Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Muốn cùng anh sống sót,cũng muốn cùng anh chết đi.
__________

Những ngày này, cuộc sống mấy anh em ở Bắc đường lại trở nên tốt hơn rồi.

Bọn họ lão đại rõ ràng là trải qua một cuộc sống mới, biểu hiện cụ thể là từ mỗi ngày mắng bọn họ biến thành mỗi ngày bị anh Eddie mắng.

Trước kia hai người còn có thể ngang nhau ầm ĩ một trận, hiện tại hoàn toàn biến thành lão đại đơn phương bị mắng.

Không thể không nói bọn họ đã nhiều lần đụng phải lão đại bị mắng tức đến không chịu nổi, nhưng lại chỉ có thể nhịn ,căn bản không dám cãi lại, kết quả cuối cùng anh Eddie cũng không nguôi giận.

Có ai hiểu lão đại đối với bọn họ mặt đen cùng anh Eddie mặt đen căn bản không phải cùng một đẳng cấp, bọn họ thật sự rất sợ hãi có được hay không!!!

Tiểu Kiệt hạnh phúc nghĩ, anh Eddie ,cứu tất cả anh em ở đường khẩu còn phải nhờ phúc của anh.

Eddie thì khác, mỗi ngày cậu đều hối hận vì đêm mưa hôm đó đã cùng Trần Nghị nổi điên một trận.

Rõ ràng ngày đó cũng không phải đặc biệt lạnh, cậu lại bởi vì trận mưa này nhiều lần phát sốt,kéo dài mấy ngày, mãi cho đến hôm qua mới chính thức hạ sốt.

Cậu vừa sinh bệnh liền dễ dàng giảm cân, mới không đến một tuần cảm giác cả người lại gầy đi một vòng.

Mấy ngày nay,thời điểm Trần Nghị nhìn cậu, lông mày cau lại cảm giác đều có thể kẹp chết ruồi bọ, cậu nhìn cũng không muốn để ý.

Vốn là không có tinh thần gì, nghỉ ngơi cũng liền nghỉ ngơi, nhưng Trần Nghị cái gì cũng không cho cậu làm, cậu thật sự nhàm chán đến sắp mốc meo.

Lúc trước Trần Đông Dương bảo cậu đi kéo tuyến cậu còn chưa đi được, nhắc tới Trần Nghị lại bảo cậu không cần để ý.

"Lời nói của lão đại thân yêu cũng có thể không nghe nha..."

Eddie bĩu môi, Trần Nghị tốt nhất có giúp cậu xử lý, bằng không đến lúc đó muốn bị mắng cậu liền để cho Trần Nghị đi, sau đó để cho lão đại mắng đến anh tan nát cõi lòng, khổ sở đến chết.

Hôm nay Trần Nghị không có đến tìm cậu, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn nói muốn theo đuổi cậu.

Eddie chưa từng yêu đương, ở trong suy nghĩ của cậu,muốn theo đuổi người yêu, chính là phải dính lấy người, mới có thể đem người đuổi tới tay a.

Chết tiệt, Trần Nghị quả nhiên là lại đùa giỡn cậu rồi!

Eddie ấn sáng điện thoại di động, đem trên màn hình thông báo lướt đến cùng, không có Trần Nghị.

Cậu trở tay ném điện thoại vào sôfa, chuẩn bị đi ngủ.

Eddie nằm trên sôfa cả một buổi chiều, lăn qua lăn lại vô số lần, còn thiếu chút nữa rơi khỏi sô pha,chờ đồng hồ nhảy đến năm giờ, rốt cục lại từ trong khe sôfa moi ra điện thoại di động.

Cậu lướt điện thoại di động vẫn không có tin tức gì mới, trong lòng đột nhiên có chút bất an.

Eddie gọi điện thoại cho Tiểu Kiệt, không ai nghe máy. Cậu nhíu mày, liên tục gọi ba cuộc điện thoại, cuối cùng cũng kết nối được.

"Anh Eddie "

Thời điểm Tiểu Kiệt nghe điện thoại còn đang thở dốc, Eddie lập tức ngồi dậy.

"Các cậu đang làm gì?các cậu đang ở đâu? "

"Tụi em, tụi em lập tức trở về"

Tiểu Kiệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, tiếng ồn ào bên kia lại không che giấu được, không biết có phải cậu ta tạm thời chui vào chỗ nào đó nghe điện thoại hay không.

" nói hay là không nói? "

Eddie đã bắt đầu tức giận, từ nhỏ đến lớn lăn lộn giới xã hội đen, thanh âm này ngủ cũng có thể phân biệt được. Đáng chết,Trần Nghị dẫn người đi đánh nhau không thông báo cho cậu đúng không?

"Ai,tụi em chính là...... "

Tiểu Kiệt còn đang tìm từ thích hợp, đột nhiên hô một tiếng.

" Chết tiệt! Anh Nghị!"

Eddy cảm giác trong nháy mắt trái tim đều bị bóp chặt,cổ họng nghẹn lại, cậu thậm chí cho rằng mình hỏi một câu làm sao vậy, vài giây sau mới phát hiện mình căn bản chưa mở miệng.

Tiểu Kiệt không cúp điện thoại, cậu nghe được va chạm, tiếng thở dốc cùng tiếng chạy, sau đó là một mảnh hỗn loạn, tiếng gọi lão đại liên tiếp vang lên, rốt cục từ hỗn loạn phân biệt được một giọng nói quen thuộc,nói không có việc gì.

Eddie thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện mình vừa rồi vẫn cắn môi, nếm được mùi rỉ sét quen thuộc.

"Cậu đang nói chuyện điện thoại?"

Trần Nghị ho khan một tiếng, vừa ngẩng đầu phát hiện Tiểu Kiệt còn cầm điện thoại di động, vốn nên cảm thấy khó hiểu, nhưng lại mơ hồ có một chút dự cảm.

Là Anh Eddie.

Tiểu Kiệt dùng khẩu hình điên cuồng ra hiệu, lúc này cho dù cậu ta sắp tắt máy cũng phải đem điện thoại nghe trở lại, nào dám tùy tiện cúp điện thoại?!

''Nói với em ấy tôi không sao."

Mấy đàn em bên cạnh sắp đánh chết người đánh lén, Trần Nghị ôm trán, bởi vì máu chảy xuống nên nhắm một con mắt lại.Anh vốn đau đầu, nghe Tiểu Kiệt nói chuyện đầu càng đau, suy nghĩ một chút nói.

"Cúp điện thoại đi."

Chỉ là không khéo bị người giả chết đánh lén, đập một gậy, nhưng đã lâu không bị thương là thật, hết lần này tới lần khác lại không mang theo Eddie, trở về lại có ầm ĩ.

Nói thật, bây giờ Trần Nghị muốn Tiểu Kiệt buông điện thoại xuống lập tức đi sống mái với người, cậu cũng cảm thấy không khủng bố như bây giờ, vừa rồi anh Eddie vẫn không nói chuyện, rốt cuộc có ai có thể cứu cậu hay không?

Tiểu Kiệt nhìn biểu tượng ngắt máy màu đỏ trên giao diện trò chuyện, nhắm hai mắt ấn cúp máy.Quên đi, vốn chính là tùy thời chuẩn bị chịu chết, bị anh Eddie đánh chết cũng là giống nhau.

Eddie nhìn giao diện kết thúc cuộc trò chuyện trên điện thoại di động, giây tiếp theo, điện thoại di động bị ném lên tường, lại rơi xuống đất, lưu lại vết nứt đầy màn hình.Cậu nhìn chằm chằm điện thoại di động đã tắt trên mặt đất, mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.

Trần Nghị trên đường trở về ghé qua bệnh viện một chuyến, khâu lại vết thương, lại bị bắt làm một đống kiểm tra, kết quả không có gì đáng ngại, nhưng đối với anh mà nói căn bản cũng không kém.

Anh hiểu rất rõ Eddie, trước kia,hiện tại hay tương lai, mặc kệ quan hệ giữa Eddie và anh có là gì đi chăng nữa thì chuyện một mình mạo hiểm lại bị thương, tuyệt đối là điều Eddie không thể chịu đựng được. Bình thường là anh trấn an Eddie, nhưng là anh bị thương, liền không ai có thể giữ chặt Eddie.

Lật điện thoại di động trong tay,  tin nhắn chưa đọc, điện thoại gọi nhỡ một đống , duy chỉ không có Eddie, Trần Nghị khó có được thở dài.

Không có biện pháp, anh  không thể biện giải, bởi vì nếu như Eddie bị thương, anh  phỏng chừng so với Eddie còn muốn điên hơn.

Anh trở lại Bắc Đường đã gần mười giờ, Eddie vẫn không chịu nghe điện thoại của anh, dừng xe xong anh liền đi tìm người. Trần Nghị ở cửa hơi chần chờ, không đi về phòng, trực tiếp đi về phía sân luyện tập.

Eddie một chút buổi trưa đều đợi ở chỗ này, những người khác thấy tâm tình cậu không tốt đã sớm nhường chỗ cho cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào bao cát trước mắt, hô hấp tựa hồ rót ngược vào lỗ tai, dán vào màng nhĩ cùng trong thân thể máu sôi trào, cậu căn bản không nghe được thanh âm khác.

Ngón tay buông xuống bên người không khống chế được run rẩy, vết thương trên tay không biết xuất hiện lúc nào cậu cũng không hề hay biết.

Nói thật,cậu cảm thấy tự mình lực khống chế không tệ, nếu là vài năm trước, cậu thế nào cũng phải kéo vài người giày vò gần chết, mà không phải ở chỗ này buồn bực không rên ngược đãi chính mình.

Thể lực của cậu đã sớm cạn kiệt, không ý thức được chính mình hô hấp dồn dập , giống như thở không ra hơi, lại một quyền nện xuống thời điểm, cổ tay bị vững vàng giữ chặt. Cậu không nhìn sang bên cạnh, nhưng biết rõ đây là ai.
Cậu cắn răng.

"Buông tay."

Trần Nghị không buông, trên tay hơi dùng sức, liền kéo người về phía sau một bước.

"Đừng đánh nữa."

Trần Nghị chú ý tới tay cậu, trong lòng nhói lên, đưa tay tách ngón tay cậu ra.

Eddie hất tay anh ra, rõ ràng rất tức giận, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng lại vết thương trên trán anh vài giây.

"Một lần nữa vẫn sẽ không cho em đi. "

Trần Nghị biết cậu đang tức giận cái gì, nhưng anh nói cũng là sự thật, anh sẽ không lừa Eddie.

"nói với em làm cái gì? "

Eddie quay đầu nhìn anh, nếu không phải trong mắt chất đầy cảm xúc, thoạt nhìn giống như thật sự không thèm để ý.

"Ngày nào đó sắp chết nói cho em biết là tốt rồi."

Eddie hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh nói.

"Dù sao anh chết rồi em cũng đi chết theo anh."

Cậu nói những lời này thời điểm quá mức nhẹ nhàng, Trần Nghị chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, bởi vì anh biết Eddie không có đang nói đùa

Trước đó Phạm Triết Duệ liền cùng anh nói qua không chỉ một lần, Eddie rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại cả ngày đem cái chết treo ở bên miệng, muốn anh quản Eddie.

Trần Nghị lúc ấy không nói chuyện, nhưng kỳ thật, Eddie  rất ít ở trước mặt anh đề cập tới chữ này.

Eddie từ nhỏ đã biết mình cùng trẻ con bình thường không giống nhau, toàn bộ Nghĩa Vân Minh không ai giấu diếm được cậu. Về thân thể ba mẹ cậu để lại cho cậu, khi còn bé Eddie lén lút trên mạng tìm kiếm rất nhiều , thật hay giả, xấu và không xấu đều xem.Cậu không thể nhớ hết, nhưng cậu luôn nhận định một chuyện, con người luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Cậu nói với Phạm Triết Duệ, không ôm tâm tình sẵn sàng chết bất cứ lúc nào cũng đừng lăn lộn xã hội đen, đây là sự thật, nhưng cậu tựa hồ so với người khác còn chuẩn bị nhiều hơn một tầng.

Cậu biết tương lai của cậu có lẽ ngắn ngủi hơn người bình thường.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đối với sinh mệnh của mình luôn cân nhắc,cho dù muốn chết cũng phải chờ cậu chết trước,sau đó Trần Nghị mới có thể chết.

Cho nên cậu vĩnh viễn sẽ xông lên phía trước Trần Nghị, mặc kệ cậu đối với Trần Nghị ôm là dạng tình cảm gì, điểm này vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Bây giờ nghĩ lại, cậu thậm chí có thể chịu đựng được Trần Nghị không nhìn cậu không thích cậu, nhưng không thể chịu đựng được Trần Nghị ném chính mình mà xông vào mạo hiểm rồi bị thương thậm chí là chết đi.

Cậu thoáng có chút thất thần, lúc này sau gáy bị tay Trần Nghị tay giữ chặt, làm cho cậu không thể không cùng người trước mắt đối diện.

"Anh không sao. "

Trần Nghị hơi cúi người xuống, nhìn cậu,  tay nhẹ nhàng bóp gáy cậu, động tác quen thuộc trấn an mèo nhỏ.

" có bình tĩnh hơn chưa?"

Eddie nhìn anh một cái, lại thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu không nói gì.

Trần Nghị đứng thẳng, lôi kéo cổ tay cậu, túm người đi ra ngoài, dọc theo đường đi gặp được mấy anh em dưới trướng, cũng đều thức thời giả vờ không nhìn thấy yên lặng vòng qua.

Trần Nghị đem người mang về phòng mình, để Eddie ngồi vào trên giường. Eddie nhìn anh lấy hòm thuốc ra, ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo tay xử lý vết thương cho cậu.

"Trần Nghị, em nói thật."

Eddie nhìn động tác của anh, nhắc lại một lần nữa.

"Anh thật sự không sao. "

Trần Nghị cúi đầu rửa sạch vết thương, vẻ mặt nhìn không ra biến hóa gì, nhưng trong giọng nói mang theo trấn an.

" Đã đi bệnh viện kiểm tra rồi."

Ngày nào đó bị đánh chết tại chỗ cũng không cần đi bệnh viện kiểm tra nữa.

Vốn định mắng như vậy, nhưng phát hiện mình căn bản không có cách nào đem loại giả thiết này đặt ở trên người Trần Nghị, thật sự là chịu đủ rồi, Eddie nghĩ.

Trần Nghị nhìn tay cậu, cậu đang nhìn vết thương trên trán Trần Nghị.

Thuốc trị thương đâm ngón tay cậu co lại, cuối cùng cậu chỉ nghẹn ra một câu.

"Ai quản anh đi chết a."

Trần Nghị nghe cậu mắng như vậy, biết tâm tình cậu tốt hơn một chút.

Xử lý xong miệng vết thương ,đem đồ đạc cất kỹ, Trần Nghị không có đứng dậy, cũng không có buông ra Eddie tay.

Lúc này Eddie ngồi, Trần Nghị ngồi xổm, cậu cúi đầu, biết Trần Nghị đang nhìn cậu.

"Eddie. "

Trần Nghị thả chậm tốc độ nói, nhẹ nhàng nắm ngón tay Eddie, đụng phải băng cá nhân vừa dán lên.

"Em vẫn luôn biết,Nghĩa Vân Minh không cho phép mang theo anh em đang bị thương hoặc bị bệnh ra nhiệm vụ, nếu hôm nay người bị bệnh là Tiểu Kiệt ,Arwen hay bất cứ anh em nào, anh cũng sẽ không để họ đi với anh."

Nhưng chúng ta không giống nhau.

Eddie theo bản năng mà nghĩ, nhưng một giây sau, cậu lại đang nghĩ, không biết hiện tại bọn họ có thể hay không nói đến vấn đề không giống nhau.

" cho dù chúng ta.... "

Eddie mặc cho anh nắm tay, mở miệng nói, tóc mái có một chút đâm vào mắt, phía sau lời nói còn chưa nói xong, nhưng Trần Nghị hiểu.

"Anh cũng phải chờ em chết xong mới có thể chết "

Trần Nghị nhìn cậu, thật lâu không nói gì, lúc mở miệng, vẫn là câu trả lời quen thuộc kia.

"Không thể."

Eddie thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Trần Nghị, đột nhiên lại nắm chặt tay mình, băng cá nhân cũng nhăn lại.

"Eddie! "

Trần Nghị sắc mặt trầm xuống, ngăn lại động tác của cậu.

"A, anh có thể bị thương em  không thể, anh có thể chết em không thể."

Eddie bình tĩnh nhìn Trần Nghị, quơ quơ tay của mình.

"Đây chỉ là một chút vết thương nhỏ, anh liền chịu không nổi nha?Vậy anh dựa vào cái gì nói không thể a?"

Âm cuối của Eddie mang theo nghẹn ngào, ánh mắt có chút cay xè.

Độc ba mẹ để lại cho cậu thật sự đều ở trong đầu của mình, Eddie nghĩ, nếu không làm sao có thể ngu xuẩn như vậy, lại điên như vậy.

Anh ta chỉ là bị thương thôi, mày thật giống như đau lòng muốn chết.

Tại thời khắc này, Trần Nghị phát hiện mình hiểu rõ Eddie mỗi một điểm tâm tình. Đây chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên? Eddie là đứa trẻ anh tự tay nuôi lớn.
Nhưng tại sao lúc trước rất nhiều tình cảm không che giấu được, anh lại không hiểu?

Vì sao lại không hiểu chứ?

Đôi môi của Eddie bị cắn nát, thoạt nhìn còn đỏ hơn bình thường một chút. Trên người Trần Nghị còn mang theo mùi nước khử trùng của bệnh viện, ngón tay chạm vào vết thương kia.

"Bởi vì anh luyến tiếc. "

Trần Nghị nói.

"Hoặc là cùng nhau sống sót, hoặc là cùng chết."

"Sinh nhật là cùng một ngày, nếu phải chết, cũng sẽ là cùng một ngày."

Thời gian của chúng ta chênh lệch, chỉ có một giây.

Eddie nhìn chằm chằm vết thương trên trán Trần Nghị, ánh mắt nóng lên.

Cậu đang suy nghĩ vết thương dưới băng gạc rốt cuộc lớn bao nhiêu, mới đem Trần Nghị cũng nện thành người điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com