Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Đôi mắt Ngụy Khiêm mở ra, một màu trắng lạnh lẽo chạm vào mắt anh khiến anh cảm thấy nhức nhối. Anh ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, nghe thấy những tiếng tít tít đều đặn của máy điện tâm đồ đặt ở đầu giường, anh nặng nề nghiêng đầu nhìn thấy túi truyền dịch vẫn đang nhỏ giọt từng chút. Ngụy Khiêm thử cử động một chút liền cảm thấy cả cơ thể nặng nề căng nhức. Anh mở miệng muốn nói gì đó lại phát hiện ra cổ họng mình khô khốc đau rát.

"Chết tiệt, chuyện gì..."

Bịch!

Tiếng đồ vật rơi xuống đất thu hút sự chú ý của anh. Còn chưa hết giật mình với giọng nói khàn khàn của bản thân, Ngụy Khiêm chậm chạp quay đầu sang bên cạnh một cách khó khăn, anh nhìn thấy Tống Tiểu Bảo đang đứng ở cửa với đôi mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy đưa lên che miệng tựa như không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt. Giây sau đó, con bé chạy ào tới bên cạnh anh òa khóc nức nở.

"Anh! Anh tỉnh lại rồi! Anh tỉnh rồi! Anh Ba Béo, anh em tỉnh lại rồi!"

Tống Tiểu Bảo lau nước mắt, lớn tiếng gọi với ra bên ngoài, sau đó Ngụy Khiêm nhìn thấy Ba Béo vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hắn ban đầu là lo lắng sau đó lại là thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt chậm rãi đỏ lên. Hắn nói với giọng nghẹn ngào mà run rẩy.

"Ngụy Khiêm, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Chết tiệt tôi đã nói cậu..."

"Sao tôi lại ở đây?"

Ngụy Khiêm khàn giọng cắt ngang lời Ba Béo, anh không nhớ vì sao mình lại ở trong bệnh viện. Rõ ràng một giây trước anh vẫn còn đang ở nhà. Bây giờ mở mắt ra đã đang nằm trên giường bệnh với một đống dây cắm vào mình như vậy rồi.

Ba Béo và Tống Tiểu Bảo im lặng nhìn nhau, không ai hẹn trước mà cùng lúc trở nên trầm mặc trong giây lát.

"Ngụy Khiêm, cậu nghe tôi nói, tuyệt đối đừng kích động."

Ba Béo lên tiếng, Ngụy Khiêm nằm trên giường mệt mỏi nhìn hắn mà chờ đợi.

"Cậu đã hôn mê một thời gian dài rồi."

Ngụy Khiêm mở to mắt tựa như không tin vào tai mình.

Một thời gian dài?

Sao có thể chứ?

"Cậu đang đùa..."

"Hôm đó trên đường về cục máu đông trong đầu cậu khiến cho cậu bất tỉnh giữa đường, một chiếc oto lao tới lại khiến cho cậu bị thương. Người ta đưa cậu tới bệnh viện cấp cứu, phẫu thuật xong xuôi qua nguy hiểm nhưng cậu vẫn không tỉnh lại. Tính tới nay..."

Ba Béo dừng lại, hắn ngập ngừng không tiếp tục nói nữa.

"Anh, anh đã hôn mê... bảy năm rồi."

Tống Tiểu Bảo nghẹn ngào nói, thời gian trong cô như tua ngược quay trở lại bảy năm trước, đó là một ngày bình thường như bao ngày khác nhưng lại khiến cho cô không bao giờ quên được. Khi đó cô có lịch quay phim tại thành phố A, công việc kết thúc cũng là lúc đồng hồ đã là mười một giờ hơn, cô nhìn thấy trên điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ của Ba Béo. Như bao người bình thường khác cô cũng nhanh chóng gọi lại cho hắn, điện thoại được kết nối với những hồi chuông tưởng chừng như vô tận đột nhiên khiến cô cảm thấy bất an một cách kỳ lạ.

"Alo."

Phía đầu dây bên kia bắt máy rất lâu, giọng nói vang lên mệt mỏi không thèm che giấu lại khiến cho trái tim Tống Tiểu Bảo càng lúc càng trở nên bất an.

"Anh Ba Béo, có chuyện gì vậy? Em thấy anh gọi nhỡ cho em nên..."

"Tiểu Bảo, em phải bình tĩnh nghe anh nói."

Ba Béo nói rồi hắn im lặng một lúc lâu, vốn hắn cũng không muốn để cô biết chuyện này. Nhưng giấy thì không gói được lửa, hắn nghĩ rằng Tiểu Bảo đã trưởng thành rồi, cô cũng có những suy nghĩ riêng và những chuyện cô có quyền được biết. Trong khi đó, Tống Tiểu Bảo ở phía bên kia lại như nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn. Đợi đến khi cô sắp bị nhấn chìm bởi sự bất an thì nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia.

"Anh của em bị tai nạn..."

Ba Béo khẽ nói, ở phía bên này hắn đang mệt mỏi ngồi tại ghế chờ của bệnh viện trước cửa phòng phẫu thuật. Đầu hắn đau đến muốn nổ tung, hắn nhận được điện thoại từ bệnh viện trong lúc đang làm việc tại công ty, khi hắn nghe được tin thì lập tức chạy tới bệnh viện. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, hắn lại còn nghe bác sĩ nói rằng cục máu đông đang chèn lên dây thần kinh thị giác của Ngụy Khiêm mới thật sự là nguyên nhân gây ra tình trạng này, nếu còn tiếp tục kéo dài không phẫu thuật cắt bỏ, Ngụy Khiêm sẽ mất đi thị giác của mình.

Thân thể nguy kịch do tai nạn, một cục máu đông đang chèn ép lên dây thần kinh thị giác, Ba Béo xót xa mà suy nghĩ, cái tên Ngụy Khiêm này, có phải mọi bất hành trên đời cứ phải đồng loạt rơi hết lên người cậu ta hay không? Cái cục máu đông đó, rõ ràng hắn đã bảo anh phải tới bệnh viện để cắt bỏ nó đi rồi cơ mà cái tên cứng đầu chết tiệt này!

"Anh Ba Béo? Anh còn ở đó không?"

Tiếng nức nở của Tiểu Bảo kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, Ba Béo day mi tâm, mệt mỏi thở dài một cách nặng nề.

"Ừ, em sắp xếp lịch về sớm một chút. Anh đang đợi trước cửa phòng phẫu thuật."

"Em đã đặt vé rồi, sáng sớm mai em sẽ tới nơi."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Cả hai cùng cúp máy, sau đó cả Ba Béo và Tống Tiểu Bảo, hai người không nhớ bản thân đã trải qua khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng đó như thế nào, phẫu thuật kết thúc, bác sĩ cũng hết lần này tới lần khác đảm bảo rằng Ngụy Khiêm đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần ở lại dưỡng thương, sau đó chờ bệnh nhân tỉnh lại là được. Nghe những lời khẳng định đi khẳng định lại của bác sĩ, hai người mới thở phào nhẹ nhõm được một chút. Do lịch trình dày đặc nên Tống Tiểu Bảo không thể ở lại lâu, mỗi ngày cô đều gọi điện cho Ba Béo để hỏi về tình trạng của anh trai, Ba Béo mệt mỏi mỗi ngày đều phải chạy đi chạy lại giữa ba nơi, nhà, công ty và bệnh viện. Hơn nữa do Ngụy Khiêm hôn mê mà khối lượng công việc tồn đọng lại khá nhiều khiến cho hắn và Lão Hùng vắt chân lên cổ chạy cũng không kịp.

Trong một khoảng thời gian Tống Tiểu Bảo luôn không kiềm chế được mà bật khóc nức nở, cô vẫn luôn nhớ bác sĩ đã nói rằng Ngụy Khiêm đã qua cơn nguy kịch, nhưng tại sao đã lâu như vậy rồi mà anh trai vẫn chưa tỉnh lại? Một tháng, hai tháng, ba tháng rồi một năm trôi qua, anh trai cứ như vậy mà hôn mê nằm trên giường bệnh, cả người gầy đi trông thấy, mỗi ngày đều là đủ thứ thuốc và dịch dinh dưỡng truyền vào cơ thể khiến cho trên tay anh không chỗ nào là không có vết kim bầm tím. Cảm giác tuyệt vọng ấy đã có lúc đánh gục một Tống Tiểu Bảo luôn được Ngụy Khiêm bảo vệ trong khu vườn địa đàng trở nên suy sụp, sợ hãi và bất an.

Nhưng thời gian trôi qua không chờ đợi ai. Cứ như vậy, đã bảy năm trôi qua rồi.

Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng Ngụy Khiêm cũng đã tỉnh lại. Trái tim nặng nề treo lủng lẳng của hai người cuối cùng cũng đã trở nên cân bằng.

Ngụy Khiêm nghe họ kể lại từ đầu đến cuối việc anh nằm viện như thế nào, thời gian sau đó đã trôi qua ra sao mà cảm thấy mơ hồ. Anh hoài nghi liệu có phải chăng bản thân mình đang nằm mơ? Bởi rõ ràng mới khi nãy thôi anh vẫn còn đang ở nhà chưa từng bước chân ra khỏi cửa. Hôm nay là ngày nghỉ của anh, là một ngày nghỉ rảnh rỗi hiếm hoi trong những ngày tháng rối ren, bận rộn. Vậy nên anh đã quyết định sẽ cùng với Ngụy Chi Viễn đi câu cá ngày hôm nay rồi...

Ngụy Chi Viễn...

Ngụy Chi Viễn!

"Tiểu Viễn đâu?"

Sau một hồi lâu im lặng, Ngụy Khiêm khàn giọng lên tiếng hỏi. Đáp lại anh không phải là câu trả lời mà là sự thắc mắc khó hiểu trên khuôn mặt của Tống Tiểu Bảo và Ba Béo.

"Tiểu Viễn là ai?" Ba Béo hỏi.

"Phải đó anh, Tiểu Viễn là ai vậy?" Tống Tiểu Bảo nghiêng đầu thắc mắc.

"Mấy người đang đùa cái gì vậy, Ngụy Chi Viễn đâu rồi?"

Nếu như chuyện anh phải nằm viện là thật, vậy thì khi anh tỉnh lại, với tính cách của Ngụy Chi Viễn chắc chắn cậu sẽ là người tới đây đầu tiên. Sẽ không bao giờ có chuyện cậu biết tin mà bỏ mặc anh không tới.

"Ngụy Khiêm, cậu hôn mê tỉnh lại bây giờ lại bị ảo tưởng luôn rồi à? Ngụy Chi Viễn là ai mới được chứ?"

Ba Béo nhíu mày, hắn nghi ngờ đầu óc của tên bạn thân thuở còn mặc chung một cái quần của mình đầu óc có vấn đề. Mới tỉnh dậy muốn tìm người cũng được nhưng ai đời lại đi tìm một người không tồn tại thế?

Ngụy Khiêm chịu đựng cổ họng khô khốc, cơ thể nhúc nhích muốn ngồi dậy nhưng lại nặng như đeo chì. Tống Tiểu Bảo nhanh chân chạy tới lấy cho anh một cốc nước ấm, rồi xé ống hút trên hộp sữa để vào cốc cho anh uống. Nước ấm truyền xuống khiến anh cảm thấy dễ chịu không ít, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

"Ba Béo, cậu đừng có đùa với tôi. Ngụy Chi Viễn là cái thằng nhóc mà tôi nhặt về trước đây còn gì. Thằng bé còn gọi cậu là anh Ba Béo, Tiểu Bảo còn gọi thằng bé là anh ba."

Ngụy Khiêm vừa khó chịu lại vừa sốt ruột. Trong lòng anh dâng lên nỗi sợ khó tả. Anh sợ phải nghe những lời tiếp theo mà Ba Béo và Tống Tiểu Bảo sắp nói.

Tống Tiểu Bảo vừa khó hiểu vừa ngập ngừng lên tiếng.

"Anh, nhà chúng ta... không có ai tên là Ngụy Chi Viễn cả."

Ngụy Khiêm chết lặng, anh cảm giác trái tim đã rơi cái bộp xuống dưới vực sâu tăm tối. Anh trầm mặc, hết nhìn Tống Tiểu Bảo lại nhìn đến Ba Béo, trong lòng cảm thấy sợ hãi mà hoài nghi, anh tự thuyết phục bản thân rằng chắc chắn là hai người này chỉ đang lừa mình mà thôi, đây chỉ là một trò đùa không vui vẻ, Ngụy Chi Viễn chắc hẳn là đang đi công tác nên không thể có mặt ở đây.

Đúng, chắc chắn là như vậy rồi.

Ngụy Khiêm hít một hơi thật sâu, tựa như đã bị chính mình thuyết phục, anh thu lại vẻ hoảng hốt sợ hãi trong phút chốc lỡ mất kiểm soát mà lại bày ra vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng thường ngày do tôi luyện nhiều năm mà thành. Anh giả vờ nói với hai người kia rằng mình mệt muốn nghỉ ngơi sau đó thuận thế mà nhắm mắt lại làm như mình thật sự muốn ngủ.

Tiểu Bảo còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Ba Béo ngăn cản, hắn nói với cô rằng hãy để Ngụy Khiêm nghỉ ngơi còn bọn họ phải ra ngoài gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Ngụy Khiêm. Ban nãy vì quá kinh ngạc cùng vui mừng vì anh tỉnh lại mà cả hai đã quên mất điều này. Tiểu Bảo muốn nói lại thôi, cô e dè đưa mắt nhìn anh trai đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng chỉ thở dài sau đó rời khỏi phòng bệnh cùng với Ba Béo.

Tiếng cánh cửa đóng lại cũng là lúc mà Ngụy Khiêm mở mắt, đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo không hề có chút buồn ngủ. Anh chăm chú nhìn trần nhà, cái đầu chợt cảm thấy đau nhức, anh nhíu mày, dằn xuống cảm giác khó chịu bồn chồn trong lòng. Những suy nghĩ trong đầu anh cứ liên tục đấu đá nhau, hoài nghi xen lẫn lo lắng bất an khiến anh cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cả người vừa mới tỉnh lại sau bảy năm, sao có thể chịu được nhiều cảm xúc tiêu cực như thế? Cuối cùng anh cũng bị những cảm xúc và suy nghĩ trong lòng đánh gục, hai mí mắt anh trĩu nặng, dần dần anh cũng chìm vào giấc ngủ. Thậm chí ngay cả bác sĩ bước vào anh cũng không hề hay biết.

Chỉ là Tống Tiểu Bảo khi đó đang đứng bên cạnh anh đã nghe anh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu hỏi.

"Tiểu Viễn... em đang ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com