Sập bẫy
Một tiếng "gầm" xé tan bầu trời đã xoá tan không khí ngượng ngùng trong phòng Tiêu Chiến,trời đã bắt đầu mưa rồi...bị Nhất Bác lạnh nhạt như thế Tiêu Chiến hơi buồn nhưng anh không oán hận gì năm đó là anh không trân trọng cậu ấy,đưa tay đóng cửa sổ lại anh quay đầu đối mặt với Nhất Bác
-"Nhất Bác chuyện năm đó là anh có lỗi với em,anh biết dù anh có nói gì chăng nữa cũng không hàn gắn lại được như lúc xưa...nếu đã vậy sau đêm nay chúng ta đừng gặp nhau nữa tránh làm em khó chịu,vài hôm nữa anh cũng về Trùng Khánh mở studio ở đó"nói xong anh cười gượng quay người định đi thay gra giường với mớ hỗn độn lúc nãy
Lúc Tiêu Chiến vừa xoay người thì nghe tiếng Vương Nhất Bác cười khẩy,trái tim Tiêu Chiến mệt mỏi anh im lặng bước tiếp đến bên cạnh giường thì lại nghe Nhất Bác nói
-"Nếu thấy có lỗi với tôi như vậy thì đêm nay hầu hạ tôi cho tốt vào thì biết đâu tôi sẽ tha cho anh"lời nói vừa bỡn cợt,vừa khinh thường xuất ra từ miệng Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến giật nãy mình tưởng đâu mình nghe lầm
-"Em..em..vừa nói cái gì cơ?"Còn chưa kịp phản ứng Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác đẩy ngã xuống giường
-"Anh không nghe tôi nói hay giả vờ ngốc nghếch trước mặt tôi"Nói xong cậu đưa tay cởi áo Tiêu Chiến,lúc nãy tắm xong Tiêu Chiến chỉ mặc một áo phông tay ngắn cùng với quần sọt ngang gối để dễ ngủ không ngờ phải hối hận trong tình cảnh lúc này,mặc cho Tiêu Chiến vùng vẫy thế nào Vương Nhất Bác đã chế trụ chân anh rất chặt khiến Tiêu Chiến khó mà thoát được
-"Nhất Bác....đừng như vậy có được không?"
-"Sao anh sợ ư?"Vừa nói cậu vừa phà hơi vào gáy Tiêu Chiến
-"Anh...không phải? mà là anh??"
-"Là chán ghét tôi?Chê tôi dơ bẩn sao ? Hay anh thích nằm...trên ?"Vương Nhất Bác cười khẩy
-Không phải...anh...anh không có ý đó !"Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có ý gì năm đó anh nói muốn kết hôn sinh con như bao người đàn ông khác giờ phải nằm dưới thế này
-"Không ý đó vậy là ý gì...anh cứ nhằn nhằn chuyện này đến bao giờ"Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang sợ hãi từ trước tới nay anh là người ấm áp,dịu dàng lúc đó biết được Nhất Bác thích mình theo kiểu kia là anh bắt đầu khó xử nhưng không từ chối cậu ấy
-"Anh chưa sẵn sàng"câu vừa thốt ra làm Vương Nhất Bác cười lớn
-"Anh tưởng mình là thiếu nữ còn trinh trắng ư mà chưa sẵn sàng"câu nói này như tạt gáo nước lạnh vào mặt Tiêu Chiến,anh lặng người đi hồi lâu,cơ thể cũng thả lỏng Vương Nhất Bác biết đã xúc phạm tới anh nhưng cậu mặc kệ nghiêng đầu qua đưa môi mình chạm vào mặt Tiêu Chiến.Mặt anh rất mềm mại làm trái tim Nhất Bác hựng lại,cậu bắt đầu ôn nhu hơn với anh đưa môi di chuyển từ trán xuống sống mũi cao ngất của anh cho đến khi chạm vào bờ môi mịn màng ấy,Vương Nhất Bác biết mình đã không kiềm chế được nữa rồi..
Khi hai đôi môi chạm vào nhau cả trái tim Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều đập loạn xạ kí ức như đang ùa về,hai người đều nhớ đến lần đầu tiên họ hôn nhau có biết bao ngượng ngùng trong đó không thiếu sự ngọt ngào mà giờ đây họ lại chạm vào nhau trong sự dằn xé...
Nhất Bác cúi đầu hôn thật sâu vào môi Tiêu Chiến dùng miệng cạy anh hé mồm ra để cậu
đưa lưỡi vào cuốn lấy lưỡi anh.Vì sự mạnh bạo bất tình lình của Nhất Bác,Tiêu Chiến vùng vẫy không thoát được khi cảm nhận được đầu lưỡi của cậu...bao nhiêu kiềm nén nỗi nhớ trong 2 năm qua thành giông bão,Tiêu Chiến thả lỏng vòng tay qua ôm cổ Nhất Bác đáp lại cậu cũng thật mãnh liệt.Hai người cứ thế dằn xé môi nhau đến khi cả 2 không thở nổi nữa Nhất Bác mới từ từ hôn xuống khắp cổ Tiêu Chiến,cậu gặm nhắm hết da thịt trên cơ thể anh khiến Tiêu Chiến vừa đau đớn,vừa sung sướng...tay Nhất Bác bắt đầu không yên phận cậu đưa tay sờ tới 2 hạt đào nhỏ hồng hồng của Tiêu Chiến khiến anh kích thích chịu không nỗi thốt lên
-"Ưm...ưm...ưm Nhất Bác từ từ thôi anh...anh"
Nghe tiếng rên của Tiêu Chiến,cả người Vương Nhất Bác sôi sục như đang được cổ vũ nhớ năm đó muốn đè Tiêu Chiến dưới người thế này biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa thực hiện được giờ đây cậu nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này,suy nghĩ liền đi đôi với hành động Nhất Bác xoay người Tiêu Chiến lại cho anh quay lưng về phía mình đưa môi khom xuống gặm 1 bên tai của anh khiến Tiêu Chiến muốn nhảy cẩng lên.Đó là chỗ nhạy cảm của anh,Nhất Bác biết...cậu đưa tay kéo quần anh xuống thật nhanh sau đó đưa tay chạm vào chỗ huyệt đạo nhỏ ở mông anh khiến Tiêu Chiến giật thót nắm lấy cổ tay cậu
-"Nhất Bác...em làm thật sao...anh ...anh sợ..."
Dù gì Tiêu Chiến chưa từng làm qua loại chuyện này nên anh hơi xấu hổ gặp người đè anh lại là Vương Nhất Bác
-"Yên tâm...tôi sẽ nhẹ nhàng..."Như lời trấn an Tiêu Chiến thở một hơi nhẹ nhõm nhưng chưa kịp bao lâu anh bị Vương Nhất Bác liếm ở huyệt hậu làm anh hoảng hồn
-"Aaaa...Nhất Bác đừng mà...ưmmm.."
Giơ tay bịt miệng mình lại Tiêu Chiến thấy lúc này thật xấu hổ khi mình rên rỉ thế này,Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không chú ý đưa 1 ngón tay vào huyệt hậu của anh
- "Á..á...em làm gì vậy đau quá...Nhất Bác mau lấy ra đau quá"
Thấy Tiêu Chiến đau đớn cậu đưa tay lấy trong túi quần chai bôi trơn mà tên Trác Thành nhét vào túi anh lúc nãy,cậu thoa đầy vào huyệt hậu Tiêu Chiến để anh giảm đau đớn hơn,dường như thấy Tiêu Chiến đã chấp nhận đc nên cậu đưa thêm 2 ngón vào khiến Tiêu Chiến hét thật lớn
-"Á...đau quá lấy ra mau....huhuhuhu đau quá....anh biết anh sai rồi Nhất Bác em tha cho anh có được không ?"
Nghe tiếng khóc của Tiêu Chiến,Nhất Bác giật mình cậu biết nãy giờ anh rất đau nhưng nếu bây giờ không khuếch trướng nó ra thì một lát anh còn đau hơn,cậu xoay người Tiêu Chiến lại nhưng tay vẫn không ngừng đưa ra đưa vào nơi huyệt hậu,cậu muốn nhìn biểu cảm của anh
-"Ráng chịu một chút,sẽ không đau nữa"
Nhất Bác nói rất dịu dàng làm trái tim Tiêu Chiến thấy rất ấm áp từ lúc gặp lại tới bây giờ mới thấy Nhất Bác dịu dàng với cậu
-"Hic...anh biết lần đầu sẽ rất đau nhưng không ngờ đau tới mức thế này"
Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến thấy anh sưng húp chắc trước lúc đó có khóc rồi bây giờ tiếp tục nên càng sưng hơn,khom người xuống hôn nhẹ vào bờ môi anh...bị Nhất Bác nhìn tới ngại ngùng Tiêu Chiến đưa tay cởi áo Nhất Bác,không ngờ cậu phối hợp giúp anh cởi ra lẹ hơn từ từ múi bụng Nhất Bác hiện lên ngày một rõ ràng trong mắt Tiêu Chiến,anh ngây người rất lâu,anh không thể phủ nhận cơ thể Nhất Bác rất đẹp,nhìn nhưng đường nét trên cơ thế rắn chắc cũng đủ làm cơ thể Tiêu Chiến khó chịu...anh đưa tay chạm vào làm Vương Nhất Bác giật mình nắm lấy tay anh,không chừng chừ gì nổi Nhất Bác nhanh chóng lột sạch đồ của cả 2 ra sau đó nhanh chóng đưa thứ đó tiến vào nơi sâu thẩm của Tiêu Chiến....cả 2 cứ thế luận động tới gần sáng Vương Nhất Bác mới chịu buông Tiêu Chiến ra...
Sáng hôm sau,khi vừa hé mắt Tiêu Chiến nhanh chóng đưa mắt sang giường bên cạnh nhưng đã làm anh thất vọng vì Vương Nhất Bác đã rời đi từ sớm trên giường chỉ còn lưu lại một chút hơi ấm của cậu,Tiêu Chiến mệt mỏi nhắm mắt lại anh nghĩ
-"Tất cả những gì tối qua diễn ra điều là mơ sao? Sao anh lại thấy không thật? Đêm qua mình có uống chút rượu nhưng anh thấy rất thật..."
Sợ bản thân mình mơ Tiêu Chiến ngẫm nghĩ rồi ngồi bật dậy anh đi quanh phòng xem xét nhưng cũng không thấy có gì lạ thường,bực bội anh vò đầu mình ngồi chòm hổm trên sàn nhà tự nhiên thấy huyệt hậu mình đau nhức,anh chợt bừng tỉnh
-"Là thật!Tối qua là thật!Mình không có mơ..."
Ngồi một lúc lâu trên sàn nhà Tiêu Chiến nhanh chóng đứng dậy vào tắm rửa để lên studio cậu còn có việc trên đó còn đang dang dở,lúc vừa tới studio ai nấy đều chào hỏi nhìn anh với ánh mắt quái đản còn cười cười với nhau làm anh chột dạ
-( Không lẽ tối qua họ biết mình và Nhất Bác) suy nghĩ nhanh chóng vụt qua (Không thể nào!!!) nhưng anh vẫn hồi hộp
Đến bàn làm việc anh nhanh chóng ngồi xuống thì có tiếng rung điện thoại tin nhắn tới
"Cún con"
Hai chữ đập vào mắt khiến Tiêu Chiến đau nhức,anh có nhìn lầm không Nhất Bác nhắn tin cho mình..Lâu lắm rồi điện thoại anh mới hiện lên tên người nhắn đến thế này,nhanh chóng cầm điện thoại mở ra coi
"Còn đau không?"
Tay Tiêu Chiến run lên,không biết nên trả lời thế nào xen kẽ thêm một chút xấu hổ,anh nhanh tay gõ vài cái lên mặt bàn phím điện thoại
" Không sao ..cảm giác rất thành tựu" kèm theo icon mặt ngốc
Đầu điện thoại bên kia Vương Nhất Bác đang dạy nhảy cho học trò bất giác nhìn điện thoại cười dịu dàng khiến cả lũ sợ bạt día.Ai ai cũng nhìn nhau khó hiểu không biết nay Thầy Vương có chuyện gì mà cười dịu dàng đến thế có đứa thấy thế nhịn không được liền hô
-"Thầy Vương đang yêu rồi phải không? Đọc tin nhắn ai mà cười rạng rỡ thế không biết ?"
Làm cả bọn học trò cười rộ lên trêu Vương Nhất Bác,ấy vậy mà cậu chả giận chỉ lườm tên nhóc Tất Bồi Hâm làm cậu hoảng hồn giả điên nhìn chỗ khác,trước khi ra khỏi lớp Vương Nhất Bác quay lại dặn dò
-"Động tác kì này hơi khó mọi người nhớ về luyện tập ngày mốt sẽ có người dạy thay.Tôi có việc xin nghỉ phép 1 thời gian.Còn cậu..."(chỉ Tất Bồi Hâm)
-"Coi chừng tôi..."nói rồi cậu đi thẳng ra ngoài bỏ lại sự nghi hoặc của cả bọn suy đoán lung tung,Quách Thừa kéo Bồi Hâm bảo
-"Này cậu ăn phải gang hùm à dám trêu cả Thầy Vương?"
-"Sao lại không dám chứ?"Nói xong hất càm kênh kiệu "Tôi là cháu của Chiến Ca,Thầy Vương làm gì được tôi biết đâu sau này tôi là người một nhà với Thầy ấy không chừng ..."
-"Chậc chậc chậc...chưa gì bắt quàng làm họ rồi nhanh thật"
-"Cậu nói cái gì?? Muốn quánh nhau sao..."
Nói rồi cả 2 nhảy xổ vào nhau khiến cả bọn khuyên can,lần này Trịnh Phồn Tinh chịu hết nổi
-"Hai cậu có thôi đi không? Ngày nào không cãi nhau chết à...."
Xong rồi hai tên kia im lặng nhìn nhau kiểu chán ghét bỏ ra ngoài đóng sầm cửa lại.Bỏ lại Phồn Tinh khó xử với mọi người câu nói của Bồi Hâm làm cả bọn ngẩn người
( Vậy là Thầy Vương là giới tính kia ư? Lại còn với Chiến ca ca....)
P/S:Mình đang viết thêm một bộ truyện tên là "Vô Ngôn" mọi người có thể vào xem và ủng hộ góp ý cho mình...hãy cùng nhau follow để xem truyện nhé❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com