Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: KHÔNG BAN ÂN HUỆ CHO SNAIL-KUN NỮA!

「—Tôi đoán trước được Alicia sẽ  tự nhận cô ấy là vợ sắp cưới của tôi nhưng tôi rất bất ngờ khi Irina tự giới thiệu mình là người yêu đấy. Cô làm vậy để ăn nhập với Alicia sao?」

「V-vâng! Tôi đã nghĩ như vậy, Rize-dono! Tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên khi nói rằng tôi chỉ là một người bạn trong không gian và hoàn cảnh đó! 」

「A-areh, Rize-sama, có phải ngài vừa chấp nhận tôi làm vị hôn thê của ngài không!? Ano, từ từ đã!?」

Chúng tôi đang tận hưởng bữa tiệc trong khu vườn đầy ánh trăng.

Nhưng những quý tộc khác lại không hào hứng lắm. Khác với khi chúng tôi mở tiệc với người dân Baibalon, tất cả đều ăn mừng cho đến sáng cơ.

Chà, dù sao, nhiệm vụ của tôi vẫn không thay đổi! Kết thêm thật nhiều bạn tại đây và lan truyền những điều tốt đẹp về Baibalon!

Vì vậy, hãy dẫn Alicia và Irina lại gần người tổ chức bữa tiệc, Snail-kun thôi nào!

「Viscount Snail.」

「!? Không phải là Nam tước Rize và......một thường dân và một thú nhân bẩn thỉu... à, không, ý ta là phu nhân! Ngươi muốn gì ở ta....?」

Ồ, tôi chỉ nói chuyện bình thường thôi nhưng có vẻ ông ta hơi run.

Chà, ông ta nói những câu "Tử tước có địa vị cao hơn!" hay "ngươi đang cố cho ta thấy sự khác biệt về tầng lớp đấy à!" mà tôi không hiểu cho lắm. Nhưng nhìn ông ta bây giờ đi, hình như do ông ta bị ốm.

「Không có gì, tôi chỉ muốn trò chuyện một cách thân mật với ngài thôi......nhưng, tử tước trông có vẻ mệt mỏi. Sao ngài không về nhà nghỉ ngơi chút đi?」

「C-cái gì!? T-tên khốn ngươi đang định chiếm lấy nơi này sao!? Để ta nói cho ngươi biết, ta mới là người tổ chức bữa tiệc này!」

Hở? Ông ta đang nói gì vậy? Tất nhiên, tôi biết điều đó. Ông xem thường Rize-kun này nhiều quá rồi đấy.

Và vấn đề của ông ta là gì chứ.... Tôi bị vướng vào rắc rối vì lo lắng cho sức khỏe của ông ta đây này, sao ông ta lại quát tháo tôi chứ? Ông không biết khái niệm "tình bạn" là gì à?

—Ah, có lẽ ông ta vẫn đinh ninh tôi còn nhầm thứ bậc giữa "tử tước" và "nam tước"!

Wow......suy nghĩ nông cạn làm sao. Tuy nhiên, tôi là người lớn nên tôi chỉ cần xin lỗi thêm một lần nữa là được.

「Tôi hiểu rồi, nếu ngài vẫn còn tức giận về việc tước vị, thì cho tôi xin lỗi. Chà, ngài biết đấy, không ai nhầm lẫn giữa nam tước và bá tước đâu nhưng nếu là nam tước và tử tước, thì một số người sẽ bối rối không biết thứ bậc nào cao hơn, đúng không nào?」

「Đú —–đúng gì chứ! Chỉ có đứa con nít thường dân ngu dốt mới phạm sai lầm như vậy!!! Ngươi cố ý nói thế, phải không!?」

Gìiiiiiiiiiiiiii!? Tôi biết tôi đã phạm sai lầm nhưng!? Đối xử với tôi như một đứa trẻ thường dân ngu dốt không phải là điều tồi tệ sao!? Ông không biết tí gì về phép lịch sự tối thiểu cả! Đ-ồ-n-g-u đ-ồ-n-g-u!

"Người này là kẻ xấu sao?" Khi tôi hỏi Alicia và Irina, cả hai đều vui vẻ cười khúc khích. Dễ thương quá.

Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của họ vì nếu không cười thì thật lãng phí vẻ đẹp của họ quá. Và Snail-kun lại càng tức giận hơn vì lý do nào đó.

「C-cá-các cô kia! Đừng có cười nhạo ta! Ta-Ta có con quái vật mạnh nhất, là một con rồng trong lãnh địa của ta đấy!? Nếu ngươi dám lấy ta ra làm trò cười, ta sẽ ra lệnh cho nó ăn thịt các ngươi đó!」

「Tôi cũng có một con!」

「Sao ngươi dám nói dối một cách trắng trợn như vậy chứ!?」

K-không....tôi không có nói dối. Ông ta thật thô lỗ.

Ý tôi là, con rồng mà Snail-kun đang giữ là con trong khu mỏ bị bỏ hoang, đúng không?

Nếu đúng như vậy, thì tôi đã tự tay giết nó rồi....Cái quái gì vậy! Tôi đã giết thú cưng của một người nào đó sao! Tôi cứ nghĩ nó là một con rồng đi lạc vì trông nó giống như không thuộc về ai hết! Tôi xin lỗi, Snail-kun!

「......Tử tước Snail, con rồng đó thuộc về ngài sao?」

「T-tất nhiên là không rồi! Lãnh chúa tiền nhiệm đã lập một giao ước với thứ đó để bảo vệ vùng đất này!」

À, tôi không biết điều đó! Khi chúng tôi nói chuyện với người dân ở những ngôi làng xung quanh khu mỏ bỏ hoang đó, tất cả đều nói là "Tôi không muốn bị hiến tế cho con rồng đó đâu, tôi không muốn trở thành vật hiến tế....!" vì vậy tôi đã nghĩ rằng nó là một mối đe dọa cho lãnh địa!

Hiểu rồi, hiểu rồi, thì ra con rồng đó là đối tác của Snail-kun. Tôi đã làm một điều thật khủng khiếp.

—Được rồi, tôi hiểu rồi! Vậy thì, lần sau, tôi sẽ tạo ra một con rồng lớn hơn lúc trước và lén đưa nó trở lại đó!

Sau đó, Snail-kun sẽ nói rằng, "Whoah! Thú cưng Dorataro của ta đột nhiên lớn lên sao!?". Tôi chắc chắn rằng ông ta sẽ rất vui vẻ và có tâm trạng tốt hơn. Có lẽ tính cách rác rưởi của ông ta sẽ cải thiện được đôi chút! Ồ, thôi nào! Tôi thông minh quá!

「Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của mình, Tử tước Snail. Là một người sống ở lãnh địa láng giềng, tôi hy vọng mình có thể hòa thuận với ngài.」

「Mou.......fufufufufufu.....! Ah, Nam tước Rize, ngay khi ta nói về con rồng, ngươi đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hẳn nhỉ! Chà, thật tốt khi ngươi hiểu điều đó! Kể từ bây giờ, ngươi đã hiểu được sự vĩ đại của ta rồi nên ngươi chuẩn bị nịnh nọt ta đi!」

「Tôi hiểu rồi—nhân tiện, về việc ngài cố gắng yểm phép lên tôi, tôi nghe nói rằng nếu tôi đưa chuyện này lên tòa án tối cao với chữ ký của Công tước Hohenheim, tôi có thể khiến ngài bị kết án vì trọng tội. Chà, tôi.sẽ.nịnh nọt.bằng cách.tha thứ.cho ngài.nhé.」

「Đồ khốnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!」

Ồ, ông ta lại nổi giận rồi sao!? Ah....ông ta đột nhiên ngã quỵ!

「T-tử tước-sama đột quỵ rồi!」

「Đưa ngài ấy đến bệnh viện mau!」

「Mạch máu trên đầu của ngài ấy có thể đã vỡ rồi! Mang ngài ấy đi cho cẩn thận!」

.....Tử tước Snail rời khỏi địa điểm tổ chức bữa tiệc, được những người hầu đang hoảng loạn dìu đi.

Giống như bộ đồ của mình, khuôn mặt của ông ta cũng đỏ bừng, và trông giống như con bạch tuộc bị bắt hôm trước vậy.

Hmm, ông ta yêu cầu tôi phải tâng bốc mình nên tôi đã cho ông ta một ân huệ rất lớn. Tại sao ông ta lại giận tôi chứ? Chắc chắn ông ta điên rồi. Mày nên học một chút lương tri từ ông ta đi, Rize-kun!

-0-

—Chuyển Cảnh—

-0-

「—Wahahahahahahahahahahahahahahahahahaha!!!」

Công tước Hohenheim ôm bụng cười ha hả trong khi Snail được đưa đến bệnh viện—!

Ông biết người đàn ông đó nói xấu sau lưng mình rất nhiều. Ông không có lòng thương cảm dành cho ông ta đâu.

Lúc đầu, khi Rize mời ông đến bữa tiệc Snail tổ chức, ông đã có chút nghi hoặc.

Ông muốn nói chuyện với Rize nhiều nhất có thể nhưng lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Snail và những người bạn của gã ta.

Tuy vậy, Hohenheim vẫn quyết định tham dự bữa tiệc với suy nghĩ rằng ít nhất ông có thể gây bất ngờ cho họ nếu ông đến.

Và khi đến nơi, ông thấy một người đàn ông, là Rize Baibalon, đang dàn dựng một buổi trình diễn tuyệt vời!

Thằng bé áp đảo giới quý tộc khi đi cùng một dân thường và một thú nhân đẹp tuyệt trần và suýt đẩy Snail đến bờ vực của cái chết bằng một loạt những hành động châm biếm và khiêu khích xuất sắc!

Chỉ có một chiến lược gia thiên tài hoặc một ác quỷ vô nhân đạo mới có thể lôi người khác ra làm trò cười như vậy được. Hohenheim tin chắc rằng thằng bé thuộc vế đầu.

Đó thực sự là một suy nghĩ đau buồn. Công tước Hohenheim một lần nữa rất vui mừng trở thành đồng minh của Rize.

「Wahahaha.....Rize! Cháu đã làm cho ta một việc lớn đấy!」

「Công tước Hohenheim, à, ông ta bị làm sao vậy? Suy cho cùng thì là do ông ta bị ốm.」

「Fuhahaha, cháu vẫn còn nói thế à!....Cháu làm điều đó vì ta, phải không?」

「Là sao ạ?」

Tâm trạng của Hohenheim ngày càng tốt hơn khi Rize vẫn giả vờ giả vịt với mình.

Sự khiêm tốn của Rize thật đáng quý vì cậu ấy không bao giờ cố gắng tỏ vẻ cả. Trong khi cười, Hohenheim nâng ly và đưa ra trước mặt mình.

「Chúc mừng cháu, Rize Baibalon! Ta rất vui khi được gặp cháu!」

「Cảm ơn ngài, Công tước Hohenheim. Chúng ta hãy tiếp tục phấn đấu vì "hòa bình" thôi nào.」

Tiếng thủy tinh va vào nhau vang vọng khắp khu vườn đầy ánh trăng xinh đẹp.

Vì vậy, Hohenheim đã thưởng thức loại rượu ngon nhất trong đời mình trong khi những người bạn và đối tác của Snail không biết phải làm gì.

Cũng giống như màu rượu ông đang uống—ông hy vọng rằng xã hội quý tộc sẽ chuyển sang màu đỏ....!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com