CHAP 26 - Gia đình Tần Lam
- "Nếu không thì trước đây hay bây giờ em đang làm gì? Không phải em đang từng bước thuần hóa Tân Chỉ Lôi, bức bách em ấy lần lượt lui về vì em sao?"
- "Chị có thể hiểu được sự chiếm hữu và lo lắng của em đối với người yêu. Chị và anh rể cũng vậy. Chị cũng mong anh ấy có thể ở bên chị mỗi ngày và chỉ nhìn thấy một mình chị, nhưng điều đó là không thể. Anh ấy có sự nghiệp của mình, anh ấy có bạn bè và anh ấy có những lĩnh vực mà anh ấy nên tỏa sáng. Em không thể ép buộc người khác phải như vậy vì sự bất an hoặc ham muốn độc quyền. Đó không phải là tình yêu, đó là sự ích kỷ"
- "Nếu thực sự yêu cô ấy thì nên điều chỉnh lại tâm lý của mình. Điều em cần là chạy vào chứ không phải thuần hóa, không biến đối phương thành con rối trong tay mình."
- "Thành thật mà nói, nếu gặp phải người như em, chị sẽ không cách nào nói chuyện với em được. Chị thậm chí còn không có thời gian để chạy. Ước gì mẹ chị đã cho chị một trăm cái chân."
Chị cả vẫn là chị cả sắc sảo, không ngoa khi nói mỗi lời nói đều khiến chị đau lòng.
- "Hãy suy nghĩ kỹ, sự nghiệp của Tân Chỉ Lôi hiện tại đã đạt đến một đỉnh cao mới, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Cách đây không lâu, có một cô bé quấy rầy chị xin tài khoản WeChat của Tân Chỉ Lôi. Trên đời này không có ai cả. Không người ta có thể sống sót. Nếu em nhất quyết đi theo con đường của riêng mình, cuối cùng em sẽ phải chia tay Tân Chỉ Lôi"
Lắc đầu, chị cả đi ngang qua Tần Lam, quay lại bàn ăn ngồi xuống.
Chị hiểu Tần Lam, nhưng chị không đồng tình với Tần Lam
Trước đây chị luôn cho rằng Tân Chỉ Lôi gặp rắc rối lớn, nhưng bây giờ xem ra người gặp rắc rối lớn chính là Tần Lam
Nàng quá quan tâm đến Tân Chỉ Lôi nên đã để mình đi nhầm khu vực
Sau khi về nhà, Tần Lam ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, thả lỏng cơ thể.
Nàng thực sự đã làm gì sai sao?
Tại sao mọi người đều nói đó là lỗi của nàng?
Lôi Lôi có lẽ cho rằng đó là lỗi của nàng nên đã chọn cách chia tay nàng.
Chính xác thì nàng cần làm gì để khiến Lôi Lôi hài lòng?
Quên đi, bây giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì. Chăm sóc gia đình là ưu tiên hàng đầu.
- "Alo? Mẹ ơi, ngày mai mẹ và ba con có về không? Con có chuyện muốn nói với mẹ."
Tần Lam hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho mẹ nàng hỏi xem khi nào ba mẹ nàng đi du lịch sẽ về.
Sau một cuộc hội ngộ ngắn ngủi, Tân Chỉ Lôi gia nhập đoàn đội, Lâm Thư Phương đi trao đổi với Mango về Hoa Thiếu
Tân Chỉ Lôi không nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Lâm Thư Phương, cô nghĩ rằng sau khi đoàn làm phim kết thúc, cô sẽ xin chị Tĩnh cho cô nghỉ hai ngày và cô sẽ nói chuyện với Tần Lam
Cô không có những đức tính tốt nào khác. Cô chỉ lắng nghe lời khuyên khi đến lúc phải làm như vậy.
- "Chị Tĩnh, còn bao nhiêu ngày nữa mới quay xong?"
Tân Chỉ Lôi nằm trên giường hôm nay cô không có quay phim nên ít nhất cũng có một ngày nghỉ.
- "7 ngày, em có chuyện gì sao?"
Chị Tĩnh dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để xem lịch và tính toán ngày Tân Chỉ Lôi quay xong.
- "Em đang nghĩ đến việc hoàn thành công việc và nghỉ ngơi vài ngày để nói chuyện với Tần Lam."
Tân Chỉ Lôi lật người tiếp tục khịt mũi, nằm úp mặt xuống giường, giọng nói nghẹn ngào.
- "Nghĩ kỹ chưa? Quân Bình nói cho chị biết, Tần Lam gần đây tâm tình rất kỳ lạ, đến lúc đó đừng khởi tố tội phạm."
- "Rồi, em không thể gây rắc rối cho chị đâu, đừng lo lắng."
Tân Chỉ Lôi lười biếng cử động mông, không sao, không đau.
- "Đừng lo lắng, nếu như em cùng Tần Lam cho chị chơi thuốc nổ, chị cam đoan sẽ treo bọn họ trước mặt em."
Chị Tĩnh mỉm cười véo thịt trên mặt Tân Chỉ Lôi và đe dọa cô một cách hung dữ.
- "Mà này, chị và Quân Bình thế nào rồi?"
Tân Chỉ Lôi đột nhiên ngồi dậy và nhớ đến hỏi Quân Bình và chị Tĩnh về cách họ có thể sống sót trong dịp Tết Nguyên Đán.
- "Bất cứ điều gì bọn chị có thể làm, đó là tất cả."
Chị Tĩnh vô thức né tránh một chút, không muốn nhắc đến chuyện với Quân Bình.
- "Ngô Tĩnh, bọn chị có chuyện gì, nói cho em biết?"
Tân Chỉ Lôi lông mày giật giật, cảm thấy giữa hai người này nhất định có chuyện gì đó không ổn.
- "Không có gì, cô ấy chỉ ngủ thôi, còn đang do dự."
————-
Quân Bình bình tĩnh đẩy kính lên và nhìn kế hoạch khẩn cấp do công ty gửi đến mà không ngẩng đầu lên.
- "Em rất bình tĩnh, em không tức giận sao?"
Tần Lam kinh ngạc nhìn Quân Bình đang cúi đầu bận rộn. Không ngờ, Quân Bình ban đầu được yêu cầu theo dõi chị Tĩnh và thông báo cho nàng bất cứ lúc nào.
- "Nếu em không tức giận, chúng ta đều là người lớn, tức giận không giải quyết được vấn đề, cũng sẽ không chịu tổn thất gì, khá là thỏa mãn."
Quân Bình mặt không biểu tình nhìn Tần Lam, tâm tình của cô tốt hơn Tần Lam rất nhiều.
- "Đúng là một gia đình không sống chung một nhà. Lôi Lôi và tiểu Tĩnh thực sự giống nhau."
Sau khi cẩn thận nhớ lại phong cách làm việc và tính cách của chị Tĩnh, Tần Lam không khỏi thở dài, Tân Chỉ Lôi và chị Tĩnh giống nhau đến thế.
- "Quân Bình, em thật là vô ích, sao còn có thể để tiểu Tĩnh áp chế em?"
Tần Lam đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt bất mãn nhìn Quân Bình. Thật là lãng phí.
- "Đừng nhìn em như vậy, chị đang cố gắng hết sức, chị có năng lực chế ngự Tân Chỉ Lôi, dù sao em cũng không có năng lực."
Quân Bình không chút lưu tình đáp lại, cô và Tần Lam không thể nói chuyện với nhau được.
Trong lòng Tần Lam không hề có ý kiến gì, nàng luôn cảm thấy mình đã đầu hàng Tân Chỉ Lôi vào ngày thứ bảy, khi nàng chơi game, nàng nhận ra Tân Chỉ Lôi chắc chắn mạnh hơn rất nhiều
- "Chuyện giữa bọn em rất dễ giải quyết. Chuyện giữa chị và Tân Chỉ Lôi khi nào thì giải quyết? Nếu không giải quyết, Tân Chỉ Lôi năm nay sẽ không thể về nhà ăn Tết."
Quân Bình đặt điện thoại xuống và nhìn lại Tần Lam
- "Hmm, mấy ngày nay chị không giải quyết được chuyện này, định gọi Lôi Lôi nói chuyện."
Tần Lam tâm tình vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, không cần phải nói, công ty đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng rồi, nên nàng miễn cưỡng đồng ý.
Mọi chuyện đang diễn ra theo hướng nàng mong đợi
- "Hai người nói chuyện hãy cẩn thận, đừng đi cùng nhau nữa, hãy giải thích rõ ràng sự việc trước khi rời đi."
Quân Bình lo lắng cảnh báo rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra nếu Tần Lam và Tân Chỉ Lôi ở bên nhau.
- "Em vẫn đang nói về chị à? Hình như em đã rời đi trước phải không?"
Tần Lam trợn mắt nhìn Quân Bình, tức giận chất vấn Quân Bình.
Cô ấy đã mặc áo cổ lọ suốt một tuần dù nhiệt độ tăng cao
- "Tân Chỉ Lôi trông có vẻ bướng bỉnh, nhưng thực tế cô ấy còn bướng bỉnh hơn. Giống như một con lừa. Lần này đừng kích thích cô ấy. Thỉnh thoảng hãy sử dụng những thủ thuật nhỏ để giải trí. Nếu sử dụng quá nhiều sẽ phản tác dụng."
Quân Bình bất lực
- "Cô ấy hành động như một kẻ ngốc. Mặc dù cô ấy đã cảm thấy rất khó chịu nhưng cô ấy vẫn không giận chị. Có nghĩ cô ấy là một kẻ ngốc không?"
Tần Lam chống cằm, vừa nhìn Tần Lãng chơi game, vừa phản bác lời nói của Quân Bình, nàng đưa tay sờ sờ đầu Tần Lãng, động tác rất nhẹ nhàng.
- "Tôi không phủ nhận dì nhỏ là một kẻ ngốc, nhưng tôi phải khâm phục tình yêu của cô ấy dành cho dì"
Tần Lãng trả lời trôi chảy. Về việc tại sao anh lại gọi Tân Chỉ Lôi là dì nhỏ, hẳn bắt đầu từ quyết định kiên quyết ra mắt gia đình của dì anh.
Ngay từ khi anh còn nhỏ, dì của anh đã đồng nghĩa với vẻ đẹp và sự dịu dàng trong mắt anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng dì của mình lại có một mặt bướng bỉnh như vậy.
Ngày hôm đó, khi ông bà đi du lịch về, anh và dì ra sân bay đón, trên đường về nhà, dì anh im lặng lạ thường, anh mơ hồ có linh cảm không lành.
Trước khi vào nhà, Tần Lãng ôm lấy Tần Lam, nhìn Tần Lam bằng ánh mắt cầu xin.
Anh hy vọng Tần Lam sẽ không nói ra
- "Lãng Lãng, mạng sống của chính mình chịu trách nhiệm, hôm nay dì không cần phải nói, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ nói, ông bà ngươi cũng có quyền được biết."
Tần Lam sờ sờ đầu Tần Lãng, mỉm cười buông tay Tần Lãng ra, đi vào thư phòng mà không quay đầu lại.
Tần Lãng ở trong phòng khách bồn chồn, nán lại trước cửa thư phòng, sợ dì út bị ông bà đánh, lại sợ dì út chọc giận ông bà.
- "Tần Lam! Con định làm ta tức chết sao?!"
Qua cửa thư phòng, Tần Lãng nghe rõ ràng giọng nói giận dữ của ông, sau đó là tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn.
- "Ông ơi! Ông đang làm gì vậy?"
Tần Lãng sửng sốt đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy dì út đang quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông bà đang tức giận đối diện, quỳ thẳng lưng về phía mình, giống như nàng đã thổ lộ cùng tấm lòng, không thể ngăn cản
Cách không xa bên trái dì anh là một chiếc tách trà thủy tinh vỡ. Nhìn trạng thái vỡ vụn, có thể thấy ông đã tức giận như thế nào khi vứt nó đi.
- "Ba, con không muốn làm ba tức chết. Làm sao con có thể muốn làm ba tức chết được?"
Tần Lam không để ý tới bàn tay đang muốn đỡ nàng đứng dậy của Tần Lãng, vẫn quỳ ở đó, trong mắt rưng rưng nước mắt, nhưng lại không thể lùi bước.
- "Bây giờ con sắp chọc giận ba rồi! Để ba nói cho con biết, Tần Lam! Nếu con thật sự muốn ở bên người phụ nữ đó, đừng coi ba là ba của con! Nếu con còn coi ba là ba của con! Hãy chia tay với người phụ nữ đó đi!"
Tay của ba Tần đang run lên vì tức giận, vợ ông nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng để trấn an ông. Chỉ có ba Tần mới biết, tay ông run lên không chỉ vì tức giận, mà còn vì tách trà vừa rồi suýt văng vào Tần Lam
Ba Tần vừa ném nó ra vừa hối hận. Ông nhìn chiếc cốc bay về phía Tần Lam và không kịp phản ứng.
Cũng may chiếc cốc không trúng Tần Lam
- "Ba, trừ khi con chết, con không thể nào rời xa Lôi Lôi được. Ba có thể đừng ép con nữa được không? Ba thực sự muốn con chết sao?"
Tần Lam cũng run rẩy, nàng sợ làm ba mẹ tức giận, nàng cũng sợ nếu lùi lại một chút, nàng sẽ mất đi hoàn toàn cảnh tượng lúc đó, nàng đắm chìm trong thời gian yêu nhau, quên mất rằng nếu thực sự muốn ở bên nhau mãi mãi thì bước đi này là con đường duy nhất và không thể thoát khỏi.
Nàng không thể sống thiếu Tân Chỉ Lôi
- "Lam Lam, sao ba có thể bằng lòng để con chết? Con thực sự không thể thay đổi sao?"
Là ba mẹ, hai vợ chồng già hiểu rõ tính tình của Tần Lam hơn những người khác. Ông yếu ớt ngã xuống chiếc ghế phía sau, đau lòng nhìn con gái đang quỳ trước mặt mình.
Dù sao nàng cũng là người con gái ông yêu quý mấy chục năm, ông chỉ có thể dùng lời nói dọa Tần Lam, ông thực sự không thể làm được, không thể nhìn Tần Lam chết.
Trong phút chốc, ông đã thỏa hiệp. Tình yêu của ông dành cho con gái đã vượt qua đúng sai trong lòng.
- "Ba, con không thể sống thiếu mẹ, trừ khi mẹ không cần con nữa, con không thể buông tay. Con có lỗi với mẹ và ba, nhưng con có cuộc sống của riêng mình, con sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình,. Vậy nên ba, mẹ hãy tha thứ cho con vì lần này con đã cố tình. Con thực sự không biết phải sống thế nào. "
Tần Lãng kéo không được dì út, chỉ có thể đứng ở phía sau nhìn dì cúi đầu lạy ông bà.
Nhìn bộ dáng của dì út, Tần Lãng chợt hiểu ra, chỉ cần dì út vui vẻ, ngay cả ông bà cũng không thể tước đi hạnh phúc của dì
- "Lam Lam, cô ấy có yêu con không?"
Mẹ Tần lau nước mắt, đi đến ôm Tần Lam vào lòng, đau khổ lau nước mắt cho Tần Lam, vỗ nhẹ vào lưng Tần Lam để xoa dịu tâm trạng.
- "Cô ấy rất yêu con, nhưng con gái của mẹ rất hư, mất đi sự nổi tiếng. Mẹ ơi, con sợ mẹ sẽ không cần con nữa. Con rất sợ."
Tần Lam tựa vào trong ngực mẹ, khóc đến toàn thân run rẩy.
Những cảm xúc vốn bị dồn nén vỡ òa, điều duy nhất nàng có thể làm là dựa vào vòng tay mẹ và khóc thật to.
- "Không sao đâu, Lam Lam. Nếu thích thì cứ theo đuổi người ta. Ai cũng có lúc làm sai, biết lỗi thì có thể sửa. Không có gì bằng lòng tốt đâu, bạn nhỏ sẽ cho một cơ hội."
Mẹ Tần nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Tần Lam, giống như Tần Lam khi còn nhỏ, xoa dịu nỗi lo lắng và sợ hãi của Tần Lam
Bà rất hiểu đứa con gái mình đã sinh ra. Chỉ khi thực sự yêu thương đối phương thì cô con gái điềm tĩnh và minh bạch mới đưa ra quyết định như ngày hôm nay.
Đồng thời, bà tin vào tầm nhìn của con gái mình, nếu đối phương không phải là người tốt, con gái bà thậm chí sẽ không liên lạc với người đó
Đối phương nhất định phải thực sự tốt bụng, đối xử tốt với con gái, nên con gái mới quỳ ở đây bày tỏ với ba mẹ mình
Cuộc sống của bà và ông sắp kết thúc, mấy năm nay họ ngày đêm nghĩ đến việc Tần Lam kết hôn, chẳng phải chỉ là muốn có người có thể ở bên Tần Lam sau khi rời đi, chăm sóc thôi, không muốn con gái mình ở một mình
Bây giờ người như vậy đã xuất hiện, bà và ông còn quan tâm đến giới tính làm gì? Chỉ cần thương con gái và đối xử tốt với con gái là đủ
- "Dì, đừng cử động, tôi sẽ chườm cho dì, nếu không ngày mai sẽ sưng thành một con ếch buồn bã."
Trong phòng khách, Tần Lãng cầm lấy những quả trứng gà đã bóc vỏ mà lúng túng đẩy tới, nâng cằm Tần Lam lên, từng chút một áp lên mắt Tần Lam
- "Tần Lãng."
Tần Lam nhắm mắt lại, để Tần Lãng lăn trứng vào mắt, trầm giọng gọi Tần Lãng.
- "Sao vậy?"
Tần Lãng sửng sốt, sau đó trả lời Tần Lam
- "Cậu có biết sau này dì sẽ gọi Lôi Lôi của dì không? Đừng làm phiền cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không vui. Cô ấy sẽ không thích dì nữa."
Giọng nói của Tần Lam vừa dịu dàng vừa kiên quyết, thẳng thắn nói với Tần Lãng, Tân Chỉ Lpoi đối với nàng rất quan trọng.
- "Được rồi, vậy nếu dì nhỏ bắt nạt tôi, dì của tôi có giúp tôi không?"
Tần Lãng bất đắc dĩ thở dài, thiện chí đổi chủ đề để Tần Lam vui vẻ.
- "Vậy phải xem các ngươi ai đúng, nếu cậu nói đúng, tiểu cô nương ta nhất định sẽ không sủng ái Lôi Lôi. Nếu cậu sai, tôi và dì nhỏ của cậu sẽ cùng nhau ức hiếp cậu."
Tần Lam đột nhiên cười trêu chọc Tần Lãng.
Hóa ra mọi chuyện không hề đáng sợ như nàng nghĩ, thực ra nó khá đơn giản. May mắn thay, gia đình nàng đã yêu thương nàng và lựa chọn cách bao dung, chấp nhận.
- "Ba dù thế nào đi nữa, ba cũng không được dùng tách trà đánh Lam Lam! Nhỡ đâu ba thực sự đánh trúng Lam Lam thì sao!"
- "Ra khỏi đây đi! Nếu còn nói nhảm nữa, ba sẽ lấy chén trà đánh con!"
Tần Lam và Tần Lãng cùng nhau nhìn về hướng thư phòng, nhìn thấy ba của Tần Lãng, đại ca của Tần Lam, tức giận đi ra khỏi thư phòng.
Anh đến sau một bước, lúc đó anh mới biết được chuyện chấn động trời đất mà em gái mình đã làm. Anh cởi mở hơn về xu hướng tính dục so với Tần Lãng. Không quan trọng em gái anh thích con trai hay con gái.
Làm sao ba anh có thể đánh người bằng tách trà? Nhỡ nó đánh trúng Lam Lam thật thì sao?
- "Chăm sóc cho con mắt của dì, sao lại xem náo nhiệt như vậy? Dì đã tìm được dì nhỏ cho cậu rồi. Khi nào cậu tìm được con dâu cho tôi? Nếu năm nay không tìm được thì cũng không cần phải về nhà đón năm mới đâu. Ở đây không chào đón cậu đâu."
Ba Tần Lãng đi tới ghế sofa, ba Tần Lãng tức giận nhìn thấy Tần Lãng, năm nào cũng hỏi anh khi nào sẽ tìm người, nhưng tên nhóc này năm nào cũng lấy dì làm cớ.
Hiện tại anh nghĩ Tần Lãng sẽ lấy cớ gì đây?
- "Cái này không phải là quá giới hạn sao? Dì út của con phải mất nửa đời người mới có thể tìm được dì nhỏ. Tại sao con lại phải lo lắng? Bắt kịp người khác không phải là chuyện làm ăn."
Tần Lãng sờ mũi, lại bắt đầu.
Nghĩ kỹ thì dì nhỏ của anh không tệ, vui vẻ, hào phóng, đẹp trai, đối xử tốt với người yêu và luôn trung thành với dì út trong mọi việc.
Làm thế nào để tìm được một người như dì nhỏ anh trong tương lai? Rốt cuộc tìm được người như dì út của anh khó quá
Quên đi, thà độc thân còn hơn
- "Hãy biến khỏi đây đi! Tôi không cần anh nữa. Tôi sẽ tự mình áp dụng nó lên em gái tôi. Cút khỏi đây."
Ba Tần Lãng tức giận đến mức giật lấy quả trứng trong tay, đẩy Tần Lãng ra khỏi nhà.
- "dì út, cứu con! Con là cháu của dì!"
Tần Lãng nắm lấy ngưỡng cửa, vươn cổ yêu cầu Tần Lam cứu mình
- "Lam Lam, ngồi xuống đừng để ý đến nó, nó đáng đời."
Chị dâu của Tần Lam trước tiên đẩy Tần Lam trở lại ghế sofa, tàn nhẫn để con trai bị chồng đuổi ra ngoài.
(Còn tiếp...)
===============================
+ Tác giả: 出雾见竹
+ Dịch: Rosy's🫶
~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 31/03/2024 - 12:09 - weibo
**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com