Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Kim Namjoon (7)

Đã gặp nhau trước kia chưa?

Taehyung cười lạnh, cậu không trả lời anh mà như hồi tưởng lại đoạn quá khứ trước kia, chợt cảm thấy nó cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Nếu đã quên, thì hãy quên hẳn đi, tại sao phải nhớ ra chứ, để nhắc cho tôi biết tôi đã từng yêu anh và hận anh đến như thế nào à?

Tuy cậu không hiểu tại sao Hoseok không có chút kí ức nào về một năm đó cũng như sự tồn tại của cậu nhưng giờ nghĩ kĩ lại thì đó là phương án tốt nhất dành cho cả hai.

Cậu bỏ đi, anh cũng không đi tìm, cứ thế, nếu không có ngày hôm ấy, sợ rằng sẽ lạc mất nhau, mãi mãi...

Ghen tỵ thật đấy, anh có thể quên, nhưng dù có cố gắng đến mấy tôi vẫn không thể.

Người đáng lẽ nên quên ở đây là tôi mới đúng, vậy mà cứ ngu ngốc theo thói quen đi tìm anh, để rồi khi biết anh có thể nhìn thấy mình lại tồn tại sự kinh hỉ chết tiệt không đáng có.

Vốn ban đầu cậu nghĩ là Hoseok đang lừa mình vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ở với nhau mấy ngày, cậu phát hiện anh không hề nói dối. Làm sao mà anh có thể lừa dối ai được cơ chứ, bao nhiêu cảm xúc cũng hiện hết cả lên mặt rồi, thói quen ấy giống hệt như trước kia.

Thử tưởng tượng mà xem, giả sử anh nhớ lại, để xem họ còn có thể nói chuyện với nhau như trước kia được nữa không?

Còn hận không thể đâm nhau một nhát, cùng đồng quy vu tận nữa là...

Là ai đã xen vào kí ức của anh trong lúc mình rời đi? Gã đó hay... ông ta?

Vết thương lòng chí mạng của Taehyung, vì một người mà sinh ra, vì một người mà tồn tại, cũng có lẽ, chỉ mình người ấy mới có thể xoa dịu nó, hoặc lại đâm nó một nhát, khiến nó tiếp tục rỉ máu.

"Chưa"

Ước gì, chúng ta chưa hề gặp gỡ.

"Thật sao?"

Jung Hoseok ngầng đầu nhìn thẳng vào mắt Taehyung, nhưng ngoài sự lạnh nhạt quen thuộc ra anh chẳng tìm thấy manh mối nào nữa.

Vậy tại sao những ảo cảnh đó lại chân thực đến như vậy, làm anh còn tưởng mình từng đã trải qua?

Anh thất vọng xụ mặt, có lẽ anh điên rồi, anh điên mới đi nghĩ rằng mình và cậu ta yêu nhau. Ha ha, làm sao có thể cơ chứ? Quá hoang đường rồi...

Lát sau, anh mới mở miệng, giọng nói vẫn chưa hết run rẩy, kể hết những thứ mình đã trải qua với Taehyung, bao gồm cả chuyện mình và cậu ta đã hôn nhau như thế nào, và nói với nhau những lời tình tứ thân mật gì. Duy chỉ có chuyện Taehyung ở ngõ nhỏ tăm tối là không kể bởi vì anh cho rằng đó không phải là cậu.

Đó là tên sát nhân bệnh hoạn, anh không chấp nhận một kẻ như thế lại là cái người đang đứng trước mặt mình bây giờ và còn là ân nhân của anh.

Cả quá trình kể, anh đều lén lút nhìn nét mặt Taehyung vậy mà vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng đành không cam lòng từ bỏ.

Haizz, có lẽ là mình nghĩ nhiều quá rồi.

Nhưng chỉ cần anh để ý kĩ một chút, sẽ nhận thấy dưới ống tay áo là nắm tay cuộn tròn với những khớp xương căng chặt của Taehyung.

"Không bao giờ có chuyện đó đâu" Taehyung nhướn mày, cậu nhếch mép cười, nhưng nét mặt lại hoàn toàn lạnh lùng vô cảm, ngón tay mang theo xúc cảm tê dại đặt ở cần cổ trắng noãn "Tôi chỉ hôn anh dưới tác động của dòng máu đang chảy dưới huyết quản này, những thứ sâu xa hơn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến"

"Phải rồi, đời nào tôi lại đi yêu con trai được cơ chứ, cho dù có là thế thật người đó nhất định sẽ không là cậu, cậu vừa xấu tính vừa đáng ghét như thế.." Hoseok làm mặt quỷ, tránh né ma trảo của Taehyung.

Ẩn đằng sau tóc mái hơi xù, hai cái tai chậm rãi ửng đỏ.

Tiêu rồi, sao lại cảm thấy nong nóng thế này, ảo cảnh quái quỷ, ảo cảnh chết tiệt, làm anh không thể nói chuyện với cậu như bình thường được nữa...

---------------

"Cậu nói cái người tên Hyerin đó đáng nghi lắm sao?" Hoseok đưa tay lật giở cuốn nhật kí của Yujin "Nếu sự việc đúng như cậu nói thì con bé tặng cậu cái lắc bạc kia chẳng khác nào tín hiệu S.O.S cả, nó đã biết trước mình phải chết nhưng trước khi chết vẫn hi vọng chúng ta đưa được hung thủ ra ngoài ánh sáng, quả là đứa ngốc..."

"Mật mã của trang cuối tôi cũng giải ra rồi, là Elizabeth Báthory, nhưng tôi không biết đây là ai cả, anh có biết không?" Taehyung hỏi.

"Elizabeth Báthory?" Giọng Hoseok tràn đầy kinh ngạc "Dĩ nhiên tôi biết, nếu cậu đam mê lên mạng mà tra mấy câu chuyện kinh dị về phương tây thì người này khá nổi tiếng đấy!"

Nữ bá tước Elizabeth Báthory là một nữ bá tước thuộc dòng họ quý tộc Báthory người Hungary, nổi tiếng là xinh đẹp và tàn ác. Bà có lẽ là một trong số phụ nữ giết người nhiều nhất được ghi nhận trong lịch sử tính đến thời điểm hiện tại. Báthory và bốn người tay sai bị cáo buộc tra tấn và giết chết hàng trăm phụ nữ trẻ giữa 1585 và 1610. Con số nạn nhân cao nhất được trích dẫn trong phiên tòa xét xử Báthory là 650 người. Những câu chuyện về vụ giết người hàng loạt của bà và sự tàn bạo được xác nhận qua lời khai của hơn 300 nhân chứng và những người sống sót cũng như vật chứng và sự hiện diện của các các xác chết kinh hoàng, các cô gái bị giam cầm và chết được tìm thấy tại thời điểm bà bị bắt giữ. Các câu chuyện thường gán cho các xu hướng giống ma cà rồng của bà nhưng nổi tiếng nhất là câu chuyện bà tắm trong máu của các trinh nữ để níu giữ lại tuổi trẻ của mình.

Nếu so sánh với vụ án "sao năm cánh" và cái tên "Elizabeth Báthory" này chẳng phải sẽ nhận ra có rất nhiều điểm tương đồng sao?

Nạn nhân của vụ án "sao năm cánh" đều là nữ, độ tuổi trung bình từ 15 - 25, bị trói chặt, dùng dao đâm nhiều nhát ở vùng ổ bụng và thứ quan trọng nhất đáng nói ở đây chính là bị rút sạch máu cho tới chết.

Chẳng lẽ Yujin muốn ra ám hiệu cho họ rằng hung thủ có động cơ gây án xuất phát từ mục đích giống hệt với nữ bá tước người Hungary kia?

Điểm quan trọng nhất là cái biểu tượng sao năm cánh đảo ngược đó mang ý nghĩa gì, cả hai người bọn họ đều không am hiểu lắm về biệu tượng chú ngữ, nhìn qua thì nó rất giống với một tổ chức giáo phái cực đoan, chết tiệt bây giờ thời gian thì cứ trôi qua từng giây từng phút một mà không có mạng nên không thể tra được gì cả.

"Bây giờ cô ta đang ở đâu?"

"Đêm khuya thế này, chắc là đang nghỉ ngơi trong nhà rồi" Taehyung cau mày.

"Còn nữa, mấy trang nhật kí cuối có nhắc đến sự tồn tại của anh trai Yujin - Kim Namjoon, tôi nghĩ chúng ta không nên bỏ qua người này, tiếc là hiện giờ không biết anh ta ở đâu. Chính Yujin có đề cập tới Namjoon có biểu cảm rất đáng sợ và bảo Yujin nên cẩn thận với ả, khả năng cao là anh ta đã phát hiện bí mật gì đó về ả và bị ả giết người diệt khẩu rồi" Hoseok nói, càng phân tích sự việc, cảm cảm thấy mọi thứ đang dần xâu chuỗi lại với nhau "Chỉ tiếc hiện giờ đến cái xác của anh ta còn không biết ả giấu ở đâu, nếu có nó thì tốt quá, tôi sẽ thi triển được thuật pháp để tra rõ mọi ngọn nguồn, tránh cho lúc chúng ta đến sở cảnh sát lại không có đủ chứng cứ"

"Hay là dùng thuật gọi hồn?"

Không được, nếu dùng gọi hồn sẽ muộn mất, thuật pháp này mất rất nhiều thời gian, còn phải có đủ dụng cụ.

"Nếu là cái xác của Namjoon, tôi nghĩ tôi có manh mối!" Taehyung chợt nói.

-------------------

Hai người cùng chạy ra chỗ sân vườn của nhà họ Kim, ở đó đang trồng ngập hoa cẩm tú cầu.

Từng khóm một chụm lại xinh đẹp đến mức làm rung động lòng người đang đung đưa trong gió. Cẩm tú cầu có rất nhiều màu phụ thuộc vào đất trồng, tại vườn hoa này, dễ dàng nhận ra sắc đỏ chiếm đa số.

Khoan đã.

Ban nãy bước vào anh không hề để ý, giờ nhìn kĩ lại, vườn hoa cẩm tú cầu này có điểm đáng ngờ.

Tại sao giữa một vườn cẩm tú cầu màu đỏ lại xuất hiện một vùng màu xanh ngắt thế kia?

Ma mị hệt như loài hoa của ma quỷ, mang sức hấp dẫn chí mạng.

Đẹp không?

Rất đẹp, vô cùng đẹp nhưng cũng đáng sợ vô cùng, vì nó vốn được nuôi bằng xác người cơ mà...

Màu sắc cẩm tú cầu phụ thuộc vào độ pH của đất, đó là lí do nó có nhiều sắc độ, cơ bản đất kiềm sẽ cho ra hoa đỏ, pH trung bình cho ra hoa tím, còn đất acid.. đương nhiên sẽ cho ra màu xanh này.

Thi thể của Kim Namjoon không còn nghi ngờ gì nữa, được chôn dưới khóm cẩm tú cầu này mới khiến đất bị chua dẫn đến đổi màu sắc.

Cả Taehyung và Hoseok đều trầm mặc. Hình như... họ đã đi được nửa chặng đường rồi...

"Thứ lỗi, xin hãy hiểu cho chúng tôi" Hoseok cúi đầu, thì thào.

Xin hãy hiểu cho, đây là nhiệm vụ, xin đừng tức giận chúng tôi đụng đến phần mộ chôn người đã khuất.

Taehyung im lặng liếc nhìn anh một cái, cậu chợt thở dài, cũng không hiểu sao mình lại như vậy.

Họ dễ dàng tìm được một chiếc xẻng của người làm vườn để lại, cùng nhau đào được một cái hố rất to, chỉ đến khi cạch một tiếng, xẻng va chạm với vật thể lạ, họ biết họ đã tìm được thứ mình muốn.

Taehyung buông xẻng ra, cùng Hoseok ngồi xuống đào lớp đất bẩn, nhưng khi nhìn thấy người được chôn ở phía dưới, cả hai đều không kìm được hít một hơi lạnh.

Không thể nào.

Đây là xác của vị phu nhân mà!

Trái ngược với suy nghĩ của bọn họ, thật ra hai người đều đã thử đoán, một là cậu con trai, hai là Kim SungYeol, vậy mà, xem này, người họ đào được lại là vị phu nhân của ngôi nhà, người mà trong nhật kí, Yujin từng đề cập mẹ cô chết vì bị tai nạn.

Thì ra không phải là bà bị tai nạn chết mà là bà bị người ta giết chết!

Vậy còn Kim Namjoon và Kim SungYeol đâu, liệu hai người họ còn sống hay đã chết?

Đằng sau hai người, từ bao giờ đã xuất hiện một bóng đen.

Nhân lúc họ không để ý, bóng đen đó phất tay, đem cả hai đánh ngất.

Biệt phủ Kim gia đóng cửa tắt đèn cả tháng nay, trong 1 tháng này không ai gặp được gia chủ và cậu con trai, cô con gái thì chỉ có mỗi đêm mới về nhà ngủ, còn lại là ở nhà bạn, căn nhà cứ thế biến thành nhà hoang, vừa lạnh lẽo, vừa đáng sợ.

Hung thủ trong bóng tối, đang dần xuất đầu lộ diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com