Chương 38: Thế Giới Song Song
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau, Minah sợ xanh mặt, ngập ngừng nửa phút vẫn không biết nên phản ứng như thế nào.
Trong tất cả những tình nhân của Jung Hoseok, Minah là người trụ được lâu nhất. Hai năm trước, cô ta lần đầu tiên gặp được Jung Hoseok ở hội nghị thương mại, tốn không ít công sức mới lấy được sự chú ý của hắn. Bởi vì là cháu gái của gia tộc họ Choi, Minah từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên, mười sáu tuổi thì sang Anh du học, cầm kì thi họa đều có thể nói là xuất sắc. Những điều này đều khiến cô ta rất mực tự hào cùng kiêu ngạo.
"Jung... Jung tổng." Ga Eun sợ sệt lên tiếng, cô ta vốn chỉ là trợ lý nhỏ nhoi đi theo bên cạnh Choi Minah, Jung Hoseok là người mà có cho mười lá gan cô ta cũng không dám đắc tội.
"Lúc nãy nói chôi chảy như vậy, bây giờ câm hết rồi sao?" mắt Jung Hoseok hơi lóe lên, giọng nói của hắn không lạnh không nhạt nhưng lại làm người khác rợn cả sống lưng. Điệu bộ thờ ơ nhưng lại mang mấy phần khí lực như thế này làm Kim Taehyung lập tức nghĩ ngay đến JungKook. Đúng là anh em một dòng, phong thái y hệt nhau.
Cảm thấy không khí bất thường, cả hội trường dần dần chuyển ánh mắt về phía bọn họ, Kim Taehyung nhìn đến Park Jimin không tim không phổi vẫn đang ngơ ngác tay cầm dao nĩa bít tết. Anh ra hiệu, Park Jimin một lúc sau mới hiểu ra, cậu đứng dậy, rụt rè níu lấy tay áo mắc tiền của Jung Hoseok.
"Chú à, chúng ta đi thôi, tôi không có sao!"
Jung Hoseok nhìn cục bông nho nhỏ đang đưa ánh mắt cầu xin về phía mình, tâm tình hắn bây giờ mới nguội đi một chút. Tay Jung Hoseok vòng qua giữ lấy Park Jimin như muốn khiến cho cả hội trường này nhận rõ người trong lòng hắn, đừng hòng đắc tội.
Đợi Jung Hoseok kéo tay Park Jimin rời đi, Minah mới dám thở hắc ngồi xuống ghế, tay nắm thành quyền, con ngươi tràn đầy căm phẫn. Kim Taehyung đi qua chỗ bọn họ, khách sáo nhắc nhở
"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Jung Hoseok là người như thế nào, tiểu thư Choi phải biết rõ chứ nhỉ."
Lời này của Kim Taehyung đã dội một gáo nước lạnh vào mặt Choi Minah, khiến cô ta lập tức tỉnh táo mà biết chừng mực.
Hai người ngồi vào xe, tài xế chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình. Park Jimin không dám nói gì, bởi vì cậu ngửi được rõ mùi rượu trên người Jung Hoseok, có lẽ lúc nãy hắn thực sự uống không ít.
"Sao lại im lặng?"
Jung Hoseok lấy tay di di hai thái dương, so với im lặng hiểu chuyện, hắn hi vọng Park Jimin có thể có một phần ngang tàng của hắn, im lặng bị người ta ức hiếp đối với Jung Hoseok chính là không hề tốt đẹp gì.
"Bít tết rất ngon." Park Jimin thật thà trả lời.
"Hai vấn đề này có gì liên quan đến nhau sao?" Jung Hoseok nghi ngờ đảo mắt sang Park Jimin, hắn thực sự không hiểu cậu làm sao tốt nghiệp y khoa.
"Tôi định ăn xong bít tết mới cãi lại bọn họ."
Jung Hoseok: "..."
Lúc Kim Taehyung trở về nhà đã là mười một giờ tối, anh không ngờ lại nhìn thấy Kim Taeho và Jungkook vẫn còn rôm rả lời qua tiếng lại ở phòng khách.
"Jungkook à, cha vẫn cảm thấy bức tranh này của cha rất có phong cách, sao con lại cười chứ."
"Phong cách độc đáo như vậy con đúng là chưa từng nhìn thấy đó cha."
Kim lão gia quay mặt sang một bên, liếc mắt một cái đầy bất mãn, vừa vặn nhìn thấy Kim Taehyung đang tháo giày ở cửa.
"Taehyung, con mau lại đây xem xem. Cha vẽ đẹp như vậy mà Jungkook dám cười."
Kim Taehyung không ngờ Kim Taeho chỉ vừa dọn đến đã làm căn nhà trở nên náo nhiệt như vậy, anh vui vẻ cong cong khóe miệng đi đến chỗ hai người bọn họ.
Kim Taeho cùng Jungkook đang ngồi ở tấm thảm nhập khẩu giữa phòng khách, dụng cụ vẽ bày biện khắp nơi. Jungkook nghe thấy tiếng động của anh cũng không có ngẩng lên, vẫn tiếp tục chuyên tâm vẽ bức tranh trước mặt mình. Kim Taehyung nhìn đến bức tranh Kim lão gia đặt trên bàn trà, nụ cười khi nãy lập tức đông cứng, anh gượng gạo tìm đại một từ ngữ
"Cha... Con cảm thấy con khủng long cha vẽ cũng rất đặc biệt, mới lạ lắm."
Jungkook nãy giờ vẫn đang cúi gầm mặt không nhịn được "phụt" một cái, bả vai run run. Kim Taeho nghe thấy lời con trai mình nói, hai hàng lông mày nhíu chặt
"Cái gì mà khủng long, cha đây là vẽ suối đó, xung quanh là núi này, còn có mấy tảng đá, con nhìn kiểu gì vậy chứ."
Kim Taehyung: "..."
Kim Taehyung quyết định không nên tiếp tục đôi co với tài năng nghệ thuật của cha mình, anh không nói không rằng trở về phòng mình đi tắm. Kim Taehyung ngâm trong bồn nước một lúc lâu, đến khi bị tiếng động bên ngoài phá vỡ đi sự yên tĩnh mới quàng khăn tắm bước ra.
Jungkook đang vật vã trải cái chăn dày của mình xuống đất, Kim Taehyung nhớ ra cậu định làm gì, hai bước chân đã đến đứng kế bên cậu, giữ lấy cổ tay của Jungkook.
"Trời rất lạnh, lên giường ngủ đi."
"Không cần như vậy, em biết anh không thoải mái." Jungkook lơ đễnh nhìn thấy thân thể Kim Taehyung, người này lại như vậy ở trước mặt cậu lộ ra cả khuôn ngực trần vạm vỡ, yết hầu Jungkook không kiềm được khẽ di chuyển.
"Anh chưa từng nói bản thân không thoải mái."
*Cạch*
Tiếng cửa mở kéo Jungkook trở về thực tại, cả hai không hẹn cùng nhìn ra phía cửa phòng. Kim Taeho sững sờ đứng đó, hoàn toàn bất động nhìn hai người bên trong.
Kim Taehyung chỉ quấn một cái khăn tắm, mái tóc còn hơi ướt, Jungkook tuy áo quần vẫn còn nghiêm chỉnh, lại bị Kim Taehyung kéo cổ tay. Hai người bây giờ đứng đối diện nhau, bởi vì Kim Taehyung cao hơn Jungkook, một người nhìn lên một người cúi đầu xuống, từ góc nhìn của Kim lão gia giống như hai người họ đang hôn nhau, muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám.
"Cha... cha đi nhầm phòng, hai đứa cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi." Kim Taeho lập tức đóng cửa, xoay người trốn chạy khỏi hình ảnh kia, có vẻ như ông đến đây thám thính thật là dư thừa.
Kim Taehyung lập tức hiểu ra Kim lão gia đã hiểu nhầm thành ra cái dạng gì. Anh cảm thấy như vậy cũng rất tốt, để cha mình đạt được điều ông muốn thấy, không chừng chỉ vài hôm nữa ông sẽ trở về Kim gia, sinh hoạt của hai người bọn họ mới có thể trở lại bình thường. Kim Taehyung nhớ lại ý đồ tối hôm qua của mình với Jungkook, cảm thấy thật hổ thẹn với bản thân. Nếu tiếp tục ở bên cạnh cậu như thế này thì quá nguy hiểm, anh lập tức buông tay đang giữ lấy Jungkook. "Ngủ trên giường đi."
Chỗ lúc nãy bị Kim Taehyung giữ lấy bây giờ đã trở nên lạnh lẽo, Jungkook không khỏi có chút nuối tiếc hơi ấm kia. Cậu nhìn đến cái chăn dày trên mặt đất của mình, lại nhìn đến ánh mắt kiên định của Kim Taehyung, quyết định thỏa hiệp.
Jungkook leo lên giường, cậu biết rõ bản thân lúc ngủ tuy không ngáy nhưng lại vô cùng nhiệt tình động tới động lui, không chừng sẽ đá trúng Kim Taehyung. Nghĩ là làm, Jungkook lấy một cái gối ôm chặn ở giữa hai người, hi vọng nhỏ nhoi sẽ không xằng bậy động đến người kia.
"Xong chưa? Anh tắt đèn đây."
Jungkook chỉ "ừm" một tiếng rất nhỏ đủ để Kim Taehyung nghe thấy, cậu nằm xuống, xoay lưng về phía anh. Lúc giường lún xuống một chút, Jungkook không khỏi cảm thấy căng thẳng, cậu đè nén hơi thở của mình, nhắm chặt hai mắt. Kim Taehyung nhìn về bóng lưng của cậu, đáy mắt tràn đầy những tia phức tạp. Hai người rõ ràng chỉ cách nhau một cái gối, nhưng Kim Taehyung lại cảm thấy như họ thuộc về hai thế giới song song, một khắc cũng không hề va chạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com