CHƯƠNG 3
Phá hết rồi lại đến xin lỗi, ai thèm chứ?
________
Eddie mở to mắt, đầu tiên là nhìn thấy từ rèm cửa sổ rọi vào hai tia sáng, cậu nhìn chằm chằm mấy tia sáng kia trong chốc lát, ánh mắt đã thích ứng với bóng tối mờ nhạt trong phòng.
Khổ não lớn nhất của người uống rượu nhưng không cách nào uống say chính là không thể nào quên được chuyện của hôm trước, Ký ức tối hôm qua nối gót tới,cậu kéo chăn che kín mình, phiền não hét to một tiếng.
Cái khác ngược lại còn tốt, từ nhỏ đến lớn cậu có bộ dáng gì mà Trần Nghị chưa từng thấy qua, nhưng cậu thật sự rất ít ở trước mặt Trần Nghị rơi nước mắt. Tuy rằng chuyện thầm mến này đã rất thảm, nhưng ít nhất vẫn phải giữ được thể diện.
Đáng ghét, thật mất mặt chết đi được.
Quay người nhìn đồng hồ ở đầu giường, đúng năm giờ rưỡi, Eddie trở mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà và quyết định hôm nay sẽ nằm trong phòng một ngày.
Cậu lần nữa nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thêm một giấc, lúc tỉnh lại đã gần một giờ trưa, trong dạ dày trống rỗng có chút khó chịu. Cậu sờ sờ bụng mình, lẩm bẩm.
"Muốn ăn lẩu..."
Quên đi, ngủ sẽ không đói bụng,cậu ngủ cả ngày là được rồi.
Bất quá lần này vừa nhắm mắt lại, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Toàn bộ Nghĩa Vân Minh dám đến gõ cửa khi cậu đang ngủ thì chỉ có một người, Eddie trở mình xem thường, đưa lưng về phía cửa, quyết định giả chết.
Người ngoài cửa không kiên trì, gõ vài lần liền ngừng. Lông mi Eddie run rẩy, tâm tình đột nhiên lại có chút kém.
Kết quả một giây sau, cậu liền nghe thấy một tiếng lách cách, thân thể cậu nhịn không được cứng đờ.
Cậu thề từ nay về sau nhất định sẽ khóa cửa phòng khi đi ngủ.
Cậu im lặng lắng nghe người đứng ở cửa một lúc, sau đó lại đi về phía giường và cuối cùng dừng lại bên giường.
"Eddie."
Thanh âm Trần Nghị vang lên trên đỉnh đầu cậu, âm lượng không lớn, nhưng cũng đủ đánh thức người ta.
Eddie hoàn toàn không thèm để ý, ôm chăn của mình tiếp tục ngủ.
"Đừng ngủ nữa."
Eddie mở mắt, duy trì tư thế cũ, cắn răng nói.
"Anh là người mù hay sao mà không thấy em đang ngủ?"
"Thức dậy ăn chút gì đi."
Trần Nghị cúi đầu nhìn cậu, biểu hiện giống như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua.
Eddie thật không biết trong đầu anh nghĩ như thế nào, làm sao có thể biểu hiện như chẳng sao sau mỗi lần hai người cãi nhau ầm ĩ, rồi lại làm như không có việc gì tới tìm cậu nói chuyện?
À đúng rồi, còn không phải đều là bởi vì tự cậu tìm ngược,lúc ầm ĩ thì chán ghét anh muốn chết, lúc anh tới tìm thì cậu lại cảm thấy vui vẻ đến không chịu nổi, mỗi lần anh cũng không cần xin lỗi cậu liền tha thứ cho anh.
"Không muốn ăn "
Đói chết coi như xong, đói chết thì cậu sẽ không nhìn thấy Trần Nghị nữa.
Vừa dứt lời, cậu liền nghe được âm thanh chén đĩa đụng tới tủ đầu giường,chưa kịp nghĩ kỹ thì bả vai đã bị giữ lại, cả người nhẹ nhàng thoải mái bị ôm lên, sau đó Trần Nghị cùng ôm trẻ con giống nhau, hai tay ở dưới nách cậu ôm một cái, trực tiếp đem cậu từ tư thế nằm biến thành tư thế ngồi.
Chờ Eddie tựa vào đầu giường, nhìn một tô mì sợi đưa tới trước mặt, cả người đều mơ hồ.
Cậu rốt cục tiêu hóa được Trần Nghị đem chính mình kéo lên thật sự là muốn cho mình ăn cơm, cậu là không lời nào để nói.
Cậu bắt đầu tự hỏi, nếu như hiện tại đem bát mì này ăn hết, Trần Nghị có thể hay không lập tức cút ra khỏi phòng của cậu ?
Sự thật chứng minh, cậu ăn xong Trần Nghị cũng không có cút ra khỏi phòng cậu.
Cậu không nhìn Trần Nghị, trực tiếp từ trên giường bò dậy, đi đánh răng, lại chui trở về trên giường.
Cậu ngủ phần cậu , quản Trần Nghị đi tìm chết.
Trần Nghị cúi đầu nhìn người cuộn tròn như mèo, trong lòng không tiếng động thở dài. Anh biết Eddy không muốn cùng mình nói chuyện, nhưng anh không phải muốn làm bộ như không có việc gì, chỉ là làm ra quyết định của mình.
Hơi thở của người trên giường dần dần chậm lại, cơ thể dần dần thư giãn. Trần Nghị vòng qua bên kia, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, khoảng cách gần đến có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp.
Anh đã nhìn thấy bộ dáng Eddie khi ngủ rất nhiều lần, đều không ngoại lệ rất ngoan,rất yên tĩnh.
Eddie bộ dạng rất đẹp mắt, trong giấc mộng cả người thả lỏng bình thản,khiến cho mặt mày của cậu thoạt nhìn càng nhu thuận,điều này làm cho Trần Nghị đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng Bắc Đường tất cả mọi người gọi Eddie một tiếng anh, kỳ thật đều là nhường nhịn cậu, che chở cậu.
Trần Nghị từ trong túi lấy ra một cái hộp, mở ra là một cái bông tai tròn màu bạc.
Anh đưa tay sờ sờ vành tai của Eddie, bàn tay dán vào vết sẹo hình giọt nước, trong nháy mắt trầm mê.
Một lát sau, anh mới cẩn thận đeo khuyên tai lên tai Eddie.
"Đó là quà sinh nhật năm ngoái."
Trần Nghị giải thích, như thể người đang ngủ thực sự có thể nghe thấy.
"Chúc mừng sinh nhật Eddie."
Năm ngoái ước nguyện của anh là em được an toàn.
Đây là một đoạn thời gian rất dài, Trần Nghị lần đầu tiên cùng Eddie ở chung một chỗ, chủ động nhắc tới thời khắc sinh nhật.
Cửa nhẹ nhàng khép lại phát ra âm thanh rất nhỏ, người trên giường mở to mắt. Cậu vẫn duy trì nguyên lai tư thế không có động đậy, trên mặt cũng không có gì tâm tình phập phồng, chỉ là lọt vào gian phòng ánh sáng giống như tràn vào trong mắt của cậu, thoạt nhìn ướt át sáng ngời.
"Làm hỏng chuyện rồi lại bổ sung, ai thèm chứ. "
Eddie nhỏ giọng lầu bầu, nghe có chút ủy khuất.
***
Bắc đường gần đây không khí không được tốt cho lắm, mỗi một cái Bắc đường tiểu đệ đều biết.
Tâm trạng tương đối kém chính là Eddie của bọn họ, triệu chứng biểu hiện là xem lão đại của bọn họ là không khí, càng tuyệt đối không muốn cùng lão đại của bọn họ hít thở chung một bầu không gian.
Cho nên tâm tình kém cỏi nhất chính là lão đại bọn họ.
Các tiểu đệ Bắc Đường nghĩ, trôi qua nhiều năm như vậy , không biết lão đại có phát hiện được tâm tình của hắn đều chạy theo Eddie hay không.
Buổi trưa Eddie muốn ăn lẩu, Tiểu Kiệt đắc ý lấy ra nguyên liệu lẩu cay mà mình trân quý đã lâu, còn có mỗi một loại thịt viên Eddie thích ăn.
"Tiểu tử ngươi có thể nha!"
Eddie nhìn thấy nồi lẩu sôi sùng sục, ánh mắt đều phát sáng, thật sự rất thèm rất thèm.
Rốt cục chờ thịt viên nấu xong, Eddie liếm môi dưới, vươn đũa gắp một viên thịt lên, mới vừa bỏ vào trong chén Trần Nghị mặt thối lại xuất hiện giống như máy định vị.
Eddie dừng đũa, thật sự cảm thấy tâm tình tốt đẹp bị phá hỏng, nhỏ giọng mắng.
"Phiền muốn chết luôn à"
Nếu là ăn cái khác cậu lập tức ném đũa rời đi, nhưng đây là bữa lẩu đầu tiên sau khi cậu ra tù nha, cậu mới không muốn bởi vì Trần Nghị mà lãng phí.
Cho nên cậu nhịn, dù sao cũng chỉ có một nguyên tắc, chỉ để ý mình ăn không để ý tới anh là tốt rồi.
Lúc Trần Nghị vào cửa Tiểu Kiệt vừa mới chuẩn bị cùng Eddie khoe khoang một chút ớt bột trân quý của mình, dự định cho cậu ăn cay gấp bội,vừa thấy mặt Trần Nghị lập tức liền giấu đồ ra sau lưng, chột dạ giống như đi làm em trai cho Trương Đằng.
"Lão đại, ha ha, lão đại có muốn cùng ăn một chút không?"
Nói xong mới nhớ tới, toàn bộ Bắc Đường đều biết lão đại không ăn cay.
"Không cho anh ấy ăn."
Eddie trừng Tiểu Kiệt một cái, người này thật sự là ngu ngốc nha ,nhìn không ra cậu cùng Trần Nghị đang cãi nhau.
"Ăn."
Trần Nghị đi tới bên cạnh bàn, căn bản không để ý Eddie cự tuyệt.
Eddie quay đầu trừng mắt nhìn anh, nhắc lại một lần.
"Đã nói anh không được ăn."
Trần Nghị không để ý cậu, đi tới kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp viên thịt trong chén của Eddie.
Eddie căn bản không kịp phản ứng, thẳng đến khi nhìn Trần Nghị bỏ thịt viên vào miệng cậu mới kịp phản ứng là người này cướp thịt viên của cậu ăn hết.
Cậu trừng to mắt, trong mắt đều là khiếp sợ, người đang hành xử một cách ngây thơ này là ai a? Lúc cậu vào tù Trần Nghị không đến chùa miếu nào kỳ quái chứ?
Eddie nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc một chút, lại một lần nữa cầm lấy đũa, dù sao Tiểu Kiệt cho cậu nhiều thịt viên, cho anh một viên thì cho đi, coi như cho chó ăn.
Eddie lại từ trong nồi lẩu cay gắp ra một cái thanh cua thấm đẫm nước canh, dính đầy dầu ớt đỏ, chỉ nhìn thấy thôi cậu đã nhịn không được nuốt nước miếng.
Kết quả vừa mới bỏ vào trong chén, cậu còn chưa kịp bảo vệ, lại bị Trần Nghị kẹp đi.
Eddie cúi đầu nhìn chén của mình, nắm chặt đũa, cậu đã cực lực nhẫn nại. Cậu mím môi nhìn chằm chằm nồi lẩu cay, giơ đũa lên, bị Trần Nghị gắp đi một cái cậu lại gắp một cái. Cứ như vậy tới tới lui lui năm sáu lần, Eddie một cái cũng không ăn, Trần Nghị bị sặc đến ho khan. Eddie rốt cục không thể nhịn được nữa, ném đũa nhào tới túm lấy cổ áo Trần Nghị.
"Anh thật sự có bệnh đi! sao không cho em ăn! Anh không ăn được cay cơ mà!"
Một hơi ăn không ít viên cay, màu môi Trần Nghị so với bình thường càng sâu hơn một chút, sắc mặt phiếm hồng, trên trán cũng toát ra mồ hôi rất nhỏ. Lúc Eddie nhào tới, anh thuận thế nâng tay đặt trên lưng Eddie không buông ra. Anh tùy ý Eddie níu lấy mình, giương mắt nhìn Eddie, nghiêm túc trần thuật sự thật.
"Em sẽ đau dạ dày."
Không nhắc tới cái này còn tốt, vừa nhắc tới Eddie liền đau đầu muốn nổ tung. Được rồi, tâm tình hiện tại của cậu chính là hối hận, ngày đó cậu nhất định là bị làm cho tinh thần thác loạn, mới có thể không khống chế được mà sụp đổ trước mặt anh.
Vì sao đối mặt với Trần Nghị, kết cục của cậu luôn mất mặt lại khó xử như vậy?
"Không, cần , anh , lo. "
Eddie vung tay buông cổ áo Trần Nghị ra, gằn từng chữ trả lời.
Những lời này cậu đã nói rất nhiều lần, nhưng Trần Nghị căn bản coi như cậu đang nói bậy. Loại cảm giác không thể phản kháng này quá mức quen thuộc, làm cho cậu cảm thấy khó chịu.
"Tiểu Kiệt "
Trần Nghị liếc mắt nhìn Tiểu Kiệt câm như hến ở bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có ý định chạy trốn.
" Mấy nguyên liệu lẩu kia của cậu cất kỹ, không được nấu cho em ấy nữa."
Nếu như là trước kia bị Trần Nghị quản, với Eddie lại là liều thuốc giảm đau sau khi đau khổ, vậy ít nhất còn có thể vui vẻ trong chốc lát,sau khi nhận rõ hiện thực, Eddie liền biết mình là một tên ngốc,rõ ràng không cho được thứ cậu muốn, nhưng mỗi lần bố thí cho cậu một chút là có thể khiến cậu vui vẻ thật lâu, cho dù lần sau vẫn sẽ thương tâm, cậu cũng sẽ vì chút ít bố thí này mà đi tới gần Trần Nghị.
Thật sự là có bao nhiêu đáng thương a, ngay cả loại phương thức ở chung này cũng cảm thấy trân quý.
"Tùy anh, không ăn nữa."
Eddie hít sâu một hơi, đứng lên xoay người đi ra ngoài.
Kết quả Trần Nghị cũng đứng lên, một phát bắt lấy cổ tay của cậu, trực tiếp đảo khách thành chủ, mang theo cậu đi ra ngoài.
Eddie trong nháy mắt cảm thấy có chút vô lực, cảnh tượng tương tự thật sự xuất hiện quá nhiều lần, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi.
Khí lực của Trần Nghị rất lớn, mỗi lần nắm lấy cổ tay cậu,thật sự rất đau, chỉ cần cãi nhau cũng chỉ có thể an phận nghe mắng.
Sao cũng được.
Ý nghĩ này thực sự đã xuất hiện trong đầu cậu rất nhiều lần sau khi cậu ra tù.
Trần Nghị không rên một tiếng đem người nhét vào trong xe, tiếng đóng cửa xe cùng ngày tới đón cậu ra tù cũng vang như vậy.
Quỷ nhát gan.
Eddie nghĩ thầm, chỉ dám dọa cậu.
Chiếc xe này so với chiếc trước kia thoải mái hơn nhiều, Eddie nhìn ngoài cửa sổ xe, cả người lộ ra lười biếng, Trần Nghị cũng không có cùng cậu nói chuyện. Hai người một đường không nói chuyện, mười phút đã đến nơi.
Trần Nghị xuống xe trước, Eddie căn bản cũng không muốn động đậy. Kết quả Trần Nghị vòng qua chỗ cậu, mở cửa xe chờ cậu xuống xe.
Eddie liếc mắt một cái, cậu biết nếu như không xuống xe Trần Nghị khẳng định lại sẽ trực tiếp đem cậu kéo xuống xe.
Sau khi xuống xe, cậu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước mắt.
"Tới đây làm gì?"
"Ăn cơm."
Trần Nghị đi vào cửa trước, Eddie mắng một câu thần kinh, sau đó chậm rãi đi vào.
Sau khi ngồi xuống không bao lâu, ông chủ đưa lên hai phần cơm thịt kho nóng hôi hổi, Trần Nghị trước cầm lấy một phần, trộn xong, đưa tới trước mặt Eddie.
Eddie nhìn chằm chằm cái đĩa trước mặt một lúc, không nói gì, sau đó cầm muỗng lên ăn.
Hai người yên lặng ăn xong cơm, Eddie đứng dậy liền đi ra cửa. Trần Nghị đi sau cậu một bước, hai người một trước một sau trở lại trong xe.
Ăn no người liền dễ dàng mệt mỏi, nhưng Eddie không có ý định ngủ trên xe Trần Nghị.
Cậu nhìn chằm chằm cảnh tượng lướt qua ngoài cửa sổ xe, phá vỡ trầm mặc thật lâu.
"Trần Nghị, lúc trước em nói không cần anh chiếu cố, cũng không cần anh xin lỗi, đều là nói thật."
Cậu một tay chống cằm, quay đầu nhìn Trần Nghị, khuyên tai vòng tròn màu bạc hơi lắc lư.
"Trước kia anh luôn mắng em tùy hứng, là không mắng sai,
Những thứ đơn phương lại phải hai người tiếp nhận, quả thật rất nhảm nhí."
Nói tới đây, cảm xúc dâng lên, Eddie nhịn không được muốn dời ánh mắt đi, nhưng lại nhịn không được, chỉ chậm rãi chớp mắt.
"Thật sự mặc kệ em đi "
Coi như lúc trước là em phát điên đi.
Lúc Eddie nói chuyện, Trần Nghị lần đầu tiên không có nhìn cậu, ánh mắt nhìn phía trước đường, chỉ là nắm tay lái dùng sức đến đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
"Nếu như anh nhất định phải quản thì sao?"
Eddie quay đầu nhìn anh.
"Bởi vì chúng ta là anh em?"
Nói xong chính cậu cũng cảm thấy có chút buồn cười.
"Vậy cũng không có biện pháp a, Dù sao em sẽ không rời khỏi Nghĩa Vân Minh, chúng ta vẫn sẽ gặp mặt."
Xe dừng lại ở ngã tư đường, Eddie nhìn con số đèn đỏ nhảy lên, đếm ngược chỉ còn bảy giây.
Bảy, sáu, năm......
"Nhưng là Trần Nghị"
Nụ cười vừa rồi đã biến mất không thấy, Eddie biểu lộ thoạt nhìn có chút mờ mịt, nhưng lại rất xác định. Cậu mở miệng, như là nói ra một cái suy nghĩ thật lâu kết luận.
Bốn, ba, hai......
"Thứ em muốn, anh thật sự một thứ cũng không cho em"
Một.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com