tay anh: "Ngài bị thương."

Lúc này anh mới nhận ra, không để ý nói: "Xây xát nhỏ thôi mà."

Tần Thắng nắm lấy tay anh, nương theo ánh trăng để nhìn rõ – quả nhiên đó chỉ là vết thương ngoài da, nhưng đánh người mà đánh thành ra này, có thể thấy lúc xuống tay anh không lưu tình chút nào.

Trái tim cậu đập thình thịch, như vẫn đang bước trong cơn mơ đó.

Hay phải nói là, có nằm mơ Tần Thắng cũng không ngờ kiểu người như Trần Bính Lâm sẽ đánh nhau ở chốn đông người.

Cậu nắm tay anh, hỏi: "Ngài có muốn đến bệnh viện không?"

Rồi lại lẩm bẩm: "Bao nhiêu người ở đấy thấy anh đánh anh ta, không biết ngày mai trên báo sẽ viết thành cái gì nữa?"

Trần Bính Lâm buồn cười: "Viết cái gì? Cùng lắm là viết về đám cưới hai nhà Tú – Trần, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, không thừa một chữ."

Với năng lực của anh, muốn dìm chuyện này xuống thực sự là rất dễ dàng. Nhưng càng là người như vậy, lại càng hiếm khi làm mất mặt mình trước người ngoài. Vì vậy, hành động hôm nay của Trần Bính Lâm đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.

"Ngài Lâm?"

"Hử?"

"Vừa nãy... sao ngài lại đánh người kia?"

Trong lòng Tần Thắng mơ hồ nhận ra đáp án, nhưng cậu không dám chắc chắn, nên muốn nghe chính miệng Trần Bính Lâm nói ra.

Nhưng anh lại cố ý không trả lời, chỉ nắm ngược lại tay cậu, kéo đi: "Đi một vòng với tôi."

Vườn hoa này không quá lớn, đi vài bước đã quay về chỗ cũ. Dường như Trần Bính Lâm thấy thế quá ít, liền lôi Tần Thắng đi qua đi lại thêm vài vòng nữa..

Cậu thấy anh chẳng nói gì, đầu óc lại bắt đầu tưởng tượng lung tung. Đang lúc suy nghĩ của cậu đang bay lên chín tầng mây thì Trần Bính Lâm gọi: "Tần Thắng."

Tần Thắng ngơ ngác quay lại, giờ mới nhận ra là anh đã dừng chân tự lúc nào, đang cúi đầu nhìn cậu.

Ánh trăng mơ hồ bao phủ lên khuôn mặt anh, làm nó quyến rũ lạ thường.

Anh lẳng lặng nhìn Tần Thắng, dường như đã nhìn ngắm cậu như vậy từ rất lâu rất lâu, ánh mắt dịu dàng như nước, mềm mại đến nỗi làm tan chảy bầu không khí.

Trái tim Tần Thắng lại nhảy dựng lên, không nhịn được nói: "Ngài Lâm..."

Ánh trăng lặng yên không tiếng động.

Trần Bính Lâm chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cậu.

Cả đêm đó Tần Thắng không ngủ được, sáng hôm sau thức dậy, đầu óc vẫn còn lơ ma lơ mơ. Rõ ràng là cậu chưa uống một giọt rượu nào, nhưng cảm giác cứ như đã nốc một tấn ma túy đá vậy. Rất nhiều đoạn ký ức đã trở nên mơ hồ – ví như lễ đính hôn long trọng của Tú Kiệt và Trần Thanh Nhã, ví như người đàn ông có vết sẹo trên mặt làm cậu hoảng sợ... Thứ duy nhất cậu nhớ rõ ràng chính là dáng vẻ Trần Bính Lâm xắn tay áo hùng hổ đánh người, và còn... nụ hôn dưới ánh trăng kia.

Tần Thắng đưa tay sờ lên môi mình – qua một buổi tối, nơi ấy vẫn còn lưu lại cảm giác run rẩy khi đó.

Hôm nay cậu dậy muộn, lúc xuống nhà thì hai anh em Trần gia đã đang ở phòng ăn rồi; Trần Thanh Nhã đang quấn lấy anh hai hỏi về chuyện tối qua:

"Em nghe nói người anh họ kia của Tú Kiệt trước đây là xã hội đen đấy, sao anh dám đánh tay đôi với anh ta vậy? Không sợ anh ta một đấm đấm bay anh à? Lỡ mà thế thật thì sao?"

Trần Bính Lâm bị cô bám dữ quá, đành phải trả lời: "Anh biết. Không sợ. Chuyện đó không thể xảy ra."

Cơn hóng hớt của Trần Thanh Nhã không được thỏa mãn, liền hất cằm lên: "Người ngoài ai cũng nói hôm qua anh uống say, nhưng theo em biết, tửu lượng của anh hẳn là không tệ như vậy."

Trần Bính Lâm không quan tâm: "Bọn họ nói cái gì thì chính là cái ấy."

Rõ ràng là cô vẫn không vừa lòng với đáp án này, thấy Tần Thắng đúng lúc đi đến, liền hỏi: "Anh Thắng, hôm qua anh đi cùng với anh hai em, anh thử nói xem, anh ấy có say hay không?"

Tuy cậu biết rõ từ đầu đến cuối, nhưng sao có thể nói thật với Trần Thanh Nhã được chứ. May là anh đã nhanh chóng giải vây cho cậu, nói lảng sang chuyên khác: "Thanh Nhã, hôm nay em được nghỉ đúng không?"

"Ừm hứm, đang cuối tuần mà."

"Chiều nay có triển lãm xe, em đến chọn một cái đi, coi như là quà đính hôn anh tặng em."

"Trong gara còn nhiều xe thế, thích thì cứ lấy một cái mà dùng, bôi ra nữa làm gì?"

"Ý nghĩ khác nhau chứ." Trần Bính Lâm cười cười, nhìn sang Tần Thắng: "Hôm nay tôi có việc bận, nhờ em đi xem cùng Thanh Nhã nhé, tiện thể xem có thích cái nào thì cứ lấy. Em có giấy phép lái xe mà, tội gì mà phải đi bộ mãi."

Tần Thắng không ngờ anh sẽ nói vậy, đang định từ chối thì Trần Thanh Nhã nhảy vào: "Rồi rồi rồi, em sẽ đi với anh Thắng, nhất định sẽ kiếm được một cái xe thật đẹp cho coi. Anh hai, anh cứ yên tâm đi!" Rồi nháy nháy mắt với Trần Bính Lâm.

Anh khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa, ăn sáng xong liền đến công ty.

Trần Thanh Nhã về phòng thay quần áo rồi lôi Tần Thắng ra ngoài – tất nhiên là cậu không đấu lại được với cô, đành để cô kéo xềnh xệch ra ngoài.

Hai người ăn trưa ở ngoài. Trên đường đi, Trần Thanh Nhã cứ nói về chuyện xe cộ suốt, hỏi Tần Thắng thích hãng nào loại nào, sắp xếp buồng xe ra sao. Bình thường cậu có bao giờ chú ý đến mấy thứ ấy đâu, chẳng biết phải trả lời ra sao: "Em thích là được. Anh chỉ đi xem thôi, không nhất định phải mua đâu."

Trần Thanh Nhã liếc nhìn cậu, không nhịn được mỉm cười: "Anh nghĩ là anh hai thực sự muốn tặng em quà đính hôn à? Anh ấy là muốn mua xe cho anh nhưng lại ngại nói thẳng, nên mới lấy em làm bình phong. Anh có tin dù hôm nay anh có chọn được cái nào hay không, ngày mai anh hai vẫn sẽ ném cho anh một cái chìa khóa?"

Nếu là hồi trước, nhất định Tần Thắng sẽ không tin lời cô nói, nhưng trải qua chuyện tối qua, cậu lại hơi mù mờ. Tính tình cậu trước giờ luôn thẳng như ruột ngựa, chẳng bao giờ vòng vo tam quốc như ngài Lâm, nên cậu khó mà đoán ra được suy nghĩ của anh.

Trong đầu Tần Thắng chỉ nghĩ đến Trần Bính Lâm, ai ngờ lại gặp Tú Kiệt ở triển lãm xe.

Trần Thanh Nhã cũng ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Em chỉ nhắn tin cho anh ấy, chứ không bảo ảnh đến đây." Nhưng dù sao đối phương cũng là người mình yêu nhất, có thể gặp nhau tất nhiên là chuyện vui rồi. Cô cười cười với hắn: "Sao anh cũng đến vậy?"

"Bã xã tương lai của anh muốn chọn xe, đương nhiên là anh phải đến chứ."

"Không phải anh nói trong nhà có chuyện sao? Người anh họ kia..."

"Đã xong cả." Sắc mặt Tú Kiệt lạnh tanh, cố ý liếc qua Tần Thắng: "Anh ta đắc tội với người không nên đắc tội, xem ra là thèm đòn quá rồi."

Trần Thanh Nhã lập tức bênh vực anh trai: "Anh hai em không phải kiểu người ỷ mạnh hiếp yếu, tối qua anh ấy đánh người giữa bữa tiệc như thế chắc chắn là có nguyên nhân."

Tú Kiệt gật đầu: "Anh cũng nghĩ thế." Có vẻ hắn không mấy để tâm đến chuyện này: "Chúng ta đi xem xe đi."

Trần Thanh Nhã a một tiếng. chỉ vào người đứng cách đó không xa: "Người kia không phải là đứa em anh mới nhận sao?"

Trong buổi tiệc tối qua, Tần Thắng đã nhìn thấy người con riêng kia của Tú gia, lúc này nhìn gần, đúng là mặt mũi có phần giống Tú Kiệt. Chẳng qua khí chất trên hai người hoàn toàn khác biệt – Tú Kiệt lạnh lùng ít nói, em hắn Tú Minh lại mồm mép tép nhảy, nhìn đúng chuẩn công tử nhà giàu.

Tú Kiệt chẳng có mấy thiện cảm với thằng em rơi từ trên trời xuống này, thờ ơ nói: "Nó vừa về Tú gia không bao lâu, còn chưa mua xe, nên cũng đến đây xem thử."

"Anh muốn qua đó chào hỏi không?"

"Đừng để ý đến nó."

Tự Trần Thanh Nhã cũng chẳng thích Tú Minh, có Tú Kiệt nói thế rồi nên cũng chẳng quan tâm nữa. Đi cùng họ, Tần Thắng không khỏi cảm thấy xấu hổ, liền tỏ ý muốn tự tách ra đi dạo một mình.

Trần Thanh Nhã vẫn nhớ 'nhiệm vụ' anh hai giao cho cô, nhưng Tú Kiệt lại nói: "Thẩm mỹ nam nữ khác nhau, em cứ để Tần Thắng tự mình xem đi."

Lúc này cô mới đồng ý, nắm tay Tú Kiệt đi trước.

Tần Thắng nhớ Trần Bính Lâm từng nhắc đến chuyện mua xe cho cậu, nhưng lúc nào cậu cũng từ chối, lần này nghĩ kỹ lại thì – có một chiếc xe thay vì đi bộ thì cũng được đấy chứ. Đương nhiên người chi tiền sẽ không phải là Trần Bính Lâm – cậu đi làm vài năm cũng có chút tích cóp, chọn một chiếc xe giá cả vừa phải thì vẫn gánh được.

Nghĩ vậy, cậu liền tập trung xem xe, mãi mới chọn được một cái tạm ổn. Đang định ngồi thử thì có người vỗ vai cậu, Tần Thắng quay lại, không ngờ người đến lại là Tú Kiệt.

Cậu nhìn quanh, không thấy Trần Thanh Nhã: "Cô Nhã đâu?"

"Đi WC rồi." Tú Kiệt nói rồi nắm lấy tay cậu: "Anh có vài chuyện muốn nói với em."

Tần Thắng lập tức phản ứng: "Giữa tôi và cậu không có gì để nói."

"Tần Thắng ..." Xung quanh có rất nhiều người, Tú Kiệt cố hạ thấp giọng: "Ban đầu anh không định đến, nghe Thanh Nhã nói em cũng tới nên mới đến gặp em."

"Đừng quên hôm qua cậu vừa đính hôn với cô ấy."

Sắc mặt Tú Kiệt lập tức méo mó, nhưng hắn vẫn một mực nắm tay cậu không buông: "Chúng ta kiếm chỗ khác nói chuyện đi."

Tần Thắng không muốn lằng nhằng với hắn ở chỗ đông người, đành phải theo hắn ra chỗ khác. Đến chỗ cầu thang, cậu dừng lại không đi tiếp nữa, hất tay hắn ra: "Rốt cục là cậu muốn nói gì?"

Tú Kiệt không nói gì, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu hồi lâu rồi lên tiếng: "Ba năm trước, trong khoảng thời gian anh ở nước ngoài... Chuyện gì đã xảy ra với em?"

Người Tần Thắng cứng đờ, mãi sau mới nói: "Lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ nữa."

"Tối qua lúc Trần Bính Lâm đánh người anh đã thấy có gì đó không ổn, anh ta là người kiêu ngạo như thế, sao có thể vật lộn với một thằng bảo vệ? Cố gắng mãi anh mới cạy được miệng anh họ anh, hắn ta nói... Hồi trước hắn từng kéo người tới gây chuyện với em."

Tần Thắng vô thức nắm lấy tay phải.

Tú Kiệt vốn đang đứng rất gần cậu, nay lại tiến thêm một bước: "Khi anh ra nước ngoài rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Lúc trở về anh không thể tìm được em, khi ấy em đang ở đâu?"

"Bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa sao?"

"Đương nhiên là có! Anh cứ nghĩ em thay lòng đổi dạ nên mới chia tay anh, nếu không..."

"Nếu không thì sao? Cậu định từ hôn với cô Nhã à? Cậu đã nghĩ tới chưa, người anh họ kia của cậu không oán không hận tôi, sao tự dưng lại kéo người tới gây chuyện với tôi chứ?"

Tú Kiệt bị hỏi liên tiếp, nhất thời cứng miệng không trả lời được.

Tần Thắng nhìn vẻ mặt ấy của hắn, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười.

Cậu thật sự mỉm cười, vươn tay sửa lại cổ áo của Tú Kiệt. Đây là việc cậu từng thường làm nhất vào thuở cậu và hắn vẫn còn thân mật.

"Cậu hiểu rất rõ nguyên nhân là gì, chỉ không dám thừa nhận mà thôi. Cha mẹ cậu, hay ít nhất là mẹ cậu, đã biết quan hệ giữa chúng ta từ lâu. Bà ấy cố ý cho người đến cảnh cáo tôi, khiến tôi – vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt cậu được nữa."

Mặt Tú Kiệt tái mét: "Rồi em bị..."

"Chuyện cũ không cần nhắc lại." Tần Thắng sửa sang lại cổ áo cho hắn, nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn trên chiếc sơ mi: "Cậu nên biết quý trọng hiện tại đi. Cô Nhã thực sự rất yêu cậu, xin đừng phụ cô ấy."

Ba năm trước khi gặp chuyện không may ấy, không phải là Tần Thắng chưa từng oán hận. Nhưng giờ thì cậu đã thông suốt rồi – trên đời này, còn rất nhiều người khác để yêu, không cần thiết phải vì một thứ tình yêu đau khổ mà bỏ bê mạng sống.

Nói xong điều cần nói, Tần Thắng xoay người rời đi, mặc kệ Tú Kiệt đang nghĩ gì.

Ra đến cửa, cậu chợt nghe thấy một tiếng lạch cạch rất nhỏ.

Tần Thắng nhìn qua – thì ra có một người đang đứng đó dựa vào tường hút thuốc. Người đó cũng ngẩng lên nhìn cậu, gương mặt nhìn khá quen mắt, đúng là em trai của Tú Kiệt – Tú Minh.

Cậu ngạc nhiên – không biết cậu ta đến đây từ lúc nào, nghe được đến đâu rồi?

Tú Minh thì lại rất thân thiện, ánh mắt mảnh dài híp lại nhìn cậu, khẽ mỉm cười.

Tần Thắng cẩn thận nghĩ – vừa rồi cậu và Tú Kiệt không nhắc đến tên ai, nên cũng chẳng để ý nữa, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Xảy ra chuyện như thế, hứng thú mua xe của Tần Thắng cũng bay biến hết, tiếp đó chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, chẳng để ý cái gì. Trần Thanh Nhã thì ngược lại – cô chọn được một cái xe, và người ký séc trả tiền là Tú Kiệt.

Tuy nhà Tú Kiệt có chuyện, không thể ăn tối cùng cô, nhưng Trần Thanh Nhã vẫn vô cùng vui vẻ, trên đường về cứ ríu rít nói cười với Tần Thắng. Tối đó Trần Bính Lâm vừa về nhà, cô đã vội vàng kể chuyện hôm nay ra.

Anh mỉm cười lắng nghe, cố ý tỏ ra buồn phiền: "Anh vốn định tặng quà cho em, ai ngờ lại bị em rể giành trước mất rồi."

Trần Thanh Nhã liền đẩy Tần Thắng ra: "Anh hai muốn tặng thì cứ tặng anh Thắng đi ~"

Lúc này anh mới nhìn sang cậu, hỏi: "Sao rồi? Có chọn được cái nào không?"

"Em không tìm được cái nào thích hợp cả."

"Thôi bỏ đi." Giọng điệu Trần Bính Lâm bình thản, nhìn không ra là vui hay giận.

Từ trước đến nay, Tần Thắng sợ nhất là vẻ mặt này của anh, mỗi khi nhìn thấy anh như vậy, cậu luôn nơm nớp không biết mình đã làm sai điều gì. Nhưng bây giờ cậu lại chẳng sợ tí nào, chỉ nhìn về phía tay phải của anh.

Hôm đó đánh người kia, tay Trần Bính Lâm bị thương, về nhà Tần Thắng liền bôi thuốc cho anh rồi kiếm miếng băng cá nhân dán lên. Phía trên nó còn vẽ hình nhân vật hoạt hình – hẳn là của Trần Thanh Nhã. Sáng nay Trần Bính Lâm dán nó đi làm, không ngờ lúc về nó vẫn ở trên tay anh.

Đừng nói là lúc họp ở công ty anh vẫn để nó trên tay đấy chứ?

Trần Bính Lâm nhận ra ánh mắt của Tần Thắng, liền ho nhẹ một tiếng rồi giấu tay ra sau: "Ăn đi."

Ăn tối xong, Trần Bính Lâm đi tắm, lúc đi ra thì cái băng cá nhân trên tay anh đã biến mất. Tần Thắng nghĩ là anh đã vứt đi, ai ngờ lúc đánh răng, cậu thấy cốc đánh răng của anh có điểm khác thường – chiếc cốc vốn đồng màu từ trong ra ngoài, nay lại có thêm một miếng dán sặc sỡ.

Tần Thắng vừa nhìn đã nhận ra – đó không phải là miếng băng cá nhân hình anime đã ngự trị trên tay Trần Bính Lâm cả ngày nay sao?

Trái tim cậu khẽ run lên, cầm cốc xem một hồi rồi đặt nó về chỗ cũ.

Tối đó, Trần Bính Lâm trằn trọc mãi.

Sau khi tắt đèn, anh cứ lăn qua lộn lại trên giường, tựa như anh là công chúa và dưới đệm có hạt đậu Hà Lan vậy, thế nào cũng không ngủ được.

Tần Thắng là kiểu người rất dễ ngủ, vừa nằm xuống gối là ngủ ngay, nhưng lần này người bên cạnh náo loạn như vậy cũng làm cậu thao thức. Cậu đang suy nghĩ không biết có nên đếm cừu hay không thì nghe Trần Bính Lâm thấp giọng gọi: "Tần Thắng ..."

Cậu không giả vờ ngủ được, đành phải đáp: "Vâng?"

"Em chưa ngủ à?"

"Vẫn chưa?"

Trần Bính Lâm im lặng một lát, đột nhiên ngồi dậy bật đèn đầu giường lên. Ánh đèn hơi chói mắt làm Tần Thắng giơ tay lên chắn, loáng thoáng thấy anh rút ra cái gì đó từ gối đầu giường.

... Lẽ nào thực sự có đậu Hà Lan?

Đang nghĩ vậy, Trần Bính Lâm đã phi 'ám khí' về phía cậu, rồi dùng một giọng điệu tôi đây không để ý đâu nhé nói: "Để mãi trong gara cũng bụi, thôi thì em cứ cầm lấy dùng tạm đi."

Tần Thắng giật mình ngồi dậy.

Thứ mà Trần Bính Lâm vừa ném cho cậu đúng là một cái chìa khóa xe.

Cả ngày nay Tần Thắng đã lượn đi lượn lại trong triển lãm, nên vừa nhìn logo trên khóa đã biết giá của chiếc xe này cao cỡ nào. Cơn buồn ngủ bỗng bay biến hết, cậu siết cái khóa trong tay, không biết là có nên nhận hay không.

"Ngài Lâm..."

Không để cậu nói hết, Trần Bính Lâm đã tắt đèn ngủ đi: "Được rồi, đi ngủ!"

Sau đó, anh ngủ tròn một giấc đến sáng, người mất ngủ lại trở thành Tần Thắng. Cố gắng lắm mới ngủ được thì cậu lại gặp ác mộng – trong mơ cậu bị người đuổi giết, vất vả tránh ám khí nửa ngày mới nhận ra, ám khí cái gì chứ? Rõ ràng là một cái chìa khóa xe mà?

Hôm sau khi biết chuyện này, Trần Thanh Nhã che miệng cười không thôi.

Do dự mãi, Tần Thắng mới quyết định đi xe Trần Bính Lâm tặng đến công ty – chỉ sợ nếu cậu không đi nó, cô công chúa nào đó sẽ tức giận mất. Gần đây cậu mới nhận ra – thực ra sống với anh không khó, chỉ cần biết dỗ dành anh đúng lúc là được.

Trần Bính Lâm rất biết ý – chiếc xe anh tặng Tần Thắng không phải là loại cao cấp gì, chẳng qua nó cũng không rẻ, tự nhiên cậu lái xe đến công ty vẫn làm không ít người chú ý.

May là Tần Thắng đã quen với sự châm chọc của đồng nghiệp từ lâu, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, mặc kệ người ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến năm mới.

Trong thời gian đó, Tú Kiệt có gọi cho Tần Thắng mấy lần, nhưng cậu không nghe. Trước đó Trần Bính Lâm đang chiến tranh lạnh với cậu, nhưng qua trận ẩu đả ở lễ đính hôn, mọi chuyện đều trở về như cũ. Trừ phi công việc thực sự quá bận, nếu không thì ngày nào Trần Bính Lâm cũng về nhà ăn cơm với cậu, buổi tối hai người cũng chung chăn chung gối, cuộc sống cứ như đôi vợ chồng già vậy.

Nhưng Trần Bính Lâm chưa từng nói ra ý nghĩ trong lòng mình, cũng chưa bao giờ nói – quan hệ giữa họ là người yêu hợp đồng hay là cái gì khác.

Từng ngày từng ngày của Tần Thắng cứ trôi qua vô định như vậy, cho đến tháng một, cậu mới nhớ ra – ồ, hóa ra đã đến lập xuân rồi.

Sinh nhật Trần Bính Lâm là lập xuân*.

*Lập xuân: tính theo dương lịch, thường rơi vào ngày 4 hoặc 5 tháng 2

Hồi trước cậu không biết thì thôi, nhưng giờ biết rồi, lại còn nhận một chiếc xe từ anh, thì nhất định phải tặng anh cái gì ra trò mới được.

Nghĩ đến việc mua quà, đầu Tần Thắng lại đau, may là còn có Trần Thanh Nhã làm quân sư.

"Anh hai em muốn gì mà chẳng có? Tặng quà thông thường thì rất không có thành ý, không bằng..." Cô đảo mắt: "Anh mua hai vé máy bay ra nước ngoài du lịch với ảnh đi."

"Du lịch?"

"Ừ, hòn đảo nhỏ lần trước em đi với Tú Kiệt cũng không tệ đâu. Bờ cát, ánh trăng, vịnh biển... Thật sự là lãng mạn muốn chết! Có một ngày, tàu vừa rời bến, em vừa bước lên khoang thì thấy – hoa hồng phủ kín khoang tàu."

Đó đương nhiên là ngày Tú Kiệt cầu hôn Trần Thanh Nhã. Khi nói đến khoảnh khắc hạnh phúc ấy, vẻ mặt cô dịu dàng tình tứ vô cùng.

Nhưng mà, để cậu và Trần Bính Lâm cùng nhau đến hòn đảo đó sao? Chỉ sợ không phải lãng mạn, mà là tra tấn lẫn nhau thôi.

Không tiện từ chối thẳng, Tần Thắng nói lảng sang chuyện khác: "Được rồi, nhưng mà cuối năm ở công ty rất bận, chỉ sợ ngài Lâm không có thời gian thôi."

"Cái này thì dễ, hỏi thẳng anh ấy là biết thôi mà."

Trần Thanh Nhã nói được làm được, tối hôm ấy lúc ăn cơm, cô liền bóng gió hỏi Trần Bính Lâm. Nhưng mà bóng gió của cô cũng không được bóng gió lắm, làm anh lập tức nhận ra ý đồ: "Đầu tháng hai có bận gì không à? Sao? Em định làm gì?"

"Anh chỉ cần nói rảnh hay không thôi, nếu anh không bận thì có thể đi với anh Thắng..."

"Thanh Nhã!" Tần Thắng vội ngăn cản.

Trần Thanh Nhã chớp chớp mắt, không nói gì nữa.

Trần Bính Lâm nhìn hai người một lúc, đăm chiêu nhăn mày: "Để anh tra lại lịch làm việc tháng sau đã."

"Vậy anh mau hỏi thư ký đi!"

"Vội cái gì." Anh liếc cô: "Ăn cho xong đi."

Sau khi ăn tối, Trần Bính Lâm bước vào phòng sách.

Tần Thắng đang định ngồi trong phòng khách xem TV thì bị Trần Thanh Nhã đẩy đi hỏi: "Mau lên mau lên, có khi anh em chẳng để ý đến chuyện này đâu, tí nữa là quên ngay đấy."

Trước tới giờ, cậu luôn luôn không thể từ chối cô, đành phải đi.

Nhưng cậu không muốn đến hòn đảo đó một chút nào, nên chỉ định đi vài vòng trước cửa thư phòng cho có. Không ngờ cánh cửa không đóng chặt, Tần Thắng đứng ở ngoài có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Trần Bính Lâm.

"Đúng vậy, là mấy ngày đầu tháng hai... Hội nghị nào? Không, không quan trọng... Tôi không cần biết cậu dùng cách nào, đẩy lên hay xuống thì tùy, tôi muốn để trống mấy ngày đó..."

Tần Thắng nghe mà giật mình, tay đang đặt lên nắm cửa lại chần chừ do dự. Cậu đứng trước cửa phòng sách một lúc, rồi xoay người đi về phòng khách.

Trần Thanh Nhã đang ngồi trên sô pha xem TV, thấy cậu về liền hỏi: "Thế nào? Anh hai có rảnh không?"

Tần Thắng hơi lơ đãng, nghĩ một lúc rồi đáp: "Chắc là có rảnh đó."

"Có là có không có là không có, 'chắc là' là sao? Lịch trình của ảnh vẫn chưa xếp à?"

Suy nghĩ của Tần Thắng đã sớm bay đi nơi khác, nhất thời cũng không phản ứng lại. Trần Thanh Nhã còn định hỏi tiếp thì chuông điện thoại lại vang lên. Thấy người gọi đến là Tú Kiệt, cô vội vàng rời khỏi phòng khách để nghe máy.

Một mình Tần Thắng ngồi giữa căn phòng trống rỗng, nhớ đến tiệc đính hôn ngày ấy, Trần Bính Lâm dịu dàng hôn cậu dưới ánh trăng... Trái tim cậu lại đập thình thịch không ngừng.

Tần Thắng muốn tìm việc gì đó để làm nên mở máy lên lướt web một chút. Đến khi tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra mình đang xem thông tin về vé máy bay.

Chẳng lẽ cậu thực sự định đến hòn đảo đó cùng Trần Bính Lâm sao? Không không không, đó là nơi Tú Kiệt cầu hôn Trần Thanh Nhã kia mà...

Nhưng nếu Trần Bính Lâm đã sắp xếp hết lịch rồi thì sao?

Tần Thắng lại đau đầu.

Trước khi ngủ.

Trần Bính Lâm tắm xong, vừa lau khô tóc vừa hỏi cậu: "Nói đi, em và Thanh Nhã đang tính toán gì thế? Đầu tháng Hai... là sinh nhật tôi đúng không?"

Tần Thắng là người không biết nói dối, đã không lừa được người ta thì thẳng thắn nói hết ra.

Nghe xong, Trần Bính Lâm nhìn cậu: "Chuyện này là Thanh Nhã nghĩ ra, rồi em cũng đồng ý?"

Ngay từ đâu Tần Thắng đã không muốn đi, nhưng bị anh hỏi vậy, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đáp: "Chỉ cần ngài Lâm muốn, em nhất định sẽ nghe theo."

Anh gật đầu, cân nhắc nói: "Tôi không thích hòn đảo kia, đổi chỗ khác đi. Vé máy bay thì tôi đã bảo thư ký đặt rồi, mấy ngày nữa sẽ đi, em chỉ cần thu xếp hành lý là được."

Tần Thắng không ngờ anh quyết định xong nhanh thế: "Mấy ngày đó ngài rảnh sao?"

Trần Bính Lâm khựng lại hai giây, không chớp mắt nói: "Tôi bảo thư ký xem lại lịch rồi, trùng hợp là mấy hôm ấy không có chuyện gì phải làm."

Tần Thắng à một tiếng – lần đầu cậu nhận ra là kỹ năng nói dối của anh rất cao siêu đấy. Là vì anh che giấu quá kỹ, hay là vì từ trước đến giờ cậu chỉ chăm chăm chui vào vỏ ốc của mình nên mới không phát hiện ra?

Nếu chuyện xuất ngoại du lịch đã xong, hai người cũng không còn gì để nói nữa, Trần Bính Lâm lau tóc xong liền nằm xuống ngủ. Nhưng vừa nằm xuống, anh lại nhớ ra một chuyện: "Mấy ngày tới tôi khá bận, có thể sẽ về muộn."

Tần Thắng vừa nghe liền biết – vì anh phải hoàn thành hết mọi việc cần làm trước khi đi.

Cuối năm chính là thời điểm công ty bận rộn nhất, để có thể xếp ra mấy ngày trống này, không biết Trần Bính Lâm đã phải cố gắng thế nào; nhưng vào trong miệng anh thì chỉ là mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ – "trùng hợp mà thôi".

Nghĩ vậy, Tần Thắng cảm thấy mình không thể chờ nổi nữa. Cậu có thể sống mơ màng một thời, nhưng không thể mơ màng cả đời – có mấy lời anh đã nhất định không chịu nói, thì cậu đành phải nói trước thôi.

Cậu biết Trần Bính Lâm không ngủ nhanh như vậy, liền kêu một tiếng: "Ngài Lâm?"

"Gì?"

"Trong tiệc đính hôn của cô Nhã ngày ấy, sao ngài lại đánh người?"

Trước kia Trần Bính Lâm không trả lời cậu, nhưng lúc này cậu quyết tâm không để anh đánh trống lảng, tiếp tục tiến tới: "Ngài Lâm?"

Anh thở dài, bàn tay dưới chăn sờ soạng nắm lấy tay Tần Thắng, hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao? Em nói thử xem... vì sao tôi lại làm vậy?"

Tay Tần Thắng bị anh nắm, nhất thời cậu thấy mặt mình cũng nóng lên. May là trong phòng không bật đèn, bóng tối tiếp thêm dũng khí cho cậu để nói ra câu tiếp theo.

Cậu nghe thấy giọng mình vang lên giữa màn đêm: "Ngài Lâm... ngài thích em phải không?"

Trong phòng yên lặng đến dọa người.

Nói ra câu kia xong, Tần Thắng hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Trần Bính Lâm vẫn không nói gì.

Rất lâu rất lâu sau, lâu đến nỗi Tần Thắng nghĩ anh đã ngủ thì bỗng nhiên anh xốc chăn lên, xoay người đặt cậu xuống dưới thân.

Tần Thắng sửng sốt: "Ngài Lâm, ngài..." Mấy chữ sau còn chưa kịp thốt ra, Trần Bính Lâm đã cúi xuống chặn môi cậu.

Anh hôn cậu rất thô lỗ, tay luồn vào áo cậu, vội vàng xoa nắn hai hạt đậu đỏ.

Thân thể Tần Thắng run bắn, gần như là có cảm giác ngay lập tức. Cậu nhớ là đã lâu hai người không làm rồi, nhưng sao tự dưng anh lại gấp gáp thế này? Chẳng lẽ lần này anh định dùng sắc đẹp để đánh trống lãng hả?

Tần Thắng dùng sức đẩy Trần Bính Lâm ra, nhưng anh khỏe hơn cậu nhiều lắm, nhanh chóng nắm lấy tay cậu đặt lên đỉnh đầu, trầm giọng nói: "Đừng cử động."

Hơi thở của anh dồn dập, có phần giống đêm say xỉn ấy.

Tần Thắng thực sự nằm im.

Trong màn đêm đen đặc, Trần Bính Lâm không tiếp tục hôn nữa mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu – từ lông mi đến đôi mắt, chiếc mũi, rồi lần lần đến bờ môi cậu, nhẹ giọng gọi: "Tần Thắng?"

Giọng nói dịu dàng như tan ra.

Trong lòng Tần Thắng run lên, hé miệng đáp: "Ngài Lâm, là em."

Cậu vừa dứt lời, Trần Bính Lâm liền mạnh mẽ hôn xuống. Tần Thắng bị anh hôn đến không thở nổi, còn đâu tâm trí mà nhớ đến câu hỏi kia.

Anh vừa hôn cậu, vừa dùng ngón tay đùa giỡn đầu v* nhỏ. Đó là nơi mẫn cảm nhất của Tần Thắng, chẳng bao lâu sau, cậu đã như khóc như than cầu xin tha thứ: "Ngài Qúy..."

Trần Bính Lâm hôn cậu một lúc nữa rồi mới đứng dậy cởi quần áo, sau đó lại đè lên người cậu. Anh đặt thằng nhỏ đã cứng rắn từ lâu của mình vào giữa hai chân Tần Thắng, chậm rãi ma sát.

Bị anh cọ tới cọ lui như vậy, cậu vừa sung sướng vừa khó chịu, khúc thịt nhỏ càng lúc càng cứng hơn, thân dưới đã ướt sũng.

Lúc này Trần Bính Lâm mới tách chân Tần Thắng ra, thực sự tiến vào cơ thể cậu. Tần Thắng chỉ thấy nơi ấy căng đầy không chịu nổi, không nhịn được rụt người về sau – nhưng anh tóm chặt lấy eo cậu không buông, còn xấu tính dập vào hai phát thật mạnh. Cậu bị anh thúc đến không thở được, khẽ amột tiếng.

Thấy Tần Thắng đúng là không chịu nổi, Trần Bính Lâm mới đong đưa eo chậm lại, từ tốn ra vào cơ thể cậu. Mới đâm vài cái, bên trong cậu đã trở nên vừa ướt vừa mềm, mút lấy anh không tha.

Trần Bính Lâm nâng một chân cậu lên để có thể tiến vào sâu hơn, mỗi lần húc lên đều chạm vào điểm G của cậu.

Tần Thắng oằn mình, lung tung kêu: "Ngài Lâm... Ngài Lâm...!"

Anh hôn liếm vành tai cậu: "Gọi tên tôi."

Hai tay Tần Thắng níu chặt lấy vai Trần Bính Lâm, cuối cùng cũng kêu lên: "Bính Lâm... Trần Bính Lâm ..."

Mắt anh tối lại, khẽ rút côn th*t ra một chút rồi đâm thẳng vào. Lần tấn công này sâu hơn trước đó nhiều, làm cả hai người đều không nhịn được mà gầm lên.

Thân thể Tần Thắng run rẩy không ngừng.

Trần Bính Lâm hôn xuống một đường, cuối cùng dừng lại ở cần cổ trắng nõn của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn làn da mỏng manh nơi đó.

"Tần Thắng."

Vẫn bằng giọng điệu dịu dàng đó anh gọi tên cậu – có thể vì đang trong bóng đêm, nên đâu đó phảng phất một loại nguy hiểm khó diễn tả.

Nó nguy hiểm, nhưng cũng làm lòng người mê muội.

Tần Thắng thất thần ừm một tiếng.

Trần Bính Lâm nắm tay cậu, lần xuống nơi hai người kết hợp kia. Chỗ đó dinh dính ươn ướt, nóng bỏng mà dâm loạn, Tần Thắng chỉ thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh liếm liếm cần cổ cậu, dường như có thể cắn xuống bất cứ lúc nào, nói bằng thanh âm trầm thấp êm tai: "Nếu không thích em, sao tôi có thể động dục với em được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com