Chap 14
"Làm tốt lắm, thiếu uý. À đâu, phải là Đại uý View chứ nhỉ?"
Tên Thiếu tướng vỗ tay không ngớt, vui mừng vì cuối cùng cũng đã dẹp bỏ được tảng đá cản đường
View hơi cúi mặt, miệng nở một nụ cười gượng gạo nhận lấy Huân chương rồi cài trước ngực áo
"Cứ thế này mà phát huy...thì gia đình Đại uý sẽ không cần phải lo sợ gì nữa đâu. Thay vào đó còn ăn sung mặc sướng nữa, nên liệu mà cố nhé!"
Tiếng cười hùa rôm rả vang vọng khắp phòng tiệc rộng lớn
View cúi người thật thấp, hành động như thật sự cảm tạ sâu sắc, xin phép ra về vì vết thương lại âm ỉ đau. Sau khi nhận được cái gật đầu của tên Thiếu tướng nọ, liền nhanh chóng về phòng riêng.
Nhẹ nhàng khoá cửa lại thật cẩn thận, View ngồi sụp xuống nền đất, lấy tay bóp chặt chiếc huân chương sao đến mức bật máu, giựt thật mạnh ra rồi ném vào góc tường
Thật nực cười!
Hai mắt đã đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt. Vì em đâu còn tư cách gì mà để khóc?
Giờ đến một câu xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi
Điểm yếu lớn nhất của View - luôn là chị ấy và gia đình.
Thật sự không thể chọn 1
"Em phải làm sao bây giờ?"
—————————————————
Trong khi Chiến dịch ở các thuộc địa vừa rồi của chúng chả mấy suôn sẻ, nhưng vẫn đủ sức để mở tiệc tùng ngày đêm. Lại còn ngay trên phòng giam, các tù nhân có thể nghe thấy rõ những tạp âm kia, đã quá quen nên không mấy quan tâm.
Thật ra là không còn sức để quan tâm
Ngày trước ở trại giam của Thái Lan, họ đều được ăn 1 đến 2 bữa một ngày, dù cũng chỉ là cháo loãng nấu với hành nhưng có thứ để lấp đầy cái bụng là tốt rồi.
Còn ở đây...chúng tra tấn bằng hình thức bỏ đói, có chết cũng mặc kệ. Đến khi nào xác thịt đã thối rữa mới đem đi tiêu huỷ.
Nhận thấy cách này khá tốn thời gian và không mấy hiệu quả, chúng đã đổi sang cách thức mới đối với những tù nhân đã "hết giá trị khai thác" - Bơm khí Clo
June từng nghe ba kể rằng sau khi hít phải nó, sẽ có cảm giác như người bị sặc nước...Khí clo ngấm vào dịch cơ thể, ăn mòn mắt, cổ họng, phổi, khiến ta sùi bọt mép, co giật điên loạn và chết không nhắm nổi mắt.
Và chính ba cô, đã bị chúng giết và trải qua cảm giác kinh hoàng ấy...
Ngay chiều tối nay, cô cũng sẽ bị cuốn vào vòng lặp đó, tồi tệ thật đấy.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của June là tiếng mở cửa cót két, ánh sáng từ chiếc đèn pin chập chờn khiến cô chói mắt.
"Đã đến giờ rồi! Mau đứng dậy!"
Những tên lính không ngừng quát tháo, đẩy, đánh đập để tốc độ di chuyển của cả đoàn thêm nhanh.
Họ dừng chân tại một nhà máy bỏ hoang và bị dồn vào một chiếc bình lớn từng dùng để đựng dầu. June biết được điều đó vì mùi thật sự rất hắc.
Mọi thứ tối đen như mực, tiếng xì xào chen chúc khiến tai June như ù đi.
Cánh cửa đóng sầm lại, June nhằm hờ mắt, đợi cái chết đang chực chờ đến.
Nếu gặp lại ở trên Thiên đường, liệu ba có trách cô không nhỉ?
Hay cô sẽ xuống Địa phủ vì đã làm liên luỵ đến quá nhiều người chỉ vì thứ tình yêu màu hồng mù quáng?
Dù thế nào, thì cô cũng đều chấp nhận cả.
Nhưng...June đã sai cả rồi!
Có ai đó ôm cô từ phía sau, June cảm nhận được mình đang đeo một cái gì đó như mặt nạ. Chưa kịp vùng vẫy thì người kia đã bế xốc cô lên rồi lao ra ngoài.
Dù đã đi được một đoạn xa, cô vẫn nghe thấy tiếng gào thét, tiếng két kèn kẹt cào cấu vào tường sắt của những tù nhân còn lại làm cô sởn cả da gà.
Người kia chạy chậm lại, rồi đặt cô xuống một thảm cỏ, lưng cô đang dựa vào gốc cây. Đến khi cởi mặt nạ ra cô mới biết rằng mình đang ở trong rừng, cách khá xa cái nhà máy vừa rồi.
Và June thật sự sốc hơn khi thấy khuôn mặt quen thuộc nọ
Cô vứt mặt nạ định đứng dậy quay trở lại thì bị View giữ lại rồi ôm chặt vào lòng mình
June ra sức đẩy, vùng vẫy, và đánh thật mạnh vào vai người kia để thoát ra, nhưng thật sự sức của cô không thể địch lại quân nhân.
"MAU THẢ TÔI RA! TẠI SAO LẠI CỨU TÔI LÀM GÌ?"
"TÔI THÀ CHẾT DƯỚI TAY BỌN CHÚNG CÒN HƠN LÀ MỘT TÊN PHẢN QUỐC BỘI BẠC NHƯ CÔ!"
View càng ôm chị chặt hơn, nhưng cảm xúc của June đã vượt tầm kiểm soát, tiếng gào khóc ngày càng to hơn.
"ĐỒNG ĐỘI CỦA TÔI ĐÃ RA ĐI CẢ RỒI! TÔI PHẢI CHẾT CÙNG HỌ! THẢ TÔI RA!!"
"Chúng tôi còn sống thì cô vẫn sẽ sống chứ Chỉ huy?"
Đó không phải...P'Pew của đội Chiến lược sao?
June thở không ra hơi, tưởng rằng mình bị ảo giác. Cô dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn.
...Là mọi người...Tất cả người của Tổ chức đều đang ngồi xung quanh. Ai ai cũng phá lên cười cứ như cô vừa diễn hài kịch vậy.
"...Chuyện này...là sao?"
"Aiya trước hết cô nên buông nhóc con này ra để nhóc đi rửa mắt mũi và sơ cứu vết thương nữa, sắp không trụ nổi rồi kìa"
June mới định thần lại, nhìn một lượt người trước mặt, mắt View đã cay đến mức không thể nào mở nổi, một tay vòng qua eo ôm cô, tay còn lại đang giữ lấy ngực, hít thở đầy khó khăn.
Trên vai trái còn trúng một viên đạn ghim khá sâu, cô vừa đánh rất mạnh vào thì phải. June giơ tay lên xem thử thì đúng là tay mình có dính máu.
June dáo diếc tìm hình bóng chú Ohm trong đoàn người.
Sau khi nhận được cái gật đầu và nụ cười đầy nhẹ nhõm của chú, June mới tờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cô thả tay ra khỏi cổ áo em, View chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi đến bờ suối gần đó để rửa mặt và vết thương.
Mải nhìn theo nên cô không biết rằng P'Pew đã ngồi cạnh mình từ bao giờ
"Xin lỗi vì không báo trước cho em về kế hoạch này...Mọi tài liệu và vũ khí đều được cất giữ ở một nơi khác an toàn hơn rồi, căn cứ đã bị chúng nhắm đến từ lâu nên sớm muộn gì cũng bị phát giác. Chỉ là chúng ta hi sinh một vài bữa cơm để đến gần với mục tiêu hơn. Phần trăm thành công là 98% liền đó!"
"Tất cả đều là do nhóc con kia bày ra, đúng là chiến lược gia có khác"
"Tại sao...mọi người lại tin tưởng em ấy?"
"Liều thì ăn nhiều! Vì đã đến nước này rồi, chỉ có thể lựa chọn giữa cái chết và liều một phen thôi!"
P'Pew cười khờ, chỉnh lại mái tóc rối rồi vỗ lấy vai cô
"Thật ra là chúng tôi tin tưởng vào ánh mắt đó...ánh mắt của nhóc con mỗi khi nhìn em...như thể nó sẽ nguyện làm tất cả mọi thứ, kể cả có phải chết để bảo vệ em đến cùng vậy!"
"Ban nãy chúng tôi đều được thủ sẵn một chiếc mặt nạ, tiếng gào thét kia cũng chỉ là diễn hiệu ứng thôi"
"Nhóc con kia đã tự lấy súng bắn vào vai mình, đảm bảo rằng bản thân đủ tỉnh táo để có hít phải khí độc cũng vẫn đưa em đến nơi an toàn...Đáng nể thật chứ!"
June vẫn bần thần ngắm nhìn bóng lưng ấy, tâm trạng và cảm xúc đầy rối bời.
Đến khi View bước về phía mình, June mới lao đến ôm chầm lấy em, dụi mặt vào cổ người cao hơn, hít lấy mùi hương quen thuộc.
"Sao lại khóc nữa rồi?"
"Đồ dở hơi...tại sao lại không nói với chị..."
"Vì gấp quá, không thể truyền tin được cho chị, nên em chỉ kịp báo lại cho P'Pew và chú Ohm thôi...Em xin lỗi..."
"Đồ hâm...Tại sao phải xin lỗi?"
"Ủa, vậy em phải nói gì để chị nín bây giờ?"
"Mọi chuyện...sẽ ổn chứ?"
"Ưm! Mọi chuyện sẽ ổn, hãy cứ tin ở em!"
—————————————————
Sao ạ? Cảm giác chuyến tàu lượn siêu tốc vừa rồi đem lại cho quý khách là sảng khoái hay sảng hồn ạ?
Nếu sảng khoái thì vui lòng click vào ngôi sao bên dưới
Nếu sảng hồn thì vừa click vừa báo cho toi biết để tặng voucher giảm 50% cho chuyến đi tiếp theo nha =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com